Sở Minh: Về chưa? Bình thường phải ăn cơm đúng bữa.

Tống Thanh Hàn yên lặng đọc tin nhắn này một hồi, nhúc nhích ngón tay, ấn vào tin nhắn đó, nhìn lựa chọn xóa đi, bấm vào.

Tên của Sở Minh cùng với ánh sáng màn hình biến mất, cậu thở phào, nhắm mắt, vẻ ửng hồng trên mặt cũng phai nhạt một ít dưới gió lạnh.

Đêm dần sâu, người đi đường càng ngày càng ít, mỗi người đều vội vàng. Khi lướt qua Tống Thanh Hàn, họ cũng cố ý vô tình liếc mắt nhìn thanh niên xinh đẹp này một cái, như là tò mò hoặc thưởng thức.

Mà sau một giây nhìn ngắn ngủi, họ lại quên cậu đi, lại cất bước đi đường.

Tống Thanh Hàn một mình một người đứng dưới đèn đường, đầu óc hơi nặng nề chậm rãi tỉnh táo lại, nhưng cồn làm thân thể càng lúc càng khô nóng, cộng thêm mỏi mệt sau mấy ngày làm việc liền làm cho cơ thể cậu càng rã rời. Cậu chỉ đành tựa vào cột đèn đường để đứng vững.

"Thanh Hàn?! Tống Thanh Hàn!" Một giọng nói quen thuộc lại xa lạ vang lên cách đó không xa, Tống Thanh Hàn mở to mắt nhìn, vừa quay đầu đã thấy Diệp Dịch chạy đến, sắc mặt kì lạ.

"Tống Thanh Hàn, sao em lại ở đây?" Diệp Dịch đến gần cậu, ngửi thấy mùi rượu nồng, gã nhíu mày, hạ giọng quát, "Em uống rượu?!"

Tống Thanh Hàn nhìn gã không nói lời nào, cau mày lui về phía sau vài bước, ý kháng cự nhìn cái là hiểu ngay.

Sau khi Tống Thanh Hàn đi Diệp Dịch vẫn không thể quên cậu. Gã không cảm thấy mình lên giường với Liễu Phỉ có gì sai, đây chỉ là một kế tạm thời mà thôi!

Nếu có thể nhờ Liễu Phỉ giúp gã nổi tiếng, sau khi gã nổi sẽ dẫn dắt Tống Thanh Hàn, lúc đó không ai có thể chèn ép họ, đúng không?

Nhưng Tống Thanh Hàn lại tuyệt tình còn quyết tuyệt như vậy, rời khỏi nhà của bọn họ. Hiện tại cậu lại xuất hiện ở chỗ bán mặt này, người còn đầy mùi rượu...

Diệp Dịch cắn răng đi tới chỗ cậu, túm cổ tay cậu, hung tợn nói: "Em nói đi, sao em lại ở đây? Em đến đây bán thân đúng không?!"

Sao lại có thể sa ngã như vậy!

Ban đầu Tống Thanh Hàn vẫn hơi mơ màng, nghe Diệp Dịch chất vấn không đầu không đuôi, nháy mắt tỉnh táo lại. Cậu lạnh lùng nhìn gã, giơ tay gỡ từng ngón tay của gã ra, không nói lời nào, xoay người đi thẳng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Tống Thanh Hàn!" Diệp Dịch gào to một tiếng, người đi đường tốp năm tốp ba liếc nhìn bọn họ.

Tống Thanh Hàn bình tĩnh quay lại, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng còn hơi khàn sau khi uống rượu: "Diệp Dịch, anh muốn come out trên đường cái à?"

Diệp Dịch nháy mắt im bặt. Hình tượng của gã là thần tượng cưng chiều fan, tính tình dịu dàng còn độc thân, tuy rằng có diễn xuất nhưng vẫn đi con đường lưu lượng. Đa số fan gã là fan bạn gái, tuy rất nhiều fan thích gã ghép CP với nam diễn viên khác hoặc là sáng tác một vài fanfic, nhưng tất cả chỉ là đùa giỡn. Một khi gã bị công bố xu hướng tính dục...

Tiền đồ của hắn sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Sao Tống Thanh Hàn dám, sao cậu dám lấy loại chuyện này ra để uy hiếp gã?!

Gã không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn cậu, lại thấy sự lạnh lùng trên mặt cậu.

