Tiếu Kiêu xem máy giám sát một lần, cuối cùng tạm thời không quay nữa, hơi căng thẳng chà xát tay gọi Tống Thanh Hàn vào, định nói chuyện với cậu.

Sau khi bóng dáng của Tống Thanh Hàn và Tiếu Kiêu biến mất trong tầm mắt, cả phim trường nháy mắt ồn ào. Không ít người cúi đầu xì xào bán tán, nhưng lại sợ lời nói của mình rơi vào tai Tống Thanh Hàn cho nên cũng không dám nói nhiều.

Chẳng qua dù họ nói thế nào, sự lo lắng trong mắt cũng không che giấu được. Nếu lúc trước họ vẫn ôm một tia hy vọng mỏng manh rằng có lẽ Tống Thanh Hàn chỉ là một kẻ dựa vào scandal để nổi, không có thực lực gì, diễn xuất chẳng khác gì mấy diễn viên nhàn rỗi chỉ được sắp xếp cho mấy vai nhỏ trong phim ngắn của đạo diễn mới như họ. Nhưng sau khi xem diễn xuất của cậu, chút hy vọng này đã mất đi.

Diễn xuất của Tống Thanh Hàn có thể không so được với diễn viên lão làng hoặc diễn viên ảnh đế, nhưng vẫn hơn hẳn bọn họ.

Hiện giờ họ chỉ đành hy vọng Tiếu Kiêu nói với Tống Thanh Hàn để nghĩ ra một ít cách.

Chỉ một lát sau, Tiếu Kiêu trở lại, Tống Thanh Hàn theo sau.

Tầm mắt mọi người đổ dồn lên người họ, nhưng sắc mặt của Tống Thanh Hàn và Tiếu Kiêu đều rất tự nhiên, không nhìn ra lúc trước họ thảo luận chuyện gì.

"Rồi rồi, làm việc tiếp thôi." Tiếu Kiêu vỗ tay, nhân viên đây xôn xao một hồi, sau đó lại ngay ngắn có trình tự di chuyển máy móc và đạo cụ.

Cảnh tiếp theo là cảnh Chu Miểu đến công ty thăm Tề Thiên. Trong phim, đoạn này chỉ là kí ức của cậu.

Tống Thanh Hàn trang điểm xong ngồi đằng trước, Tiếu Kiêu ra hiệu cho nhân viên, nâng loa lên, hô một tiếng.

Diễn viên đóng vai bạn gái của Tề Thiên tên là Tề Kiệu Kiệu, là cô gái mới tốt nghiệp không lâu, bởi vì quen biết Tiếu Kiêu và cũng từng diễn mấy vai nhỏ trong phim cho nên mới được cậu ta kéo vào diễn vai nữ phụ.

Cô ngồi ở vị trí nhìn Tống Thanh Hàn đã hiền hòa hẳn đi, trông hơi bình thường, trong khoảng thời gian ngắn hơi căng thẳng, quên mất cả lời thoại.

Tiếu Kiêu nói "Bắt đầu", Tề Kiệu Kiệu hoàn hồn, vội vàng nhìn Tiếu Kiêu.

"Kiệu Kiệu..." Tiếu Kiêu nhíu mày, rồi không nói gì nữa, chỉ giơ tay lên, hô, "Lại." 

Tống Thanh Hàn đẩy máy tính bàn ra xa chút, sau đó ngồi yên, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím.

Tề Kiệu Kiệu hít sâu một hơi, giấu hết cảm xúc trên mặt đi, mỉm cười ngọt ngào, nâng tay lên nhẹ nhàng gõ cửa.

Tề Thiên chậm chạp ngẩng đầu lên, thấy người đến là Chu Miểu thì cười vui vẻ. Cậu nâng tay gãi đầu, sau đó lưu tranh lại thoát khỏi phần mềm rồi mới vội vàng đứng lên: "Miểu Miểu, sao em lại đến đây thế?" 

"Đến thăm anh chứ sao." Chu Miểu cười khẽ cau mũi, "Sao hả, không chào đón em à?"

"Đâu có." Tề Thiên đẩy kính mắt trên mũi, "Chỉ là, chỉ là anh vẫn chưa tan làm, không nói chuyện với em được..."

