Editor: demcodon

Bởi vì chiều cao hơi chênh lệch, Chung Dịch luôn phải hơi cuối đầu khi hôn Trì Quân.

Cậu đứng bên bếp, bên người là một nồi cháo nóng. Lúc này đã có thể ngửi được mùi cháo thơm và mùi thuốc đỏ gay mũi.

Đầu tiên, Chung Dịch nếm một chút vị đắng, vị đắng tan ra giữa răng môi. Cậu không thể giải thích được nghĩ đến đêm hôm trước, mình nhìn thấy Trì Quân hút thuốc nên cũng xin một điếu. Trì Quân đến gần, hai điếu thuốc lá chạm đầu vào nhau, đốm lửa chia ra làm hai. Chung Dịch hít một hơi, đó là hương vị bạc hà mát lạnh.

Nếu như lúc đó, cậu không xin điếu thuốc mà là trực tiếp đến hôn Trì Quân, có lẽ sẽ nếm được một hương vị khác trên đầu lưỡi đối phương.

Bây giờ chỉ có thể tưởng tượng. Nhưng Chung Dịch cảm thấy đó sẽ là một vị đắng chát nhẹ do nicotin mang đến, xen lẫn với hơi thở mùi bạc hà nhẹ.

Đương nhiên, còn có run rẩy của lưỡi, một tiếng nghẹn ngào, cộng thêm nhiệt độ của da.

Cậu nghĩ như vậy thì nhớ lại giấc mơ lúc đó. Trong mơ nóng như thiêu đốt, nhưng nụ hôn diễn ra lúc này rất nhẹ. Đó là một lần chạm khẽ hiếm hoi giữa hai người. Gần như chỉ hơi chạm một cái, Trì Quân đã lùi về sau, dường như đi múc cháo.

Đây là một thủ thuật khác, tương tự như ở cầu thang.

Chung Dịch hơi buồn cười, bất lục đã dung túng nhìn Trì Quân.

Còn Trì Quân nhận lấy vá múc cháo từ tay Chung Dịch. Sau đó lấy chén và muỗng từ trong hộc tủ ra. Lúc vừa mới dọn đến thì tủ chén trống trơn. Những thứ đồ này đều là hai người mua từ từ sau đó.

Nước cháo đặc sệt chảy vào trong chén, nước cháo có độ đặc vừa phải. Mùi hương càng đậm, giúp khơi dậy cảm giác thèm ăn.

Sau khi múc hai chén cháo, Trì Quân xoay người đi rửa vá múc cháo, còn trong tiếng nước chảy nói: "Mua máy rửa chén đi."

Đây đều là việc nhỏ không quá quan trọng, Chung Dịch đồng ý: "Được."

Cậu nói xong cầm điện thoại lên mở ứng dụng mua sắm ra.

Nhập từ khóa và xem mấy loại. Chung Dịch lần lượt báo cáo với Trì Quân. Trì Quân nghe xong nhớ đến một loại trong đó, nói: "Ngôi nhà trước kia..." chính là chung cư gần trường học nơi Trương Tiếu Hầu thường sống: "Khi dùng để trang trí thì dùng cái này, dùng rất tốt, mua nó đi."

Chung Dịch gật đầu rồi đặt hàng, trong thẻ bị trừ năm chữ sổ. Cậu không quan tâm, bấm vào tin nhắn thông báo, vào xem thông tin hậu cần giới thiệu sản phẩm và kết luận: "Tuần sau có thể giao đến."

Trì Quân trả lời: "Được." Hắn dừng một chút, nói tiếp: "Tớ bỗng nhiên nghĩ đến, ba mẹ tớ có khả năng cả đời cũng sẽ không bao giờ thảo luận về chủ đề này. Chung Dịch, tớ cảm thấy như bây giờ thật sự rất tốt."

Nói xong lời cuối cùng, hắn giơ tay tắt vòi nước.

Tiếng nước bỗng nhiên ngừng lại. Nhà bếp hoàn toàn yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của hai người.

Trợ lý Trì nhìn hồ bơi trước mặt, khẽ mím môi dưới.

Mà Chung Dịch đứng bên người hắn 'ừ' một tiếng, một góc mềm mại nhất dưới đáy lòng nghiêng về một phía.

* * *
Từ khi kết thúc kỳ thi và trở về Thượng Hải đã hơn mười ngày.

Trong hơn mười ngày này, Chung Dịch đã cho các thợ trong nhà máy nghỉ sớm một tuần.

Ngày đó khi phát quà tết, cậu nhìn thấy thợ Tôn thì chào hỏi đối phương. Thợ Tôn còn hỏi cậu: "Ông chủ, không phải lúc trước cậu nói muốn đến thổi thủy tinh lần hai sao?"

Chung Dịch nhớ đến thứ chất nhờn vẫn còn đặt trên bàn. Mặt câu không thay đổi, trả lời: "Lần sau đi."

