Tống Thanh Hàn ngước mắt nhìn kịch bản trong tay Trần An, tên diễn viên và nội dung kịch bản trong đó vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Xa lạ là bởi vì đây là kịch bản lần đầu tiên cậu đọc, quen thuộc là bởi vì kịch bản và diễn viên đời trước được truyền miệng quá nhiều, cậu nghe nhiều nên thuộc.
Phim này xem như là ba thấp, vốn thấp đầu tư thấp, cả đoàn phim bao gồm cả đạo diễn đều là người mới, ở trong giới cơ hồ có thể nói là phim dự bị. Nhưng mà đời trước bộ phim truyền hình này không chỉ không xịt còn hot một hồi, đi đến đầu đường ngõ nhỏ nào cũng nghe thấy người qua đường hưng phấn thảo luận về diễn viên và nội dung bộ phim này.
Chẳng qua phim này được đầu tư quá ít, diễn viên đều là người mới, cảnh tượng đạo cụ cũng vụng về vô cùng, quay đến phần sau đã cố sức. Sau khi chiếu tuy rằng cũng hấp dẫn người xem nhưng bởi vì kết cục dở nên độ hot lúc trước lại thành chất cháy phản phệ đoàn phim.
Nhưng mà kết cục phim không được coi là tốt nhưng kịch bản quả thật rất thú vị, hình tượng nhân vật cũng thú vị, tràn ngập cảm giác mâu thuẫn và xung đột.
Đời trước bộ phim này bởi vì không có tiền nên chỉ có thể dùng người mới không có kinh nghiệm diễn, làm cho nhân vật trong phim bị đơn giản hóa đi. Tống Thanh Hàn không dám cam đoan mình có thể hiểu thấu được nhân vật, nhưng... cậu vẫn muốn thử xem sao.
Trần An thấy cậu đã quyết, cất kịch bản vào túi, sau đó cũng cất hết mấy kịch bản kia đi: "Nếu cậu chọn bộ này thì tôi sẽ liên hệ với đạo diễn. Nhưng cậu đã nghĩ kĩ chưa? Cát-xê của đoàn phim này... không cao lắm."
Đâu chỉ không cao lắm, quả thực là thấp khiến cho kẻ khác phải giận sôi. Hiện tại tuy rằng Tống Thanh Hàn vẫn chưa có danh tiếng gì, nhưng cậu đã nhận một vai trong phim của Hàn Nghị nổi tiếng, khởi điểm còn cao hơn cả nghệ sĩ mới.
Dù cậu chỉ là vai nam n trong phim của Hàn Nghị, cát-xê cũng nhiều hơn so với người khác, huống chi cậu còn diễn nam ba cơ mà.
Trần An không muốn Tống Thanh Hàn nhận kịch bản này lắm, nhưng kịch bản rất tốt, tình tiết và hình tượng nhân vật đều có tính xung đột.
Một diễn viên không dễ dàng gì mới gặp được kịch bản tốt, tất cả nhờ vào duyên phận. Tống Thanh Hàn bây giờ vẫn có bộ phim kia của Hàn Nghị làm con bài chưa lật, nếu cậu muốn nhận bộ này thì cũng được.
Đương nhiên Tống Thanh Hàn cũng hiểu rõ phim dài tập ít tiền đầu tư như vậy, tiền phải chắt chiu từng đồng, cát-xê của diễn viên không thể cao được.
"Ba nghìn tệ một tập, cũng được." Tống Thanh Hàn cười, "Hơn nữa tôi vẫn còn tám trăm nghìn mà, đủ tiêu xài."
Cậu nói vậy Trần An cũng hết cách, anh phất tay bảo cậu về nghỉ ngơi, anh sẽ cố hết sức giúp cậu giành được vai diễn này.
Tống Thanh Hàn ra khỏi xe, nhìn theo xe Trần An rời khỏi mới lấy chìa khóa mở cửa.
"Cành cạch --"
Căn phòng không ở hơn nửa tháng có một loại mùi đặc trưng, Tống Thanh Hàn đóng cửa lại, mở cửa sổ thông gió. Ánh nắng theo cửa sổ chiếu vào, những hạt bụi li ti bay trong không khí, khắp chốn yên ắng.