Chu Miểu lại cười hì hì vỗ vai cậu: "Em biết ngay mà, em mang cơm đến cho anh!" Cô lắc lắc hộp đựng đồ ăn giấu sau lưng, "Em biết anh sẽ không ăn cơm đúng giờ."

Tề Thiên sờ mũi nhận, nụ cười trên môi rất ngọt ngào.

......

Tề Thiên lúc này vẫn là thanh niên mới tốt nghiệp, ý chí chiến đấu vẫn chưa biến mất, ánh mắt bừng sáng.

"Cut -" Tiếu Kiêu xem một lần, rất vui mừng, "Qua, tiếp tục!"

Tề Kiệu Kiệu nghe thế thì thở phào, ngượng ngùng nhỏ giọng nói một câu với Tống Thanh Hàn: "Cảm ơn."

Người khác không biết, nhưng cô làm người trực diện với Tống Thanh Hàn thì cảm nhận rõ ràng... Vừa nãy Tống Thanh Hàn dẫn dắt cô.

Từ khi cô gõ cửa, dường như cậu đã bắt đầu nhét cô vào phim, tất cả diễn xuất về sau của cô đều nhờ những động tác của cậu mà nhập vai, như thể cậu chính là Tề Thiên chân chính, cô cũng là Chu Miểu chân chính.

Tống Thanh Hàn mỉm cười với cô: "Cố lên." 

Mắt Tề Kiệu Kiệu sáng lên.

Vài năm sau có người hỏi Tề Kiệu Kiệu - lúc đó đã là người có thực lực trong đám tiểu hoa đán - nam diễn viên nào từng hợp tác với cô làm cho cô có cảm giác tim đập thình thịch, cô không chút do dự nói tên Tống Thanh Hàn ra.

Cho dù Tống Thanh Hàn hiện tại chỉ mặc áo sơ mi quê mùa, tóc trên đầu rối tung như tổ quạ, còn đeo cái kính rất dày, nhưng cô vẫn cảm thấy cậu cười rất đẹp.

Cô bỗng cảm thấy mặt nóng lên, không dám nhìn Tống Thanh Hàn nữa.

Tống Thanh Hàn không chú ý tới Tề Kiệu Kiệu ngượng ngùng, uyển chuyển nói vài câu về vị trí và tiểu xảo ánh sáng, bước đến một bên cầm lấy một chai nước khoáng còn nguyên uống một hớp.

"Này, Kiệu Kiệu." bạn trai thật của Tề Kiệu Kiệu, Lí Chân Hòa bước đến cạnh cô, liếc nhìn Tống Thanh Hàn, lời nói đầy ghen tuông, "Em vừa nói cái gì với anh ta thế?!" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tề Kiệu Kiệu khẽ lắc đầu, giơ tay vuốt nếp nhăn trên áo Lí Chân Hòa: "Không có gì, anh Tống nói cho em biết mấy vấn đề nhỏ thôi."

"... Vậy à." Lí Chân Hòa thở phào, hưởng thụ Tề Kiệu Kiệu thân thiết với mình, bĩu môi.

Từng diễn phim điện ảnh của đạo diễn Hàn Nghị thì làm sao, không phải chỉ là một kẻ chưa có tiếng tăm thôi à. Mấy ngày hôm trước còn bị người ta đẩy lên hot search chửi, giả người tốt cái mẹ gì.

Tiếu Kiêu có thiên phú, điều chỉnh ống kính bắt cảnh cơ hồ là nhạy bén, làm hình ảnh phim cực đẹp.

Ban đầu tình huống quay của đoàn phim hỏng bét. Diễn viên nghiệp dư thật sự không có kinh nghiệm, một cảnh quay dưới mười lần đã là trời cao ban ân.

Hơn nữa tình huống này cơ hồ là đối lập với tình huống của Tống Thanh Hàn, càng làm cho người ta sinh ra một ít suy nghĩ khác.

"Vì sao chúng ta mệt như chó diễn nhiều lần như thế vẫn không cho qua, có thằng thì tùy tiện đi một lần mà đạo diễn đã khen giỏi." Lí Chân Hòa bưng cặp lồng đựng cơm ngồi cùng Tề Kiệu Kiệu, nhỏ giọng oán giận.

Tề Kiệu Kiệu mỉm cười, gắp thịt gà vào bát Lí Chân Hòa: "Anh nói nhỏ thôi." 

"Anh Tống diễn tốt mà, bình thường anh nên xem nhiều."