Không có một chút lưu luyến, cũng không có một chút dịu dàng nào. Giống như nhìn thấy một người xa lạ làm cậu ghét, cậu khẽ cau mày, đáy mắt bình tĩnh đầy sự giá lạnh vạn năm.

Tống Thanh Hàn ghét gã. Diệp Dịch chưa từng cảm nhận sự chán ghét của cậu rõ ràng như bây giờ.

Hai người họ đứng ở ven đường giằng co, cho dù đêm khuya trên đường vẫn có người, đã có người chú ý đến họ, vừa đi vừa thì thầm, lại còn lén nhìn họ.

Diệp Dịch kéo mũ trên đầu che mặt mình, hít sâu một hơi, đi về phía Tống Thanh Hàn: "Thanh Hàn, không nói đến chuyện này nữa. Em uống say rồi, ở đây không an toàn, anh đưa em về trước."

"Không cần." Tống Thanh Hàn phòng bị nhìn gã, nhíu mày, cười xa cách, "Cảm ơn ý tốt của Diệp tiên sinh." 

Cơn giận của Diệp Dịch bị một tiếng Diệp tiên sinh xa cách lễ độ này làm bùng cháy, gã bình tĩnh lại, từng bước một tới gần cậu.

Tống Thanh Hàn nhướng mày, quyết đoán né ra.

Nhưng mà dù sao cậu cũng vừa mới uống rượu, tuy rằng sau khi hóng gió lạnh mùi rượu tan đi chút nhưng người đã choáng váng, bước chân đã liêu xiêu. Diệp Dịch lại là đàn ông thân cao chân dài, chỉ lát sau gã đã tóm được cánh tay Tống Thanh Hàn, kéo cậu lại thật mạnh.

Tống Thanh Hàn lảo đảo, khi sắp đến gần Diệp Dịch thì cố gắng khựng lại, dùng sức muốn rút tay mình khỏi tay gã.

Nhưng Diệp Dịch đã có chuẩn bị, một bàn tay to nắm chặt cánh tay Tống Thanh Hàn, tay kia thì đưa lên bả vai cậu, muốn kéo người cậu lại.

"Buông em ấy ra." Diệp Dịch cảm thấy tay bị siết chặt, cơn đau nhói ập lên não gã. Gã nhanh chóng phản ứng, vội buông lỏng cánh tay Tống Thanh Hàn ra.

Sở Minh bình tĩnh nhìn Diệp Dịch, lại nhẹ nhàng ôm Tống Thanh Hàn vào lòng.

Diệp Dịch cầm tay mình hít khí lạnh, nổi giận đùng đùng ngẩng đầu muốn xem là ai phá chuyện tốt của gã, ai biết vừa mới ngước mắt lại thấy gương mặt làm cho vô số nữ minh tinh trong giới khổ sở của Sở Minh.

Đầu óc gã trong nháy mắt trở nên chỗ trống, hắn lăng lăng nhìn Sở Minh nắm cổ tay Tống Thanh Hàn vào một chiếc xe đỗ ở ven đường, nhìn thấy đèn sau xe lóe lên, lao vút đi.

"Tống Thanh Hàn... ?" gã khó tin nổi thì thào ra tiếng, nhìn bóng dáng Tống Thanh Hàn biến mất trên đường cái, không thể tin.

Chẳng lẽ Tống Thanh Hàn đu bám được Sở Minh sao? Từ khi nào? Sau khi ra ngoài, hay là... hay là đã thông đồng từ trước đó?

Không, không đúng, nếu nó thật sự thông đồng với Sở Minh, thì thầm bên gối, vậy mình làm sao đây? Liệu Sở Minh có ghim mình không?!

Diệp Dịch nháy mắt cảm thấy tay chân lạnh ngắt, Liễu Phỉ mãi mới tìm được gã. Gã cứng ngắc như rối gỗ vào trong xe, hồi lâu mới bình tĩnh lại trong gió mát điều hòa.

Không thể nào, người có thân phận như Sở Minh không giống như là người sẽ vì người tình mà làm ra chuyện như vậy.

"Cậu sao thế?" Liễu Phỉ nghi ngờ, "Cậu đứng phơi mặt ở đường cái như thế, bị chó săn chụp được thì làm thế nào?"

