Trần Gia Minh và Tạ Diệc An đều là người thành danh đã mấy năm, chỉ thiếu một cái ván cầu là có thể lên đến vị trí cao nhất trong giới. Mà "Người thứ bảy" chính là ván cầu được họ lựa chọn.
Trong một bộ phim chính kịch, dưới tình huống diễn xuất không hơn không kém, diễn xuất của hai người sẽ bị người xem vô thức so sánh. Ai đè đầu ai, ai hơn ai, khi chiếu phim, cán cân trong lòng người xem sẽ bắt đầu nghiêng. Mà việc diễn viên phải làm là trong khả năng có thể làm cho cán cân đó nghiêng về phía mình nhiều hơn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tất nhiên là Hàn Nghị không có ý kiến, thậm chí là thích như vậy. Ông muốn quay một bộ phim điện ảnh hay, có cái gì so với diễn viên cạnh tranh nhau kích phát sự nhiệt tình của đoàn phim hơn chứ?
Trong bầu không khí cơ hồ là cam chịu này, Trần Gia Minh và Tạ Diệc An diễn đến đỉnh cao. Ánh mắt hai người giao thoa tựa hồ đã dung nhập vào vai diễn, sức bật mười phần.
Diễn xuất của hai người thậm chí là còn xuất sắc hơn so với tưởng tượng ban đầu của Hàn Nghị.
Đến lúc này, Hàn Nghị liếc nhìn Tống Thanh Hàn đang lẳng lặng đứng quan sát.
Tống Thanh Hàn diễn cũng được, nhưng so với đám Tạ Diệc An có vẽ vẫn hơi kém cỏi nhỉ? Ông không khỏi ảo não, nếu biết Tạ Diệc An và Trần Gia Minh tiến bộ lớn như này, khi ông chọn lựa nam ba sẽ cẩn thận hơn chút.
Thật ra Hàn Nghị có suy nghĩ này không có gì đáng trách. Dù sao các tác phẩm mà Tống Thanh Hàn diễn từ khi debut tới nay thật sự rất... không thể nào vào mắt được, duy nhất có chỗ hơn chút là biểu hiện khi casting, mà nếu trạng thái đó không ổn định thì sao?
Nếu trước đó Hàn Nghị mong chờ tám phần, hiện tại đã cao tới chín phần. Tống Thanh Hàn thì trở thành một nhân tố không xác định.
Chẳng qua hợp đồng đã ký,ông lâm thời đổi ý cũng không tìm thấy diễn viên thích hợp, thậm chí còn trở mặtvới Trần An. Hơn nữa nghe nói Tống Thanh Hàn này có tập đoàn Sở thị chống lưng...thôi tạm thời xem diễn xuất của cậu đã. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Cut --" Hàn Nghị vẫn căng thẳng tinh thần, sau một cảnh cơ hồ được coi là hoàn mỹ, dù ông có nghiêm túc cũng phải khen Tạ Diệc An và Trần Gia Minh mấy câu.
Tống Thanh Hàn mỉm cười nhìn, An Ý Như ở cạnh nhìn, sắc mặt đã trắng bệch.
Diễn với hai nam diễn viên xuất sắc như vậy, chỉ cần cô kém cỏi là sẽ bị đánh cho lu mờ.
Đây căn bản không phải thứ mà cô muốn!
An Ý Như liếc mắt nhìn Tống Thanh Hàn, cắn môi, trên mặt cũng lộ ra một chút ngạo khí.
Tốt xấu gì cô cũng từng hợp tác với mấy đạo diễn lớn, dù không tốt cũng không thể kém hơn kẻ mới này!
Tống Thanh Hàn không biết ý nghĩ trong lòng An Ý Như. Hiện tại tinh thần cậu bị Trần Gia Minh và Tạ Diệc An làm căng lên, thậm chí là rục rịch... muốn diễn với họ.
Tạ Diệc An tươi cười nghe Hàn Nghị khích lệ, liếc nhìn Tống Thanh Hàn một cái, đáy mắt hơi trầm xuống, ý cười bên môi càng rõ ràng.
"Tốt lắm, các cậu nghỉ ngơi một lát đi." Hàn Nghị làm đạo diễn, ông vẫn biết diễn viên rất cần thể lực. Vừa rồi Trần Gia Minh và Tạ Diệc An đã quay liên tục vài cảnh, chỉ sợ đã mệt lả, vì thế ông vỗ bả vai Trần Gia Minh, cho hai người lui xuống nghỉ ngơi.
Ông ngẫm nghĩ, vẫy tay với Tống Thanh Hàn và mấy diễn viên khác: "Lát nữa các cô cậu diễn cảnh nói chuyện."
Tống Thanh Hàn gật đầu, sau đó được nhân viên đoàn phim đưa đi trang điểm.
Cảnh nói chuyện này thuần túy đài từ. Đài từ, cũng là cảnh phim chậm rãi, thậm chí là bình thản. Nhưng lúc đài từ, yêu cầu với diễn viên cũng rất cao.
Dù sao diễn cảnh hành độngcơ bản là cảnh xa cảnh gần, cảnh quay cũng tập trung vào động tác lưu loát củahọ, đối với biểu cảm của diễn viên sẽ xem nhẹ đi chút. Mà đài từ thì khác, trongmột cảnh phim nhẹ nhàng bình thản, nếu diễn viên không có năng lực, cảnh đó thậtsự chỉ có thể "bình thản". (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hàn Nghị không biết trạng thái chuẩn của Tống Thanh Hàn nên định dùng cảnh diễn này thử trình độ của cậu một lần.