Lí Chân Hòa nháy mắt phát hỏa, ném hộp cơm bộp một phát, không ăn cơm nữa, trừng mắt: "Anh không hiểu tại sao ai cũng khen nó." 

"Diễn tốt, diễn hay, chẳng phải lúc trước chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt hay sao? Anh thấy nó chỉ là may mắn, không biết giẫm phân chó gì ký hợp đồng với Tinh Hải, mới có cơ hội nhận được vai trong phim điện ảnh." Lí Chân Hòa mắng một hơi, mà cố kỵ bên cạnh có người nên chỉ có thể nhỏ giọng mắng.

"Chân Hòa." Tề Kiệu Kiệu nghi hoặc nhìn cậu ta, "Trước kia anh không như thế." 

Không chửi bới, phủ nhận ưu điểm của người khác. Trong lòng cô, Lí Chân Hòa luôn khiêm tốn lễ độ, chưa từng có dáng vẻ như tâm thần thế này.

Lí Chân Hòa cứng đờ, chà mặt: "Không... Anh chỉ không vui thôi." 

Cậu ta đứng lên, vỗ vỗ quần áo trên người: "Anh ra ngoài ngồi một lát." 

Tề Kiệu Kiệu cầm hộp cơm nhìn bóng dáng cậu ta, mắt đầy vẻ lo lắng.

"Mọi người ăn xong nhanh lên rồi nghỉ ngơi một lát, quay cảnh tiếp theo!" Tiếu Kiêu cầm loa hô, Tề Kiệu Kiệu nghe thấy giọng cậu ta thì vội vàng ăn thêm mấy miếng cơm rồi mới vội vàng thu dọn đi nằm nghỉ một lúc.

Chẳng qua cô vẫn thấy bất an, lúc nghỉ ngơi cũng phải nhìn Tống Thanh Hàn và Lí Chân Hòa thêm vài lần.

Nhưng dường như Lí Chân Hòa thật sự chỉ càu nhàu thế thôi, trong quá trình quay lúc sau cũng nỗ lực, không hề do dự học hỏi, tuy rằng không cung kính Tống Thanh Hàn nhưng xem như rất lễ phép.

Tề Kiệu Kiệu quan sát nhiều ngày mới yên tâm.

"Ok, cảnh tiếp!"

Chẳng mấy chốc họ đã đi tới đi lui giữa phim trường và khu ký túc hai tháng, tiến độ quay cũng đã được một nửa.

Tốc độ nhanh như vậy, đừng nói Tiếu Kiêu không ngờ, ngay cả đám diễn viên cũng không ngờ.

Chẳng qua chính họ cũng biết nếu chỉ dựa vào họ, tiến độ quay không thể nhanh như vậy.

Tống Thanh Hàn.

Cho dù họ hoặc nhiều hoặc ít có một chút ghen tị hoặc là hâm mộ Tống Thanh Hàn, nhưng không thể không thừa nhận, tiến độ quay nhanh như vậy quả thật không thể không kể công của cậu.

Ai bảo người ta diễn không chỉ nhanh gọn, giây lát nhập vai mà còn có thể dẫn dắt bạn diễn nhập vai chứ?

Dù không muốn thừa nhận thế nào, chính họ vẫn cảm nhận được trong hai tháng này, Tống Thanh Hàn người ta không chỉ không đè đầu họ mà còn mang đến rất nhiều lợi ích cho họ.

Ít nhất, diễn xuất của họ đã tiến bộ nhanh chóng.

"Cảnh tiếp theo là cảnh nhảy lầu." Tiếu Kiêu cầm kịch bản nhìn Tống Thanh Hàn đã buộc cáp treo vào người, hơi do dự, "Cảnh này rất quan trọng trong phim, tâm lý của Tề Thiên cũng thay đổi rất nhiều..."

Cậu ta nói dài dòng, sợ mình phân tích không đủ tường tận.

Tống Thanh Hàn lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.

Tuy rằng đã đọc kịch bản nhưng Tiếu Kiêu là người thao tác cả kịch bản, cái nhìn của cậu ta về Tề Thiên sẽ toàn diện hơn.

Mà trước giờ Tống Thanh Hàn cũng phân tích vai diễn không ít lần.

Tiếu Kiêu dặn dò xong mới cho cậu đi trang điểm lại.

