Tống Thanh Hàn ngủ một giấc say, khi tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi, cậu vẫn nằm trên cái giường chật hẹp híp mắt, có cảm giác mơ hồ không biết năm nay là năm nào.
"Roẹt --" cậu kéo bức rèm hơi cổ xưa ra, ánh nắng ấm áp chiếu vào đầy cả cửa sổ, làm chăn giường thêm vài phần thánh khiết.
Cậu liếc nhìn chiếc điện thoại đã ngừng đổ chuông, mở khóa màn hình, là một số điện thoại xa lạ.
Tống Thanh Hàn cầm điện thoại ngẫm nghĩ, gọi lại.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận --" Tống Thanh Hàn lưu loát tắt đi.
Cuộc gọi này là một chuyện ngoài ý muốn. Đời trước cậu có nhận được cuộc gọi này không? -- hình như là có.
Nhưng đời trước cậu dại dột quá. Thấy Diệp Dịch và Liễu Phỉ gian díu với nhau ở căn nhà mà mình cẩn thận trang trí, cậu liều lĩnh phá cửa, chất vấn, chửi túi bụi, cuối cùng làm Diệp Dịch thẹn quá hóa giận, đánh cậu, ném cậu ra khỏi căn nhà mà cậu bỏ tiền ra thuê. Cậu lúc ấy đần độn, nghe thấy tiếng chuông điện thoại cũng không để ý...
Không biết rốt cuộc là ai tìm cậu?
Tống Thanh Hàn hơi ngẩng đầu lên nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, hơi nheo hai mắt lại, ngón tay vô thức gõ lên cánh tay -- đây là thói quen đời trước của cậu.
Cho dù sống lại một đời, có vài thứ vẫn khắc vào trong xương, không bỏ được, không thể nào quên.
"Ting ting ting --" điện thoại trong tay lại kêu inh ỏi, vẫn là số điện thoại lạ đó.
"Chào anh, tôi là Tống Thanh Hàn."
"..." có lẽ người bên kia không ngờ Tống Thanh Hàn lại nghe nhanh như vậy, dừng một chút mới đáp, "Tống Thanh Hàn đúng không, tôi là người đại diện mới của cậu, Trần An."
"..." Tống Thanh Hàn nắm chặt điện thoại, nhíu mày.
Cậu biết người tên Trần An này.
Trần An trong giới tuy không tính là người đại diện nổi tiếng nhất, nhưng cũng dẫn dắt vài tiểu sinh tiểu hoa, trong đó có một người có xu thế thành tiểu hoa đứng đầu trong lứa – cho dù thế nào anh cũng không thể chú ý tới người vô danh tiểu tốt là mình mới đúng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chẳng lẽ là Diệp Dịch giật dây cho cậu? Ý tưởng này vừa xuất hiện, Tống Thanh Hàn đã phủ nhận ngay. Tài nguyên trong tay Trần An còn hiếm có hơn Liễu Phỉ, nếu Diệp Dịch có thể leo lên thuyền Trần An thì sao gã lại cho cậu được?
Những suy nghĩ này luẩn quẩn trong đầu Tống Thanh Hàn. Cậu cầm điện thoại, nói với Trần An ở đầu kia: "Đúng vậy, tôi là Tống Thanh Hàn. Trần..."
"Gọi anh Trần là được." giọng điệu Trần An nghe cũng hiền hoà.
"Anh Trần." Tống Thanh Hàn biết nghe lời phải.
"Bàn bạc qua điện thoại không rõ ràng lắm. Hay là như này, hai giờ hôm nay cậu quay về công ty một chuyến, xử lý ít thủ tục chuyển giao. Tôi cũng có chuyện cần nói với cậu." Trần An nói xong, cúp máy.
Tống Thanh Hàn chậm rãi buông điện thoại xuống, mày vẫn nhíu chặt.
Thôi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng ra chuyện gì.