Ừm, cái 'lần sau' này gần thì là mùa xuân năm sau, xa thì là xem như không có.

Thợ Tôn vốn dĩ cũng chỉ là đùa giỡn, nên không đến mức thật sự hỏi tiếp Chung Dịch về thời gian cụ thể. Ông nghe vậy cười ha ha, còn nói: "Trong nhà máy ấm áp, thật là không muốn đi."

Đây không phải là lời khách sáo. Đến mùa đông, phòng thao tác tốt hơn mùa hè rất nhiều. Ngoài phòng gió lạnh tiêu điều, trong phòng bởi vì lò nung thủy tinh nên cả phòng đều ấm áp. Dù cho thời gian nghỉ ngơi cũng có công nhân lặng lẽ đứng bên cạnh máy móc.

Vì vậy, phòng thao tác nào cũng đều treo một cái tivi, phát đi phát lại nội quy an toàn. Trước đây còn xảy ra những vụ án đau lòng như: nhiệt độ lò nung thủy tinh thành chất lỏng hơn một nghìn, người rơi vào lò nung thủy tinh trong nháy mắt hòa tan, tro cốt cũng không có. Trên tường cũng dán khẩu hiệu màu đỏ tươi để luôn nhắc nhở các công nhân hãy nghĩ đến vợ con của mình.

Chung Dịch cũng nói đùa với thợ Tôn, nói: "Nếu không chú ở lại ăn tết trong nhà máy?"

Mỗi nhà máy đều có truyền thống, trong lúc ăn tết các công nhân có thể trở về nhà. Nhưng phòng bảo vệ lại không thể không có ai trông.

Mục đích chính là phòng trộm và bảo vệ tài sản trong nhà máy. Nói chung sẽ có mấy người thay phiên nhau trực. Vào ngày tết, nếu như đồng ý, còn có thể mấy người cùng trực trong phòng bảo vệ vừa xem Đêm hội mùa xuân vừa ăn lẩu.

Từ quan điểm của truyền thống nhân dân, đây chắc chắn là một nhiệm vụ ảm đạm.

Thợ Tôn nhanh chóng xua tay: "Không được, không được." Ông đã lớn tuổi, chân cẳng vẫn còn tốt. Trong chớp mắt ôm một thùng hải sản và trái cây tươi do nhân viên tài vụ mua từ siêu thị Thịnh Nguyên bỏ chạy. Thật giống thật sự lo lắng cảm thấy Chung Dịch sẽ ép mình ở lại.

Chung Dịch dở khóc dở cười. Cậu không có áp bức công nhân, tiền công được trả đúng hạn, ngày lễ tết còn có quà tặng. Thầy Trương còn nói Chung Dịch có đôi khi quá hào phóng.

Qua hai ngày nữa, nhân viên tài vụ được thuê đến đã hoàn thành xong sổ sách.

Nhà máy nhỏ không thể sánh được với công ty lớn như Thịnh Nguyên, nghiêm khắc dựa theo năm tiến hành làm việc. Chỉ là Chung Dịch cũng nói rõ chờ sang năm sẽ mở mở rộng dịch vụ dân sự. Hiện tại là chim sẻ tuy nhỏ, nhưng có đầy đủ ngũ tạng. Trên thực tế ngày càng có nhiều việc, nhân viên tài vụ càng ngủ càng trễ. Chung Dịch hơi lo lắng cho tóc của đối phương.

Khi chuẩn bị báo cáo, Trương Hi đã tham gia các khóa học liên quan và xung phong nhận việc muốn giúp đỡ, thuận tiện tích lũy kinh nghiệm. Chung Dịch suy nghĩ một lúc và đồng ý. Vì vậy ngoài công việc tiêu thụ và phiên dịch, cô còn có một nhiệm vụ thứ ba.

Thầy Trương nhìn thấy công việc của con gái dày đặc vừa vui mừng vừa bất lực. Sau khi nghĩ lại, mặc dù không có cách nào mai mối cho Chung Dịch và con gái, nhưng Tiểu Hi đã học được rất nhiều tri thức thực tế, cũng đáng giá để vui mừng.

Ông vừa nghĩ như vậy thì bản thân nhớ ra mình đã bỏ lỡ mỏ vàng của thủy tinh số 183, bán bảng độc quyền cho Chung Dịch với giá 700.000. Còn giật dây bắt cầu để cho Chung Dịch mua máy móc với giá rẻ, nhà máy cũng nhanh chóng khai trương.

Hoàn toàn là may áo cưới cho người khác.

Thầy Trương thở dài, tự an ủi bản thân: Quên đi, nếu như để cho mình điều hành nó thì nhà máy chưa chắc vừa khai trương đã có một đơn đặt hàng lớn như vậy.