Lâm Vân cầm cọ vẽ vẽ trên mặt Tống Thanh Hàn, làm màu da cậu tái nhợt không có chút huyết sắc.

Cô cẩn thận quan sát mặt cậu, sau đó dùng phấn dặm môi cho cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Được rồi, mím môi một cái."

Tống Thanh Hàn nghe lời mím môi, phấn được tán đều màu trông có vẻ tự nhiên hơn.

Lâm Vân đóng nắp hộp phấn lại, híp mắt đánh giá, sau đó nhẹ giọng nói: "Cố lên." 

Tống Thanh Hàn mỉm cười với cô, tái nhợt, suy nhược.

Nụ cười này quá tuyệt vọng, thế cho nên trái tim Lâm Vân cũng thình thịch, thiếu chút nữa giữ chặt Tống Thanh Hàn đang định đi.

Cô xoa khóe mắt, bật cười.

Tống Thanh Hàn mặc áo lót bên trong, sau đó buộc cáp treo vào trong áo bệnh nhân, bộ quần áo bệnh nhân hơi rộng khiến cậu trông gầy quá mức.

Cậu đứng trên mái nhà cao chót vót, dưới chân là chấn song nhỏ hẹp, gió thổi vù vù, dường như cả người cậu cũng lắc lư theo, người nhìn mà run sợ.

Tiếu Kiêu ra hiệu, người quay phim thành thạo điều chỉnh góc độ đến khi gương mặt Tống Thanh Hàn xuất hiện trên màn hình.

Da cậu rất trắng, kiểu trắng bệch không có sức sống. Ánh mắt cậu tối tăm, giống như là màu sắc duy nhất trừ màu trắng trên người cậu.

Quạt gió làm góc áo bệnh nhân bay phần phật, cậu nắm lan can đằng sau, sau đó buông ra từng chút một.

Máy quay chậm rãi chuyển hướng đến ánh mắt của cậu.

Đôi mắt giấu sau cặp kính ảm đạm không có ánh sáng, nhìn không trung không có tiêu cự, khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười.

Bình yên, điềm tĩnh.

Trời xanh mây trắng và bóng dáng cậu tạo nên một bức hình tuyệt diệu, bóng cậu bị cắt trên mặt đất, bị xé rách lộn xộn.

Tiếu Kiêu có linh cảm, lén lút ra hiệu, máy quay chậm rãi rời khỏi người Tống Thanh Hàn, quay cả khung cảnh trời xanh mây trắng, nhà cao tầng vào.

Trời đất bao la.

Trời mênh mang và bóng người nhỏ bé của Tống Thanh Hàn hình thành đối lập, cũng làm sự bi thương trên người cậu nhuộm đẫm tới cực hạn.

Cậu không còn là Tống Thanh Hàn mà là Tề Thiên.

Một cơn gió mạnh thổi qua, Tề Thiên lắc lư, sau đó cậu nhắm mắt buông tay ra, gieo mình xuống.

Nữ diễn viên Nghiêm An diễn vai nữ chính chạy đến muốn nắm lấy cánh tay Tống Thanh Hàn, ai ngờ mới chạy được vài bước lại không biết có ai kêu một câu, tốc độ nháy mắt chậm lại.

Tiếu Kiêu thấy thế thì nhíu mày, lại nghe thấy có người hét lên, tim cậu ta hẫng một nhịp.

Cậu ta vội vàng chạy đến chỗ phát ra âm thanh, lại thấy không biết từ khi nào cáp treo trên người Tống Thanh Hàn đã bị mài chỉ còn một mảnh nhỏ. Cậu treo người ở giữa không trung, gió thổi qua, cáp treo lại lắc lư một cái, trông cực kỳ nguy hiểm.

"Chuyện gì thế này!" Tiếu Kiêu nổi giận, tim đập thình thịch.

Tống Thanh Hàn khẽ lắc đầu với cậu ta, tuy rằng mặt vẫn trắng bệch nhưng vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh.

"Đỡ tôi." Tống Thanh Hàn chậm rãi lắc người, trợ lý và nhân viên đoàn phim vội vàng giơ tay muốn giữ chặt cậu, nhưng vẫn còn một đoạn nữa.

"Rắc --" Cáp treo phát ra một tiếng làm người ta kinh hồn táng đảm, Tiếu Kiêu liếc nhìn qua dây thừng sắp đứt kia, lòng nôn nóng không thôi.