"À, đạo diễn "Tình yêu khuynh thành" liên hệ muốn nói chuyện với cậu."

Cô ta thấy Diệp Dịch dường như không hề có cảm giác, nhíu mày quát một tiếng: "Diệp Dịch! Tôi đang nói chuyện, có nghe thấy không!" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Diệp Dịch hốt hoảng giật mình, gật đầu ý bảo mình biết rồi.

Liễu Phỉ thấy sắc mặt gã hơi tái nhợt, cuối cùng đành nén giận.

...

Tống Thanh Hàn cụp mắt ngồi trên xe Sở Minh, ngón tay bất giác cọ chỗ cổ tay mà Diệp Dịch vừa mới chạm vào, người ngồi thẳng tắp.

Sở Minh ngồi bên cạnh cậu, nhìn thấy hết động tác của cậu.

Hồi lâu hắn mới nhỏ giọng mở miệng nói: "Tôi xin lỗi." 

Giọng điệu nghiêm túc đầy áy náy.

"Chuyện đó không liên quan đến Sở tiên sinh." Tống Thanh Hàn mím môi cười, mặt không còn ửng hồng nữa mà hơi tái nhợt, "Do tôi không cẩn thận."

Sở Minh lắc đầu: "Nếu hôm nay tôi không đến đây thì đã không có chuyện này."

Hắn không nói đến Diệp Dịch, cũng không hỏi cậu và gã có quan hệ gì, hắn chỉ giải thích.

Tống Thanh Hàn giương mắt nhìn Sở Minh, ánh mắt trong veo.

Nhan sắc Sở Minh không tầm thường, lạnh lùng mà uy nghiêm hơn người. Nhưng giờ phút này hắn cau mày, ánh mắt ảm đạm, môi khẽ nhếch, giống như một con chó săn phạm lỗi lớn, cụp đuôi cúi đầu đứng trước mặt chủ nhân sám hối.

Tống Thanh Hàn nhúc nhích ngón tay, dời mắt: "Chỉ là trùng hợp thôi. Sở tiên sinh đừng tự trách."

Sở Minh lại vẫn nhíu mày: "Nếu tôi đến muộn một chút..." Ai biết Diệp Dịch sẽ làm ra chuyện gì?!

Tống Thanh Hàn cười cười, ánh đèn nhỏ vụn trong mắt cậu chớp lóe: "Nếu anh ta dám, tôi sẽ làm cho anh ta hối hận."

Cậu cười nhưng giọng điệu lại cực kỳ quyết tuyệt và lạnh nhạt. Như thể chỉ cần Diệp Dịch ép cậu, cậu thà rằng liều mạng cá chết lưới rách cũng muốn kéo gã cùng rơi xuống địa ngục.

Tống Thanh Hàn làm cho người ta có cảm giác lạnh nhạt nhưng vẫn có gì đó hiền lành, ngẫu nhiên có lúc ngại ngùng. Nhưng mà giờ phút này hình như sự lạnh lùng và quyết tuyệt bùng lên trong người cậu, có một loại hận thù khắc vào tận xương tủy.

Nhưng Sở Minh thì không thấy bất ngờ, hắn nhìn cậu, sau đó khẽ cười: "Tôi hiểu." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Cậu ta sẽ hối hận."

Hối hận vì đã bỏ qua một trân bảo như vậy.

Tống Thanh Hàn kinh ngạc nhìn hắn, cũng cười một cái.

Lúc này đây nụ cười đó thanh thuần xinh đẹp, giống như mặt nước bị gió thổi gợn sóng.

"Tiên sinh, đến nơi rồi." Lái xe vẫn coi mình là người câm dừng xe lại, khổ sở cắt ngang con đường tìm vợ của ông chủ.

Sở Minh quay đầu nhìn cậu ta, lái xe mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngồi trên ghế lái, tay chân cứng ngắc.

"Đến ký túc xá của em rồi." Sở Minh xuống xe, sang bên kia mở cửa xe ra giúp Tống Thanh Hàn.

Cử chỉ của hắn quá lịch sự, cậu luống cuống xuống xe, khẽ cười với hắn: "Cảm ơn."

Đôi khi muốn lắc Hàn Hàn một cái cho tỉnh, đồng ý cho người ta tán rồi mà không rep tin nhắn của người ta, mặc niệm cho Sở đại cẩu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play