Editor: demcodon

Ngoài cửa sổ xa hoa trụy lạc.

Trì Quân chờ đợi câu trả lời của Chung Dịch. Công bằng mà nói, khi hắn buột miệng thốt lên, cũng cảm thấy suy đoán này vô căn cứ. Chỉ là muốn thì đã nói ra khỏi miệng.

Hắn đã nghĩ về khả năng tiếp theo. Nhưng mà Chung Dịch đã một thời gian dài không trả lời. Trì Quân đánh vô lăng rẽ vào con đường về chung cư. Hắn nhận ra điều gì trong sự im lặng ở trong xe, mang theo chút ngạc nhiên hỏi: "Tớ đã đoán đúng rồi?"

Chung Dịch: "Đúng vậy!"

Cậu thừa nhận. Cậu không muốn nói dối Trì Quân. Nhưng chuyện 'sống lại' như vậy đối với người bình thường thực sự quá không hợp với những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.

Vì vậy Chung Dịch lựa chọn cách thỏa hiệp, nói: "Lúc trước tớ đã trải qua một chuyện. Cho nên bây giờ, mức tâm lý của tớ đối với 'nguy hiểm' rất cao. Cậu nói đúng, Viên Văn Tinh khác xa với ranh giới đó. Tớ không nhìn thấy uy hiếp ở trên người cậu ta, nên có thể nhìn nó một cách khách quan."

Cậu nói chậm ra, lại nghĩ: Nếu như Trì Quân hỏi tiếp thì cậu phải thẳng thắn nói ra 10 năm đó mình đã trải qua những gì sao?

Chung Dịch thầm đến trong lòng, chờ đợi câu nói tiếp theo của Trì Quân.

Cậu nghĩ: Nếu như Trì Quân thật sự hỏi thì mình có lẽ... sẽ nói cho cậu biết. Cậu có tin hay không? Nói cách khác, sau khi tin tưởng thì Trì Quân sẽ có những suy nghĩ gì khác?

Liệu hắn có nhớ lần làm quen và đoạn đối thoại lần đầu tiên giữa hai người trong đời này không? Khi đó, Chung Dịch hỏi Trì Quân có quen người khoa Vật liệu không. Nhưng cậu vốn dĩ đã biết Trương Tiếu Hầu ghi danh vào chuyên ngành Vật liệu. Suy nghĩ theo hướng này, hai người quen biết nhau dường như có ý đồ riêng. Sau đó ngả bài ở trên sân thể thao, lại còn nói ra đáp án mà mình đã biết từ lâu, nó cũng không đáng khen ngợi cho cái gọi là 'sức quan sát nhạy cảm'.

Chung Dịch suy nghĩ rất nhiều.

Trong lúc này, Trì Quân vẫn lái xe. Khi chạy khỏi con đường chính thì xe cộ trên đường thưa dần. Hắn quẹo vào bãi đậu xe, ánh đèn sáng bị hai người bỏ lại phía sau, càng lúc càng xa. Sau khi rẽ mấy lần cũng đến bãi đậu xe.

Trì Quân lùi xe vào gara và rút chìa khóa ra. Sau đó ngồi ở chỗ cũ, quay đầu nhìn Chung Dịch.

Hắn nói: "Được rồi, tớ hiểu rồi."

Chung Dịch chậm rãi chớp mắt.

Trì Quân: "Buổi tối ăn gì?"

Chung Dịch: "?"

Chung Dịch: "Cậu không muốn hỏi thêm à?"

Trì Quân xuay chìa khóa trên tay một vòng, vang lên giọng giòn giã. Hắn suy nghĩ một chút mới trả lời: "Tớ cảm thấy chưa suy nghĩ thông suốt. Khi nào muốn thì hãy nói với tớ."

Trì Quân rất hiểu chuyện: "Không sao, có một số chuyện không thể nói ra gì, rất bình thường." Không chỉ Chung Dịch, chính hắn cũng có. Cả đời người, ai còn không mấy cái bí mật chứ.

Mà theo những gì Chung Dịch đã từng nói với mình trong quá khứ. Lúc này Trì Quân cũng mơ hồ đoán: Có điều gì đã xảy ra khi cậu xung đột với ba mình sao?

Có sự sai lệch lớn so với sự thật. Nhưng Trì Quân vốn dĩ cũng không dự định suy nghĩ sâu. Hắn nói: "Nếu một ngày nào đó, cậu đã suy nghĩ kỹ thì có thể nói với tớ... a."