Tống Thanh Hàn ngừng thở, nhìn chỗ dây cáp bị đứt, mím môi, như là đánh cược lắc người về trước, tay cậu vừa mới được trợ lý và nhân viên đoàn phim nắm chặt, dây thừng mỏng manh kia cũng đứt.

Tiếu Kiêu cơ hồ sắp bị hành động này của Tống Thanh Hàn dọa đến độ tim vỡ ra, sau khi mọi người đỡ được Tống Thanh Hàn, cậu ta cũng tiến lên kéo cánh tay cậu, đỡ cậu đứng lên.

Tống Thanh Hàn đứng dậy, trán vẫn thấm mồ hôi lạnh.

Tiếu Kiêu cũng biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào, vội vàng trấn an Tống Thanh Hàn mấy câu, sau đó gọi phụ trách đạo cụ đến chất vấn anh ta vì sao cáp treo lại bị như vậy.

Phụ trách đạo cụ cũng nghĩ mà sợ, nghe Tiếu Kiêu chất vấn thì vội vàng lắc đầu: "Hôm qua tôi mới kiểm tra mà! Hoàn toàn không có vấn đề gì, dây thừng ngay cả một chút dấu vết mài mòn cũng không có! Cái dây này còn là cậu mua mới đấy, cậu không nhớ rõ hả?" 

Tiếu Kiêu nghe vậy, lấy cáp treo kia ra xem, quả thật là cái mà cậu ta mới mua không lâu. Theo lý thì không thể bị mài mòn nhanh như vậy được.

Tống Thanh Hàn nghiêm mặt nhìn, nhếch môi, trái tim vẫn còn cảm giác đập dồn dập vừa rồi, làm cho cậu không thở nổi.

"Thanh Hàn..." Tiếu Kiêu mặt đầy vẻ hối lỗi gọi cậu một tiếng, "Chuyện này tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng."

Tống Thanh Hàn gật đầu, không nói gì, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt đến độ gần như không có cảm xúc.

Trợ lý đã gọi điện cho Trần An từ nãy, lúc này đứng cạnh Tống Thanh Hàn, biểu cảm trên mặt cũng khó chịu.

Nhân viên đoàn phim lấy một cái ghế nhỏ và một cốc nước cho cậu, lại bị cậu từ chối: "Không cần." 

Tống Thanh Hàn chớp mắt: "A Thiện, đỡ tôi đứng lên."

Lâm Thiện cũng là trợ lý mới mà công ty phái đến giúp Tống Thanh Hàn vội vàng đỡ cậu dậy, lo lắng hỏi: "Anh Tống, cần đến bệnh viện không?"

"Ừ." lần đầu tiên Tống Thanh Hàn chơi lớn, dưới sự giúp đỡ của Lâm Thiện, thong thả đi xuống tầng.

Người ở đây không có một ai dám lên tiếng ngăn cản.

Tiếu Kiêu nhìn bóng lưng Tống Thanh Hàn biến mất sau cửa cầu thang, nôn nóng bắt đầu vò đầu: "Báo công an!" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Đạo diễn?!" phó đạo diễn thiếu chút nữa bị những lời này của Tiếu Kiêu dọa cho phát bệnh tim.

"Chẳng lẽ chú cảm thấy đây là chuyện trùng hợp sao?" biểu tình của Tiếu Kiêu lạnh như băng. "Tạm dừng quay, chuyện này chỉ có thể giao cho cảnh sát xử lý." 

"Mọi người đi đi." Tiếu Kiêu xem xét cảnh quay lúc trước, khi nhìn đến một chỗ, ánh mắt đột nhiên lóe lên, sau đó nhìn mọi người đang hỗn loạn.

May mà mấy cảnh này ở trên tầng thượng của một bệnh viện tư, Tiếu Kiêu thuê với giá cao, thật ra tiện cho Tống Thanh Hàn.

Lâm Thiện đi lấy số cho Tống Thanh Hàn, sau đó cùng cậu ngồi trên ghế ngoài hành lang.

"Anh Tống, giờ anh thấy thế nào rồi?" Lâm Thiện là thanh niên trẻ hay ngại ngùng, cậu ta nhìn Tống Thanh Hàn nhắm mắt lại tựa nửa người vào ghế, đáy mắt đầy vẻ lo lắng, "Vừa rồi anh không bị thương chứ?"

