Muốn có được Gi Gi phải có bốn trăm tỷ won, đúng là cái giá không hề rẻ, nhưng anh Choi Won Kyung không hề nao núng: “Nếu anh có bốn trăm tỷ won thì em có giữ lời nói này không?”
Gi Gi đẩy tô cháo ra rồi ngửa người dựa vào lưng ghế lười biếng hỏi: “Anh đang sáng tác truyện viễn tưởng mới hả? Cướp ngân hàng không có dễ thế đâu anh.”
Ánh mắt anh Choi Won Kyung nhìn Gi Gi càng thêm tha thiết, anh nói bằng giọng nghiêm túc: “Không, anh nói thật. Anh đang giữ tấm bảng đồ kho báu, chính là kho báu em đã từng vào một lần rồi đó. Ước tính trị giá kho báu hơn bốn trăm tỷ won. Anh sẳn sàng cho em kho báu đó, chỉ cần có em thôi.”
Gi Gi lắc đầu nói: “Kho báu đó em đã vào rồi, không có gì trong đó cả. Hơn nữa kho báu là của người dân, chính quyền đang quản lý nó. Dựa vào đâu anh nói kho báu là của anh?”
“Ai cũng biết chủ nhân kho báu là Kim tướng quân, trải qua mấy đời kế thừa, mẹ anh là truyền nhân duy nhất. Anh là con một, cũng là người thừa kế duy nhất. Bản đồ kho báu là của mẹ anh để lại cho anh. Anh là người thừa kế hợp pháp.”
Ánh mắt anh Choi Won Kyung càng thêm nóng bỏng, anh vỗ vai Gi Gi nói: “Anh tin chắc em chưa chạm tay vào kho báu đâu. Bên trong lòng núi thiết kế như một mê cung với nhiều cạm bẫy, em không thể lấy được kho báu nếu không có bản đồ. Dựa vào trí thông minh của em, chúng ta sẽ cùng nhau khám phá kho báu, cùng hưởng giàu sang. Em không cần phải vất vả ca hát, moi tim móc óc để sáng tác nhạc nữa. Lần trước em đã vào được kho báu, ý trời đã định em sẽ là người lấy được kho báu. Bỏ hết tất cả đi Gi Gi. Chỉ cần em đồng ý anh sẽ tặng kho báu cho em. Chúng ta sẽ cùng nhau…”
“Khoan đã.” Gi Gi cắt ngang lời anh Choi Won Kyung: “Nếu kho báu thật sự là của anh, anh tặng em không tiếc sao?”
“Phấn hồng dành tặng giai nhân, kho báu dành tặng Gi Gi. Anh sẳn lòng tặng cho em tất cả những gì anh có, chỉ cần em thôi, Gi Gi…”
Gi Gi khẽ nghiêng người né tránh anh Choi Won Kyung, anh đứng dậy nhăn mặt nói: “Anh nói chuyện nghe thật ghê tởm. Nếu kho báu dễ lấy như vậy thì anh đã lấy lâu rồi, đâu có hào phóng đem ra tặng em. Chắc chắn anh cũng không giải đáp được bí mật kho báu. Xin lỗi anh, em không quan tâm kho báu. Em vẫn yêu thích công việc sáng tác nhạc của mình. Âm nhạc là tất cả với em. Em bận lắm, không có thời gian theo đuổi những thứ phù phiếm này. Chào anh, em đi trước đây.”
“Linh Linh”
Bỗng có tiếng chuông điện thoại kêu, là Jimin gọi tới. Gi Gi xoay người thong thả tiếp điện thoại: “Alo!”
Tiếng Jimin liếng thoắt ở đầu bên kia điện thoại: “Alo Gi Gi. Anh Jin mới vừa điện thoại tới rủ chúng ta tới nhà anh ấy ăn cơm. Em dẫn Ngọc và Sao Kim, còn có cả bác Choi là ba của anh Choi Won Kyung tới nhà anh Jin ăn cơm nữa. Anh cũng dẫn anh Choi Won Kyung tới đi, chúng ta giúp cho cha con họ hòa thuận lại. Chân bác Choi bị thương, bọn em đang ở bệnh viện với bác ấy. Bây giờ bác Choi cần có người chăm sóc, mà anh Choi Won Kyung lại là con trai duy nhất của bác ấy.”
Gi Gi trầm ngâm, anh biết tính anh Choi Won Kyung rất cố chấp. Anh là người bạn duy nhất của anh Choi Won Kyung, nếu anh không giúp một tay thì có lẽ không ai có thể xóa bỏ rào cản giữa hai cha con bọn họ. Nhưng mà Gi Gi vẫn chưa biết nên khuyên nhủ như thế nào.
Nghĩ thế nên Gi Gi quay lại, hai mắt anh Choi Won Kyung sáng lên, anh mừng rỡ hỏi: “Có phải em suy nghĩ lại rồi phải không? Chúng ta cùng nhau nghiên cứu bản đồ kho báu nhé.”
Anh Choi Won Kyung vội vàng mở tủ lấy ra một tấm vải màu đen tuyền đưa cho Gi Gi xem. Gi Gi cầm tấm vải giơ lên trước ánh đèn, chẳng thấy gì cả. Gi Gi lật qua lật lại xem kỹ, đúng là chẳng thấy gì cả. Tấm vải đen óng, trơn bóng mềm mại, nhẹ như tơ trời, có lẽ được làm từ chất liệu quý. Gi Gi trao trả tấm vải lại cho anh Choi Won Kyung nói: “Đây chỉ là một tấm vải bình thường thôi, em chẳng nhìn thấy bản đồ nào cả.”
“Đây không phải là một tấm vải bình thường, em nhìn đây.” Anh Choi Won Kyung đưa tay bật hột quẹt kề vào tấm vải, tấm vải không bắt lửa. anh nói tiếp: “Tấm vải này được làm từ một chất liệu đặt biệt, không bắt lửa, không thấm nước. Sau vụ cháy xảy ra, anh trở về tìm thấy nó trong đống đổ nát, không ai chú ý tới nó. Anh giữ tấm vải này đã hơn mười năm rồi, nhưng vẫn không có cách nào khám phá ra bí mật của nó.”
Gi Gi cười nói: “Em cũng không có cách nào, nếu anh tin em thì mang tấm vải này tới cho RM xem thử. RM rất thông minh và đã từng nghiên cứu nhiều tài liệu cổ kim, có lẽ RM sẽ cho chúng ta vài gợi ý. Hơn nữa anh Jin cũng rủ chúng ta tới nhà ăn cơm, chúng ta đi thôi.”
Anh Choi Won Kyung hơi ngần ngừ khi nghe thấy lời đề nghị của Gi Gi, anh không muốn có quá nhiều người biết anh đang giữ tấm bản đồ kho báu nhưng anh đã nghiên cứu tấm vải này hơn mười năm rồi vẫn không có cách nào cả. Anh đã từng nghe tiếng đồn RM rất thông minh, IQ 148. Chắc anh phải thử nhờ RM coi sao, biết đâu bí mật được bật mí. Vì vậy anh khẽ gật đầu rồi đứng dậy lấy áo khoát đi theo Gi Gi.