Tống Thanh Hàn xoa tóc, cảm thấy người nhớp nháp, xuống tầng mua đại một bộ quần áo mang vào phòng tắm.
Tiếng nước tí tách vang lên, hơi nước mịt mờ làm mờ kính, che khuất cảnh xuân trong phòng.
Tống Thanh Hàn tùy tay bóp sữa tắm xoa lên người, chà ra bọt trắng xóa. Đến khi trên người toàn là bọt cậu mới hơi nhăn mày, thoáng mở chân ra tìm kiếm giữa hai chân.
Như ẩn như hiện, dưới bộ phận nam tính tựa hồ còn cất giấu một bộ phận bí ẩn, nho nhỏ, chợt lóe qua trong động tác của cậu.
Tống Thanh Hàn mở vòi hoa sen, xả sạch bọt, lau người, mặc áo phông và quần lửng mới mua vào.
Dọn dẹp một chút trả phòng cho ông chủ, Tống Thanh Hàn xem giờ, xoa bụng, tìm đại một quán bán hoành thánh bên đường gọi một bát, yên lặng ngồi trên cái ghế dính đầy mỡ.
Tống Thanh Hàn vào giới giải trí trong khi sau lưng không hề có quan hệ mà vẫn trụ được lâu như vậy, đương nhiên gương mặt xinh đẹp. Gương mặt cậu rất thanh tú, lúc không cười có cảm giác lạnh lùng xa cách, nhưng khẽ cười thì mặt lại hiền hòa rất có sức sống, có thể nói là rất thích hợp làm ngôi sao.
Chỉ tiếc đời trước cậu đắc tội với Diệp Dịch và Liễu Phỉ lại không có quan hệ, cuối cùng bị Liễu Phỉ và Diệp Dịch nắm được đằng chuôi, dùng một tội danh kích động dư luận, phong sát(*) cậu.
(Cấm một số người trong làng giải trí như diễn viên, nghệ sĩ tham gia một số hoạt động nhất định hoặc xuất hiện trên phương tiện truyền thông, tham gia các cuộc thi - Baidu)
Tống Thanh Hàn khẽ cười. Bà chủ bưng canh hoành thánh đến thấy nụ cười này mà ngẩn người, sau đó vội đặt bát trước mặt cậu, cười nói: "Cậu trai trẻ này, có ai từng nói trông mặt cậu rất giống người nổi tiếng không?"
Tống Thanh Hàn nghiêng đầu, mím môi, cười nói: "Thật không? Chị đang khen em đẹp à?"
Bà chủ đã hơn bốn mươi gần năm mươi, được một người đẹp trai gọi là chị thì bật cười: "Đúng vậy, chị mở quán này nhiều năm rồi mà chưa gặp ai đẹp trai như cậu đâu!"
Tống Thanh Hàn ngậm cười, khí chất lạnh lùng trên người dường như chậm rãi nhạt đi.
Giờ này đang lúc nghỉ trưa, khách dần nhiều lên. Bà chủ nói vài câu với cậu mới lưu luyến đi phục vụ khách khác.
Tống Thanh Hàn cầm thìa, múc một ngụm canh vào miệng. Canh nóng hầm hập, cậu chậm rãi uống, như thể đây là món ngon thượng đẳng nhất trên thế giới. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Khi cậu uống một ngụm cuối cùng, bụng cũng được lấp đầy.
Cậu cầm ví tiền đi thanh toán, lại được bà chủ nhét cho một miếng dưa hấu vào tay. Cậu cúi đầu cắn một ngụm, híp mắt.
Rất ngọt.
Tống Thanh Hàn chỉ cầm thẻ và tiền mặt, về phần những thứ khác ở nhà trọ thì cậu không mang đi. Vài thứ đó không đáng bao nhiêu tiền, cậu cũng không sợ Diệp Dịch và Liễu Phỉ tham lam.
Cậu nghĩ lại tên công ty mà mình ký hợp đồng, đứng ở ven đường gọi một chiếc xe taxi đi thẳng đến.