Lông mi Tống Thanh Hàn khẽ rung, nhưng cậu không mở mắt ra: "Tôi không sao, không cần lo đâu." 

Lâm Thiện muốn nói gì đó, rồi lại nghẹn trong họng, đành phải cúi đầu nhìn đơn đăng ký trong tay chờ gọi tên.

Người trong bệnh viên tư không nhiều, chốc lát sau đã gọi tới tên Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn đứng lên, mặt cậu vẫn tái nhợt, đầu chảy mồ hôi, nhưng biểu tình thì bình tĩnh.

"Làm sao vậy?" sau bàn là một bác sĩ nữ hiền lành, cô thấy Tống Thanh Hàn mặc quần áo bệnh nhân vào còn kinh ngạc, ngẩng đầu thấy mặt cậu thì giọng điệu dịu xuống, "Nói tình trạng sức khỏe đi." 

Lâm Thiện theo sau Tống Thanh Hàn vội nói chuyện cậu vừa mới trải qua, sau đó vội vàng nói: "Anh Tống nhà chúng tôi bây giờ vẫn không khỏe, phiền bác sĩ kiểm tra cho anh ấy được không?"

Bác sĩ nữ cảm thấy kinh ngạc, nhìn sắc mặt trắng bệch của Tống Thanh Hàn, ký phiếu: "Sau khi đóng tiền là có thể đi kiểm tra nhé." 

Lâm Thiện vội vàng nhận phiếu.

"Anh chờ em ở ngoài một lát, em đi nộp tiền."

Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu.

Cậu đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ vừa ngồi ngồi xuống, thỉnh thoảng lại có người đi qua hành lang thật dài, y tá và bác sĩ đi lại vội vàng, người bệnh lo lắng cùng người nhà bệnh nhân không ngừng ra vào, có vẻ Tống Thanh Hàn trông rất bình tĩnh không hợp với chỗ này. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu chà xát cổ tay.

Trái tim vẫn đang đập thình thịch, nhanh đến độ ngực cậu cũng hơi đau.

Tống Thanh Hàn nâng tay che mặt.

Một miếng vải dệt mềm mại nhẹ nhàng đặt trên trán cậu, có ai đó dịu dàng lau mồ hôi lạnh không ngừng thấm ra trên trán cậu.

"Thanh Hàn." Giọng Sở Minh vang lên trên đỉnh đầu cậu, như thể đang kìm nén cái gì đó, có vẻ dịu dàng mà kìm chế.

Tống Thanh Hàn ngẩng đầu mỉm cười, nụ cười trước sau như một nhẹ nhàng chậm chạp lại xa cách.

Sở Minh thấy vậy tim thiếu chút nữa bị giẫm nát, nâng tay lau mồ hôi cho cậu vài lần, sau đó chậm rãi cúi người ôm lấy cậu.

Tống Thanh Hàn đẩy hắn ra, không đẩy được, đành buông lỏng tay ra vỗ vỗ lưng Sở Minh: "Tôi không sao."

Giọng điệu cậu bình tĩnh như thể chuyện vừa mới trải qua chẳng hề to tát.

"Anh Tống, đi khám --" Giọng Lâm Thiện giống như đang hát mà bị nghẹn, hồi lâu mới chậm rãi phun ra một chữ cuối cùng, "...." 

Sở Minh nghe vậy, vội vàng buông lỏng Tống Thanh Hàn ra, cau mày hơi giận: "Sao em lại bị thương? Vừa nãy có nói là bị thương đâu?"

Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Thật sự không sao đâu, chỉ hơi choáng thôi."

Sở Minh thở phào, đỡ cậu đứng lên, đi vài bước lại quay đầu hỏi Lâm Thiện: "Đi đâu khám?"

"... Phòng siêu âm màu ạ."

"Ừ."

Lâm Thiện xấu hổ lại khó hiểu đứng tại chỗ, nhìn Trần An cũng đang như thăng thiên.


Tác giả có lời muốn nói:

Sở · nhắm mắt theo đuôi · vật trang sức của Hàn Hàn · Minh: Hàn Hàn Hàn Hàn, em không sao chứ, làm tui sợ muốn chết QAQ

Hàn Hàn: Có sao, sờ sờ

Sở · khóc thút thít · Minh: túm lấy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play