Thật không ngờ lại có thu hoạch lớn như vậy, Jimin mở to mắt kinh ngạc còn Ngọc thì cố kiềm chế cơn kích động hỏi tiếp: “Vậy bây giờ cái hộp đó đâu rồi bác?”

Bác Choi chỉ lắc đầu, nổi hối hận vẫn đang dày vò bác: “Trong lúc vợ chồng bác ẩu đả thì cái hộp rơi ra, bác nghĩ cái hộp đã bị cháy thành tro rồi.”

Sao Kim bỗng hỏi bác: “Sao lúc đó hai vợ chồng bác không dựa vào tấm bản đồ đi tìm kho báu để thay đổi cuộc sống, mà bác lại đem bán cho người khác?”

Bác Choi lắc đầu thở dài nói: “Nếu kho báu dễ tìm kiếm như vậy thì mấy đời nhà bà ấy đâu có sống trong khốn khó. Tấm vải được cho là bản đồ kho báu đó chỉ có một màu đen tuyền nhìn chẳng thấy gì cả. Tấm vải mỏng như cánh ve, nhẹ như tơ lụa, có lẽ được làm từ một chất liệu đặt biệt. Vợ của bác vốn là hậu duệ của tướng quân, chủ nhân thật sự của kho báu, nhưng trải qua mấy đời nhà bà ấy thì cũng chẳng có ai khám phá ra bí mật của tấm bản đồ. Cái hộp gỗ được lưu truyền từ đời này sang đời khác như một kỷ vật của tổ tiên, chỉ có ý nghĩa tinh thần. Bác không ngờ bà ấy lại bất chấp cả sinh mạng quyết bảo vệ nó.”

Ngọc cố vớt vát hỏi thêm dù cô cũng biết là vô ích: “Chẳng lẽ tổ tiên bác gái không để lại một chút gợi ý nào để giải đáp bí ẩn sao?”

Bác Choi gật đầu nói: “Có mà cũng như không. Truyền thuyết nói rằng phải là người đủ thông minh tài đức thì mới giải đáp được bí mật của tấm bản đồ.”

Jimin thở dài thất vọng, hỏi cả buổi trời cũng chẳng được manh mối gì. Một cô y tá bước tới dìu bác Choi vào trong khám. Manh mối về kho báu vừa dấy lên lại đứt đoạn.

Ngọc chờ bác Choi đi theo cô y tá vào trong thì ra hiệu cho Jimin và Sao Kim lại gần hạ giọng thì thầm: “Anh nghĩ sao về chuyện này hả Jimin? Anh có tin rằng cái hộp đã bị cháy thành tro không? Còn tôi thì tin rằng bản đồ kho báu đang ở trong tay anh Choi Won Kyung.”

Jimin hỏi: “Vì sao cô nghĩ vậy?”

Ba cái đầu chụm lại, Ngọc vẫn hạ giọng phân tích: “Bởi vì anh Choi Won Kyung là người duy nhất còn lại có mặt ở hiện trường, chắc chắn anh ấy nhìn thấy cái hộp rơi ra và nhanh tay giấu bản đồ kho báu đi. Anh còn nhớ lúc chúng ta ra khỏi khu rừng không? Anh Choi Won Kyung có vẻ thông thuộc đường trong rừng chứng tỏ anh ấy đã đến đó nhiều lần. Anh Choi Won Kyung còn có lý do nào khác để vào trong rừng thường xuyên ngoại trừ tìm kiếm kho báu. Tôi không nghĩ anh ấy rảnh rổi đến nổi vào rừng tìm cảm hứng sáng tác đâu.”

Jimin im lặng gật đầu, điều này cũng rất có khả năng. Nhưng nếu bản đồ là của mẹ anh Choi Won Kyung thì bây giờ nó thuộc về anh Choi Won Kyung là điều hiển nhiên, anh đâu có lý do gì xen vào.

Sao Kim khẽ nói: “Có lẽ chị nói đúng. Hôm anh Gi Gi đi vào trong hang động thử đàn, anh Choi Won Kyung cứ kè kè bên anh Gi Gi không rời, thì ra là anh ấy có chủ ý khác. Vậy bây giờ chúng ta làm sao hả chị? Anh Choi Won Kyung đáng sợ như vậy, em không muốn dây vào anh ấy đâu.”

Nhưng Ngọc không nghĩ vậy, nổi tò mò muốn khám phá kho báu còn lớn hơn nổi sợ anh Choi Won Kyung. Lúc nhỏ cô hay cùng bọn trẻ trong xóm chơi trò tìm kho báu, rất kích thích. Bây giờ lại là kho báu thật, nó kích thích hơn nhiều. Cô cần phải nghĩ cách lôi kéo Jimin mới được.

Nghĩ là làm, Ngọc nắm tay Jimin làm ra vẻ thương cảm nói: “Jimin này, lát nữa chúng ta đưa bác Choi đến nhà của anh Choi Won Kyung đi. Bác ấy bị thương cần có người chăm sóc, anh Choi Won Kyung là con trai duy nhất của bác ấy. Chúng ta đi giúp cho cha con bọn họ hòa thuận lại với nhau, trông bác ấy thật đáng thương.”

Jimin khẽ liếc nhìn Ngọc, anh cảm thấy Ngọc không đi làm diễn viên thì thật uổng phí tài năng. Chắc chắn là cô nàng muốn tới nhà của anh Choi Won Kyung để tìm hiểu manh mối về bản đồ kho báu. Ý tưởng này của cô rất hợp với suy nghĩ của anh, bởi nó kích thích trí tò mò của anh. Nó khiến nổi đam mê làm thám tử của anh trổi dậy mạnh mẽ, cho nên Jimin quên mất việc phải cảnh giác không để Ngọc dụ dỗ mà nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Nhưng Sao Kim thì thẳng thắng bóc phốt Ngọc chẳng thương tiếc: “Chị đừng có mà giả vờ giả vịt. Em tin chắc bác ấy mà có đáng thương hơn nữa thì chị cũng chẳng quan tâm đâu. Chắc chắn là chị muốn tới nhà của anh Choi Won Kyung để tìm kiếm bản đồ kho báu. Chị đang có ý định dùng nhan sắc mê hoặc anh Choi Won Kyung chứ gì? Cho em xin đi, anh Choi Won Kyung không có dễ dụ dỗ như bác Choi đâu.”

Jimin tức giận trừng mắt nhìn Ngọc, trước mặt anh mà cô lại muốn đi quyến rũ một người đàn ông khác. Không có đi tìm kho báu gì nữa hết, anh vẫn nên nghe theo lời Gi Gi dặn, dẫn hai cô gái này đi chơi là tốt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play