Trên đường phố tấp nập, một chiếc xe màu xanh đen băng ra hòa vào dòng xe cộ đông đúc. Lúc này đã gần trưa nhưng thời tiết không ấm lên chút nào cả. Jimin vừa lái xe vừa càu nhàu: “Lần sau cô còn lề mề nữa là tôi cho ở nhà. Nếu không phải anh Gi Gi nhờ vả thì tôi đã về rồi, đã nói trước là đi sớm rồi mà, chẳng biết cô làm gì mà lâu vậy.”

Ngọc cười hì hì nói: “Đi chơi mà, chúng ta đâu cần gấp. Chẳng lẽ anh không biết phụ nữ trước khi ra đường thì cần phải tốn rất nhiều thời gian sao? Chúng ta ghé vào trung tâm thương mại phía trước mua chút bánh và trái cây mang theo ăn đi Jimin, tôi vẫn chưa ăn sáng nữa.”

Sao Kim ngồi im nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thật mệt cho hai anh chị này quá, từ lúc gặp nhau họ đã bắt đầu cãi nhau. Hôm nay anh Choi Won Kyung đột nhiên quyết định bỏ qua chuyện giận hờn nên điện thoại gọi Gi Gi qua nhà ăn cơm. Gi Gi cũng muốn làm hòa với anh Choi Won Kyung nên đã nhờ Jimin đưa hai chị em Sao Kim đi chơi giúp anh, tránh để Sao Kim ở nhà lại suy nghĩ lung tung. Nhưng Sao Kim ngồi trên xe của Jimin vẫn không yên tâm, trong bụng cô vẫn bồn chồn lo lắng.

Cả ba đang đi vào trung tâm thương mại bỗng Ngọc níu tay Jimin lại, cô nói: “Jimin, anh thấy ông bác xách bịch đồ vừa đi ngang qua chúng ta không? Tôi nhận ra bác ấy, bác ấy chính là ba của anh Choi Won Kyung đó. Chúng ta tới làm quen với bác ấy đi.”

Nhưng Jimin đã gạt phắt đi. Anh đã tự dặn với lòng không bao giờ tin lời hay nghe Ngọc xúi dục nữa, anh nhăn nhó nói: “Tôi không đi, cô đừng có nhiều chuyện nữa. Anh Gi Gi đã dặn không nên khơi lại chuyện cũ làm anh Choi Won Kyung đau lòng. Chúng ta cần phải tôn trọng anh ấy.”

Lúc này một người phụ nữ đẩy chiếc xe đẩy hàng đi qua ngã rẽ, hàng hóa chất cao che mất tầm mắt khiến chiếc xe vô tình đụng vào ba của anh Choi Won Kyung khiến bác ấy té ngã, bịch đồ bác ấy cầm cũng rơi xuống đất đổ tung tóe.

Đây đúng là cơ hội tốt, Ngọc mau mắn kéo Jimin chạy tới: “Bác ấy té rồi, chúng ta tới giúp một tay đi. Đi thôi.”

Cả ba chạy tới đỡ bác Choi dậy và giúp người phụ nữ nhặt đồ rơi đổ lên. Ngọc tỏ ra vô cùng ân cần đỡ bác Choi tới ngồi bên một cái ghế dài và cúi xuống kiểm tra vết thương của bác ấy. Ngọc gọi Jimin tới nói: “Jimin, chân của bác bị thương rồi. Chúng ta đưa bác đi bệnh viện kiểm tra đi.”

Lần này thì Jimin không nghi ngờ gì Ngọc cả, nhìn thấy chân bác Choi bầm tím rướm máu, anh sốt sắng dìu bác đi mặc cho bác Choi cứ khăng khăng từ chối.

Bác Choi nhìn Jimin mà cảm động muốn khóc, cậu thanh niên này cùng trang lứa với con trai ông nhưng lễ phép tình cảm hơn con trai ông gấp trăm lần. Ông thở dài, trong lòng càng thêm đau lòng hối tiếc. Ông đã từng có một gia đình đầm ấm, hạnh phúc với vợ đẹp con ngoan, nhưng không ngờ lúc về già ông lại sống trong cô quạnh, đơn độc.

Ngọc đã có chủ ý nên càng tỏ ra ân cần chu đáo, chẳng mấy chốc mà đã chiếm được hoàn toàn lòng tin của bác Choi. Trong lúc ngồi chờ bác sĩ kiểm tra, câu chuyện diễn ra càng lúc càng thân mật. Bác Choi hỏi Ngọc: “Cháu thật là một cô gái tốt bụng, vừa xinh đẹp vừa chu đáo. Ước gì cháu làm con dâu của bác, cháu đã có bạn trai chưa?”

Ngọc làm ra vẻ e thẹn thuận thế thăm dò: “Chưa ạ, nhưng con trai bác thế nào? Chỉ sợ anh ấy chê cháu thôi.”

Bác Choi càng thêm vừa ý đẹp lòng, nhiệt tình móc bóp lấy một tấm hình ba người đã cũ ra giới thiệu cho Ngọc xem: “Đây là hình chụp cả gia đình của bác, vợ bác đã mất lâu rồi. Còn đây là con trai bác, chụp khi nó mười hai tuổi.”

Ngọc và Sao Kim chăm chú nhìn vào bức ảnh. Cậu bé trong bức ảnh dù chưa trưởng thành nhưng gương mặt khá đẹp trai, đôi mắt đen hờ hững lạnh nhạt, lúc này anh Choi Won Kyung chưa có vết thẹo trên mặt. Sau đó bác Choi lấy ra thêm một tấm hình anh Choi Won Kyung chụp nghiêng không thấy rõ vết sẹo. Ở góc chụp này trông anh Choi Won Kyung khá đẹp trai với đường quai hàm sắt nét, ánh mắt lạnh lùng, dáng người cao gầy đậm chất lãng tử.

Ngọc xuýt xoa khen ngợi không ngớt khiến cho Jimin càng cảm thấy bực tức. Cô coi anh là người vô hình hay sao chứ? Cô đã gặp anh Choi Won Kyung ở ngoài đời rồi, đâu phải cô không biết mấy tấm hình nghệ thuật này chỉ là lừa dối.

Bác Choi càng thêm vui vẻ, đây là tâm lý chung của người làm cha làm mẹ thích khoe con cái. Bác cười khà khà nói trước vẻ trầm trồ thán phục của Ngọc: “Con trai bác học giỏi lắm, năm nào cũng đứng nhất lớp. Bây giờ nó là một nhà biên kịch trẻ cũng có chút tên tuổi trong nước đấy cháu ạ. Cháu có nghe nói tới nhà biên kịch Choi Won Kyung chưa?”

Lời của tác giả: Xem Run BTS thấy Jin mong muốn nhà sản xuất thuê núi chơi trò tìm kho báu, chúng ta đúng là tư tưởng lớn gặp nhau. Nhà sản xuất không thể cho vì sợ tốn kinh phí, nhưng mình sẽ cho Jin một vai vào đây cùng tìm kho báu nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play