Nếu không nhận đơn đặt hàng từ Thịnh Nguyên, làm sao nhà máy có thể mở rộng quy mô và duy trì hoạt động trong nửa năm chứ?

Có mất tất có được.

* * *
Bên này bận rộn, ở Thịnh Nguyên ngược lại càng thoải mái. Khi ngày lễ đến gần, lòng người đều bay lên trên trời. Tần Lâu nhiều lần ra lệnh và giải thích hy vọng mọi người sẽ kiên trì ở trên vị trí của mình đến thời khắc cuối cùng. Tuy nhiên, mọi người đều nóng lòng về nhà, nhìn thấy Chung Dịch đã xin nghỉ và lập tức có thể rút lui, nhiều người cảm thấy ghen tị.

Chung Dịch rất biết điều và không khoe khoang.

Các đồng nghiệp: "..." Làm sao bây giờ, thật ngứa răng nha!

Sau khi bàn giao công việc xong, Chung Dịch chính thức bắt đầu kỳ nghỉ của mình.

Trì Quân giúp cậu tư vấn cùng nhau mua một số quà tặng cho mấy giáo viên sau khi về Thượng Hải. Sau khi nghe Chung Dịch miêu tả mấy giáo viên, Trì Quân đặt ra phương hướng chung: Thể hiện ra tấm lòng mà không nhìn giá trị.

Khi hắn nói điều này, tầm mắt của Chung Dịch hơi di chuyển xuống, nhìn thấy khuy măng sét hình chiếc thuyền buồn tráng men trên cổ tay áo của Trì Quân.

Trì Quân vô thức liệt kê ra một tờ danh sách hỏi Chung Dịch: "Cậu nhìn lại đi. Dù sao tớ không biết mấy giáo viên kia." Nhưng các cô là những người đã giúp đỡ Chung Dịch rất nhiều trong quá trình trưởng thành. Có thể nói, không có sự giúp đỡ của cô Ngụy, Chung Dịch có lẽ sẽ không thể học hết cấp 2 một cách yên ổn, chứ đừng nói đến thi đậu Đại học Bắc Kinh. Tự nhiên, hai người cũng sẽ không biết nhau.

Gần như là có ân đối với Chung Dịch. Làm bạn trai, hắn đương nhiên cũng rất biết ơn và quý mến.

Sau khi Chung Dịch xem kỹ hơn, khăn quàng cổ, mỹ phẩm dưỡng da, vv... Có thể nhìn ra nhãn hiệu đều là giá cả trung bình và có tiếng vô cùng tốt. Nếu không nhìn nhãn hiệu thì có thể tự do phát huy, không cần suy nghĩ quá nhiều.

Trì Quân: "Máy đọc sách cho trẻ con, đọc sách không bị thương đôi mắt. Nếu như trẻ con không có thói quen đọc sách, giáo viên cũng có thể dùng." Hắn đã suy nghĩ rất nhiều.

Đến lúc này, khóe miệng của hắn đã hoàn toàn hồi phục. Lúc trước đi làm, Trì Quân mang theo vết thương đi làm tỏ ra bình tĩnh, nhưng khó tránh thỉnh thoảng có đồng nghiệp nhìn hắn. Trì Quân biết được sự nghi ngờ của người khác, còn đặc biệt nghĩ ra câu chuyện giải thích với người xung quanh, nói thời tiết khô nóng, bản thân là người miền nam không thích ứng với khí hậu ở Bắc Kinh. Cho nên nóng trong người. Đồng nghiệp nghe xong còn nhiệt tình nói cho hắn bài thuốc bí mật giải nhiệt. Nhưng lại âm thầm thảo luận ở phòng nghỉ, nói Thái tử cũng động lòng phàm, không biết đối tượng là cô gái nào.

Sau này, câu trả lời chung của các đồng nghiệp là: 80% là bạn học trong trường.

Trì Quân trong lúc vô tình nghe thấy không biết nên khóc hay cười, ở trong lòng thừa nhận: Vậy mà đã đoán đúng.

Bây giờ hai người ngồi chung một chỗ, chính chủ trong tin đồn đang kéo tay Trì Quân. Ban đầu Trì Quân vẫn không để ý, còn đang nói về việc suy nghĩ danh mục quà tặng. Nhưng Chung Dịch dùng sức, Trì Quân lạp tức mất thăng bằng ngã vào trong ngực của cậu.

Còn mang theo đường gió. Gió dịu dàng và nhiệt tình.

Quần áo mặc ở nhà mỏng, chỉ có một cái áo sơ mi dính trên người Trì Quân.

Chung Dịch chậm rãi vuốt sống lưng của Trì Quân, lễ phép nói: "Chúng ta có phải còn quên chuyện gì không?"

Trì Quân ngẩng đầu nhìn cậu, xem thẳng vào đôi mắt Chung Dịch. Như là một hồ nước thật sâu, trong lúc vô tình Trì Quân đã chìm vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play