Cậu vào phòng vệ sinh bưng một chậu nước ra lau nhà một lần, sau đó mới tắm rửa thay quần áo đã thấm ướt, mặc quần áo ở nhà lấy máy sấy sấy tóc.
Tóc cậu vừa đen vừa mềm, khi dính trên trán luôn làm cho người ta có cảm giác mềm mại dễ chọc. Nhưng mặt cậu lúc nào cũng lạnh nhạt, làm cho người ta muốn bạo ngược lại phải lùi bước thu nanh vuốt.
Tống Thanh Hàn lau tóc, sau đó tắt máy sấy đi.
Lúc trước ở đoàn phim bề bộn nhiều việc, diễn xong nghỉ chưa được một tiếng lại diễn tiếp là chuyện bình thường. Thậm chí có một lần bởi vì một cảnh quay không được, NG mấy chục lần nên phải quay từ sáng sớm đến ba bốn giờ sáng hôm sau, nữ diễn viên diễn với cậu mặt xanh mét cả lên Hàn Nghị mới miễn cưỡng cho qua. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bây giờ đóng máy nhàn nhã thì cậu lại không quen. Cậu đứng ở ban công phòng ngủ một lát nhìn hàng cây bên đường, trí nhớ đọng lại ùn ùn kéo đến.
Đời trước cuộc sống của cậu nghìn bài một điệu, cậu không ngừng chạy đi chạy lại casting, lại không ngừng bị có lệ hoặc là lơ là, mãi mới được vào một đoàn phim cũng chỉ là một vai quần chúng. Thậm chí có đôi khi ngay cả vai diễn phụ đó cũng bị cắt mất.
Sáu năm, cậu đứng cạnh phim trường quan sát người khác diễn trong đó. Cậu mua rất nhiều phim kinh điển về xem, sau đó tự mình nghiền ngẫm sự thay đổi của vai diễn cùng với từng cử chỉ của diễn viên.
Cuối cùng mãi mới có cơ hội nổi tiếng nhờ một bộ cung đấu, cậu lại chết trong biển lửa.
Đời này nếu không có Sở Minh, chưa biết chừng cậu lại đi lên đường cũ đời trước. Như lúc lời đồn hít ma túy, nếu cậu không ký hợp đồng với Trần An, đừng nói bắt những người kia đền tám trăm nghìn tệ, chỉ sợ cậu đã thân bại danh liệt từ lâu.
Mà cậu có thể ký hợp đồng với Trần An, không thể quên được công lao của Sở Minh.
Tống Thanh Hàn nhắm mắt, đáy mắt hiện lên một tia kiên định, ngón tay không ngừng gõ lên màn hình điện thoại, nhanh chóng gõ xong một tin nhắn.
Nhưng trước khi gửi đi cậu lại do dự. Cậu lấy lập trường gì bảo Sở Minh đầu tư bộ phim truyền hình đó? Với người bình thường, bộ phim đó đã bị phán tử hình từ lâu, cậu lấy lập trường gì bảo hắn đầu tư cho một bộ phim chỉ lỗ không lãi như thế?
Nói là cậu sống lại, đời trước bộ phim này cực hot, nhà đầu tư kiếm được một khoản lãi lớn sao?
Nói thế ai tin được.
Tống Thanh Hàn thở dài, yên lặng nhìn màn hình một lát, sau đó xóa tin nhắn đi.
Sau khi xóa đi, cậu không cất điện thoại đi mà gọi cho Sở Minh.
Cậu gọi chưa được mấy giây, Sở Minh đã nghe.
"Thanh Hàn?" giọng Sở Minh hơi khàn khàn, xuyên qua khuếch đại vọng vào tai Tống Thanh Hàn làm tai cậu hơi đỏ lên.
"Vâng, Sở tiên sinh, là tôi." một bàn tay Tống Thanh Hàn bất giác nắm chặt chấn song ở ban công, mím môi, "Giờ anh có rảnh không?"
Sở Minh nâng tay mở cúc áo, bước ra cửa thang máy: "Rảnh."
