Trời nhẹ trong xanh, nắng vàng gió mát, Gi Gi nắm tay Sao Kim lững thững đi dạo giữa những hàng cây. Những chùm hoa ngũ sắc ở ngay trên đầu Sao Kim, đung đưa theo gió. Sao Kim cố rướn người với tay nhưng không sao với tới, vì thế cô phụng phịu nói: “Gi Gi, hái hoa cho em đi, em muốn làm vòng hoa để đội trên đầu, giống như công chúa vậy đó.”

Gi Gi cười xòa ôm cô lại nói: “Em đã là công chúa của anh rồi còn gì.”

Tuy rằng nói vậy, nhưng Gi Gi vẫn nhảy lên chụp lấy nhánh cây kéo xuống, hái hoa cho cô.

Sao Kim mừng rỡ định đón lấy chùm hoa từ trong tay Gi Gi nhưng anh ngăn lại, dịu dàng nói: “Cẩn thận kẻo dính nhựa cây, nhựa này ngứa đó. Đợi anh một chút.” Nói xong, Gi Gi đưa tay vào túi tìm kiếm rồi móc ra một cái khăn màu đen tuyền óng ả, định bọc lấy chùm hoa.

Sao Kim ngây người sửng sốt trố mắt ra nhìn anh, sau đó cô kêu lên: “Gi Gi, đây là tấm bản đồ kho báu mà, sao lại ở trong tay anh? Em còn phải giải bí mật của nó, trả lại cho em.”

Nhưng Gi Gi chỉ cười nói: “Em đừng ảo tưởng nữa, đây chỉ là một tấm giẻ không đáng giá, anh dùng nó gói hoa tặng cho công chúa của anh chính là vinh hạnh cho nó.”

Sao Kim vội vàng nhào đến ngăn anh lại, cô sợ nhựa cây làm hỏng tấm bản đồ nhưng đầu cô va phải một vật cứng. Cốp một tiếng, đau đến choáng váng. Sao Kim mở choàng mắt ra, thì ra chỉ là một giấc mơ. Cô cúi đầu buồn bã, cô tự nhủ: “Gi Gi, chẳng lẽ chúng ta chỉ còn gặp nhau trong mơ thôi sao? Gi Gi, em sợ lắm.”

Trong lúc Sao Kim còn ngây người ra bần thần thì một tiếng hét lớn thô lỗ vang bên tai cô: “Cô còn dám ngủ nữa, không mau dậy đi. Đại ca tôi bảo cô tìm hiểu giải bí mật của tấm bản đồ, mà cô thì chỉ biết ăn rồi ngủ, cô chán sống rồi hả?”

Sao Kim hoảng sợ ngồi dậy nhìn tên đầu trọc đang phùng mang trợn mắt tức giận. Cô lẩm bẩm: “Tôi không ngủ thì làm sao mơ gặp tướng quân được chứ?”

Đã hai ngày trôi qua mà bí mật vẫn chưa được giải, bên ngoài cảnh sát lại truy lùng gắt gao khiến bọn chúng không dám vọng động, trong lòng càng thêm nóng nảy. Tên đầu trọc móc ra một con dao găm sáng bóng, hắn nói: “Bọn tôi không còn kiên nhẫn nữa rồi, để mỗi ngày tôi chặt một ngón chân của cô thử xem cô có nghĩ ra cách giải nhanh hơn không? Nếu chặt hết ngón chân của cô thì sẽ đến ngón tay của cô.”



Sao Kim run rẩy nói bừa: “Người ta nói rằng, muốn cầu phật thì phải lên điện tam bảo, muốn tướng quân hiển linh thì phải tới chỗ của ông ấy. Ở nơi này thì ngay cả ma cũng chẳng thèm xuất hiện, tướng quân không hiển linh thì tôi cũng đâu có cách nào.”

Bỗng một tên đàn em tông cửa chạy vào, gấp gáp nói: “Đại ca, em vừa thấy bóng dáng của thanh tra tổ trọng án ở đầu đường, bọn cớm đã lần tới đây rồi. Chúng ta chạy nhanh đi đại ca, nơi này không an toàn.”

Đại ca mắt hí trầm tĩnh hỏi lại: “Mày có bị phát hiện không? Chúng ta đông người, con tin có tới ba người, nếu đi ngay lúc này rất dễ gây sự chú ý.”

Tên đầu trọc nói: “Nếu vậy thì giết bớt con tin đi đại ca, đỡ vướng tay vướng chân, chỉ giữ lại người cần thiết thôi.”

Anh Choi Won Kyung và cô Lee nghe vậy đều tái mặt, giờ phút này mạng sống của họ đều mỏng manh như tờ giấy, chỉ một câu nói bân quơ của tên đầu trọc cũng khiến cả hai vô cùng sợ hãi.

Anh Choi Won Kyung vội vàng lên tiếng: “Tôi biết nơi tướng quân thường hay hiển linh. Ở ngọn núi nơi tướng quân tử trận, hồn thiêng không tan nên vào những đêm tối trời không trăng không sao, thỉnh thoảng người ta vẫn nghe thấy tiếng quân hò reo vang dội, và tiếng của tướng quân hô hào chỉ huy quân sĩ. Tới bây giờ vẫn có những người vô tình đi ngang qua núi vào lúc đêm khuya, tình cờ nhìn thấy một cái bóng trắng cầm gương cưỡi ngựa lướt qua vô cùng anh dũng, đó chính là tướng quân hiển linh.” Dường như sợ mọi người không tin, anh Choi Won Kyung còn nói thêm: “Tướng quân vốn là tổ tiên nhà tôi, tất cả mọi người trong dòng họ của tôi đều biết chuyện này. Ai cũng cho rằng, vì kho báu chưa có chủ nên tướng quân chưa yên tâm ra đi. Ông ấy và các nghĩa sĩ vẫn ở trên ngọn núi để bảo vệ kho báu. Vì vậy mọi người đã lập miếu thờ tướng quân và các nghĩa sĩ ở nơi bọn họ thường hay xuất hiện, tôi có thể dẫn các ông đến đó để xin tướng quân hướng dẫn.”

Sao Kim liếc nhìn anh Choi Won Kyung thầm nghĩ, anh ta bịa chuyện nghe như thật vậy, quả nhiên là một nhà biên kịch tài năng.

Đại ca mắt hí gật gù đưa mắt nhìn cô Lee khiến cô càng thêm sợ hãi. Đôi mắt hắn lạnh băng tràn đầy sát khí khiến lông tơ sau lưng cô dựng đứng cả lên, bởi vì lúc này đây cô ta chính là người không cần thiết phải giữ lại nhất. Cô Lee lắp bắp nói: “Xin… xin đừng giết tôi. Nhà của tôi có rất nhiều tiền, các ông có thể đòi tiền chuộc, cha tôi rất thương tôi, ông ấy sẽ không từ chối đâu. Kho báu kia chưa chắc các ông lấy được, nhưng chắc chắn ông sẽ lấy được tiền chuộc của cha tôi.”

Đại ca mắt hí lại gật gù, cho dù có được kho báu thì chẳng ai chê có thêm tiền cả. Gã nói: “Được rồi, vậy thì chúng ta chia nhau lên đường, hai ba người dẫn theo một con tin, tập họp ở chân núi. Nếu dọc đường có ai muốn phản kháng hay bỏ chạy, cứ giết chết không cần phải hỏi anh. Đi thôi.”

Lời của đại ca mắt hí như lời thánh truyền, cô Lee cảm thấy như mới nhặt lại được cái mạng nhỏ của mình. Lúc này cô Lee mới ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, đáng sợ quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play