Chung Dịch bỗng nhiên nghiêng người qua, đè hắn lên ghế xe, hôn hắn thật mạnh và dữ dội.

Cằm bị đối phương nắm, dùng sức rất mạnh, gần như làm cho Trì Quân hơi đau đớn. Hắn nếm thấy có mùi máu tanh. Chung Dịch cũng ý thức được thì thầm: "Xin lỗi."

Sau đó đổi thành đè lại vai Trì Quân, nụ hôn cũng trở nên nhẹ nhàng và kéo dài.

Trong gara hoàn toàn yên tĩnh, không có người nào nữa.

Trì Quân bị hôn đến choáng váng một lúc mới nhanh chóng phản ứng lại: Lúc này mặc quần áo kín mít, Chung Dịch chắc không thể tấn công hắn như đêm đó được.

Hắn lập tức lên tinh thần muốn báo thù. Khi hắn giơ tay lên mới phát hiện Chung Dịch đã mọc râu lúng phúng. Có lẽ là thi học kỳ và công việc đan xen nên không có thời gian cạo râu.

Trì Quân suy nghĩ lung tung: Kem cạo râu trong nhà sắp hết rồi, nên mua cái mới. Còn nữa, Chung Dịch dường như rất vui vẻ.

Tâm trạng của Trì Quân cũng vui vẻ theo.

Sau đó lên lầu đã là 1 phút sau.

Quần áo mùa đông dày nặng, Trì Quân kéo khăn quàng cổ lên che khuất nửa gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Có người khác tiến vào cũng không nhìn ra khóe môi hắn bị cắn rách. Hắn nghiêng đầu nhìn Chung Dịch.

Chung Dịch rất thản nhiên mặc kệ hắn nhìn.

Tầm mắt của Trì Quân lướt qua khóe môi của Chung Dịch, nhất thời do dự: Chuyện như vậy dường như không cần thiết phải trả lễ lại thì phải?

Nhưng 15 phút sau, Chung Dịch lấy thuốc đỏ đến sát trùng cho Trì Quân.

Lúc đầu, Trì Quân cắn răng không lên tiếng.

Chung Dịch: "Há miệng, để tớ xem vết thương có nặng không."

Trì Quân nghe theo. Chung Dịch lại xoa thuốc. Lúc này Trì Quân không nhịn được rên lên 'a'. Bông tăm chạm vào vết thương đau đớn dữ dội. Khi ngậm miệng còn có thể chịu đựng. Nhưng khi mở miệng thì không có cách nào kìm nén được phát ra âm thanh.

Trì Quân hít sâu. Quả nhiên, lần sau cần phải cắn lại.

Chung Dịch để thuốc đỏ và bông tăm sang một bên: "Buổi tối nấu cháo đi, đừng ăn cay. Trước đó tớ đã thêm Wechat của ông chủ nhà hàng Lĩnh Nam kia, học cách nấu cháo bằng nồi đất."

Cậu khẽ cười nói: "Vốn dĩ tớ dự định sau này mới nấu cho cậu ăn."

Nhưng bây giờ cậu nhất thời hưng phấn đã cắn Trì Quân thành như vậy. Khóe miệng đỏ lên vì bôi thuốc, còn là màu cam giống như con mèo hoa.

Trì Quân chớp mắt noi: "À!"

Hắn còn có thể làm gì. Đương nhiên là tha thứ cho cậu.

--- ---
Vo sạch gạo và cho vào tủ lạnh để đông lại. Tiếp theo băm thịt nhuyễn rồi cho các nguyên liệu vào ướp. Trong lúc chờ 20 phút cho thịt thấm gia vị thì lấy gạo đã đông cứng từ tủ lạnh ra.

Chung Dịch dừng lại.

Ưm... lần đầu tiên làm nên quên nấu nước.

Cậu buộc lại chiếc tạp dề mua từ siêu thị, cổ tay áo chỉnh tề đã xắn lên. Dáng vẻ tinh anh của xã hội và đầu bếp gia đình hòa nhập trên người cậu một cách kỳ lạ. Lúc này cậu khẽ nhíu mày với cái nồi rỗng, như thể đang đối mặt với một chồng báo cáo tài chính dày đặc.

Trì Quân dựa vào cửa nhìn Chung Dịch cách đó mấy bước.