"Sao vậy?"
"..." Tống Thanh Hàn hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh hỏi, "Anh biết người tên Tiếu Kiêu không? Đó là một đạo diễn mới, gần đây đang chuẩn bị quay một bộ phim truyền hình."
"Chưa từng nghe nói. Làm sao vậy?" Sở Minh đẩy cửa văn phòng ra, tìm được một xấp văn kiện trong ngăn kéo, cầm điện thoại nghe.
"... Anh có muốn đầu tư không?" giọng Tống Thanh Hàn nhỏ đi, nghe hơi chột dạ.
Sở Minh yên lặng một lúc, sau đó áy náy: "Thanh Hàn, đầu tư không phải là chuyện mình tôi quyết định."
Tống Thanh Hàn chớp mắt, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi cánh hoa hơi khô: "Vâng... Tôi biết." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"..." Sở Minh lật văn kiện, ánh mắt hơi thâm trầm, "Sao bỗng nhiên em bảo tôi đầu tư phim truyền hình?"
"Tôi cảm thấy... kịch bản rất tốt." Tống Thanh Hàn đè nén cảm xúc trong lòng xuống, khóe môi hơi cong, lại khôi phục hình tượng hiền hòa ngoan ngoãn như thường, "Nhưng giờ nghĩ lại, tôi hơi bộp chộp."
Điều mà Sở Minh cần cân nhắc không chỉ là việc đầu tư cho bộ phim này. Sau lưng nhà đầu tư, đám cổ đông có tác động lớn nhất.
Cậu nghĩ có lẽ đúng vậy. Đời trước bộ phim này hot không có nghĩa là đời này cũng hot. Nếu bộ phim này là bom xịt, Sở Minh không đầu tư còn may, nếu đầu tư, không biết hắn sẽ bị bao nhiêu cổ đông lườm nguýt.
"Tôi sẽ bảo người xem xét." Sở Minh dừng ngón tay ở một hàng chữ trên văn kiện, giọng điệu khi nói chuyện với cậu nhẹ nhàng trầm thấp, "Nếu đáng đầu tư thật thì tôi sẽ thử xem."
Tống Thanh Hàn thở phào, gật đầu, lúc sau mới phát hiện Sở Minh không nhìn thấy, vội vàng đáp: "Vâng."
Xem xét một dự án có nên đầu tư không là bản năng của thương nhân, một hai câu nói không thể quyết định. Sở Minh có thể xem xét đã là một kết quả rất tốt.
"Cho nên... Thanh Hàn em gọi cho tôi chỉ vì mấy câu này?" giọng Sở Minh thấp xuống, xuyên thấu qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được dáng vẻ ấm ức.
"Tiếu Kiêu là ai mà em gọi điện thoại cho tôi vì người ta." Giọng của hắn vừa nhẹ vừa thấp, như là mới uống rượu xong, không cam lòng lại không nhịn được nói ra.
Tống Thanh Hàn: "..."
Trong mắt Sở Minh có ý cười, hắn ngồi trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, ngữ điệu lại vẫn ấm ức: "Thanh Hàn..."
Tống Thanh Hàn bất đắc dĩ xoa trán, ngữ điệu cũng dịu đi: "Nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ cậu ta là đạo diễn bộ phim tiếp theo của tôi."
Đến lúc này, Tống Thanh Hàn lại có tâm tình đùa giỡn với Sở Minh: "Cho nên, tôi mới bảo anh đầu tư phim của cậu ta chứ." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Sở Minh nhịn không được cười nhẹ một tiếng: "Thì ra là thế."
Gương mặt hắn lạnh lùng, đáy mắt thì đầy vẻ dịu dàng.
Với Tống Thanh Hàn, có lẽ hắn chỉ là một quái nhân bỗng nhiên tình sâu ý nặng với cậu. Nhưng đối với hắn, hắn đã nhìn cậu ở nơi cậu không biết suốt sáu năm.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở · ham diễn · Minh: Hàn Hàn ~ Hàn Hàn ~
Hàn Hàn: Anh không nên ở văn phòng, anh nên ở phim trường đổ mồ hôi như mưa.