Trong hai người bọn họ, người ngoài nhìn thấy Trì Quân là thiếu gia không làm động đến mười ngón tay. Còn Chung Dịch từ nhỏ đã nghèo khó nên thành thạo đủ thứ việc nhà. Nhưng trên thực tế, Trì Quân bởi vì nhớ bà nội nên đã sớm học nấu ăn với dì giúp việc trong nhà. Mặc dù kết quả không tốt, nhiều năm như vậy chỉ có thể làm hai món. Còn Chung Dịch thì lại khác. Trước khi vào tiểu học, mẹ Chu Tuyết còn ở nhà. Mặc dù không khí của một gia đình ba người nghèo nàn, nhưng cũng không đến mức để cho con bị đói. Sau đó Chu Tuyết không thể chịu đựng được sự bạo lực của Chung Văn Đống nên dứt khoát bỏ nhà ra đi. Dưới cái nhìn của Chung Văn Đống, đó là sự thật chứng minh vợ đã ngoại tình. Ông vô cùng tức giận. Nhưng cho dù Chung Dịch là đứa con hoang như mấy năm đầu ông cũng không xuống tay với đứa trẻ chưa cao đến eo mình.

Lúc đầu, ông tìm một quán ăn nhỏ, mỗi tháng trả tiền, mắt không thấy lòng phiền. Sau đó, Chung Dịch mỗi ngày một lớn dần, vóc dáng dần cao, sự khác biệt giữa ngoại hình của Chung Văn Đống và Chung Dịch càng lớn. Người khác nói bóng nói gió, cộng thêm sự nghiệp sa xút. Chung Văn Đống rốt cuộc hoàn toàn sa vào rượu chè và cờ bạc. Bắt đầu ra tay đánh đập Chung Dịch.

Đến cấp 2, Chung Dịch sống trong trường với sự trợ giúp của cô Ngụy, và sống ở đó 6 năm.

Trong kỳ nghỉ hè lớp 12, cậu bận rộn dạy kèm xung quanh. Đến giờ cơm cũng ăn trên đường đi, không thể làm gì khác hơn là vội vã ăn một miếng cơm hộp, càng không có cơ hội vào bếp.

Xa hơn nữa chính là trường đại học.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu đi theo Trì Quân về Thượng Hải và vào Thịnh Nguyên, có nhà riêng của mình. Nhưng Chung Dịch đã quen ăn ở bên ngoài, càng muốn dành thời gian cho công việc. Trang trí phòng bếp, nhưng luôn lạnh lẽo. Vừa mở tủ lạnh ra, đừng nói rau dưa, ngay cả rượu và nước uống cũng ít.

Sống hai đời, cũng chính là mấy tháng nay. Sau khi sống chung nhà với Trì Quân, cậu mới bắt đầu chậm rãi học nấu ăn, phân biệt các loại gia vị, làm quen tư thế cầm dao. Lúc nấu cơm tỉ lệ gạo nước bau nhiêu. Lúc nấu mì phải đợi bao lâu. Mặc dù không có nhiều thời gian nấu, nhưng cũng tốt hơn trước rất nhiều. Trong bếp có thêm gạo, dầu, muối;  tăng thêm một tia khói lửa.

Lúc này, Chung Dịch bình tĩnh lấy nước vào nồi và mở lửa.

Trì Quân nhếch môi, ảnh hưởng đến vết thương nên trong chớp mắt đã nhíu mày.

Trong lúc nấu nước, đá vụn đóng băng trên hạt gạo dần dần hòa tan.

Chung Dịch: "..." Cậu lựa chọn lại nhét vào tủ lạnh 10 phút.

Luống cuống tay chân như vậy, chờ nước sôi, mở nhỏ lửa, cho gạo vào nồi. Mùi gạo tỏa ra, cho thịt băm vào. Nước gạo nóng bỏng, thịt băm chín nhanh chóng. Khuấy đều, hầm thêm một lát mới tắt lửa.

Hai tô cháo tính cả thời gian chuẩn bị làm gần một tiếng.

Chung Dịch bỗng nhiên nhận ra: Chỉ có cháo có lẽ không đủ.

Khi cậu đang bực bội thì Trì Quân từ phía sau đi tới nói: "Tớ đã gọi hai món ăn, sắp giao đến rồi. Chúng ta múc cháo ra trước đi."

Chung Dịch quay đầu nhìn hắn.

Trì Quân cười híp mắt, tiến thêm một bước hôn Chung Dịch một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play