Tống Thanh Hàn trang điểm xong quay về, mái tóc đen mềm mại được nhà tạo hình dùng keo xịt tóc vuốt lên, lộ ra hàng lông mày được vẽ sắc. Đuôi mày hơi xếch khẽ nhếch làm mắt cậu thêm sắc bén, phút chốc làm cho người ta phải ngừng thở.
Cậu mặc tây trang cắt may vừa vặn vững bước đi đến, nhẹ nhàng nâng tay, tay áo sơ mi ở trong hơi lộ ra. Trong áo được may cẩn thận tỉ mỉ, caravat màu xám cũng được giấu trong áo. Nhưng tây trang bên ngoài cũng rộng mở, giữa sự nghiêm cẩn lại có một chút ý vị phóng khoáng.
Hàn Nghị lơ đãng quay đầu nhìn, trong nháy mắt thậm chí cảm thấy đây là Phương Du bước ra từ trong sách.
Nếu kế tiếp cậu có thể duy trì trạng thái như này... Hàn Nghị không nghĩ nữa, nghiêm túc vẫy tay với Tống Thanh Hàn.
"Máy số bốn, chuẩn bị."
"Máy số năm, chuẩn bị."
Tống Thanh Hàn bước chân vào phim trường, ánh mắt như thể thay đổi trong giây lát, tựa hồ có một loại khí chất tự phụ mà cao ngạo.
Cậu đi qua bãi cỏ xanh, đi cạnh là diễn viên phụ diễn vai bạn cậu.
"Tần Phi liên lạc với cậu à?" diễn viên kia mở miệng nói, nhưng biểu cảm lại không đúng.
"Cut --" Hàn Nghị cau mày, cầm loa hô: "Lại!"
Vừa mở miệng đã bị NG, diễnviên kia cũng hốt hoảng. Nhưng cậu ta cũng là một nghệ sĩ nhận rất nhiều vai, tốchất tâm lý không phải kém. Có điều vừa nãy cậu ta bị khí thế của Tống ThanhHàn đè ép, chưa vào mạch cảm xúc ngay được. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu ta gật đầu với Hàn Nghị, biểu cảm cũng trầm xuống.
"Tần Phi liên lạc với cậu à?" Lần này, Hàn Nghị không nói NG nữa.
Tống Thanh Hàn -- phải nói là Phương Du đi đằng trước diễn viên này, nghe vậy hơi ngừng chân, sau đó lại dường như không quan tâm chậm rãi đi về trước, người gầy gò mà không nhu nhược.
"Ừ." Cậu thản nhiên lên tiếng, tựa hồ trả lời có lệ.
"Cậu biết rõ nó..." diễn viên kia bỗng dừng bước, siết chặt nắm tay, nhìn bóng lưng Phương Du đằng trước rít từng chữ.
"Tôi biết." Phương Du xoay người, ánh sáng chiếu vào mặt cậu làm quanh người cậu tối đi. Cậu giống như đứng dưới ánh sáng, lại đi dưới bóng tối.
Trong nháy mắt, diễn viên kia cơ hồ cảm nhận được sự áp bách không thể diễn tả, như thể người đối diện là một con quái vật có thể làm lòng người run sợ. Ánh mắt lạnh băng đó như thể đâm thẳng vào đáy lòng cậu ta.
Phút chốc, diễn viên đó tỏ ra hơi sợ, nhưng Hàn Nghị lại vẫn không bảo ngừng.
Tống Thanh Hàn chậm rãi đi, gương mặt bình tĩnh mà hờ hững, như thể ánh mắt vừa nãy căn bản chưa từng xuất hiện, rõ ràng cậu chỉ là một thiếu gia cao ngạo mà thôi.
"Cậu..." diễn viên kia giật mình thoát ra khỏi cảm giác gần như hít thở không thông đó, vội thốt ra lời thoại đã thuộc làu làu.
"Họ thú vị mà, đúng chứ?" Tống Thanh Hàn khẽ cười, sự kiêu ngạo trên người dần tan biến trong nụ cười đó. Hiện tại cậu trông như đứa trẻ đắm chìm trong ánh mặt trời, có được một món đồ chơi nên cười hớn hở.
Nhưng diễn viên kia không thể lơ là ánh mắt cực kỳ bình tĩnh thậm chí là hờ hững đó, cậu cười không tươi, lại đẹp không thể tả.
Cậu ta ngơ ngác nhìn ánh mắt Tống Thanh Hàn, như là mất hồn.
"Cut --" Hàn Nghị nói một tiếng. Ông dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Tống Thanh Hàn đã thoát vai, gương mặt lại hiền hòa, chỉ đạo nhân viên đoàn phim dẫn họ đến chỗ mình.
"Chỗ này --" Hàn Nghị chỉ vào cái ván chưa sơn không cẩn thận bị lọt vào màn hình, "Lát nữa phải quay lại."
"Vâng đạo diễn." Tống Thanh Hàn liếc nhìn, gật đầu.
Diễn viên kia mím môi, cũng nhẹ nhàng lên tiếng.
Vừa nãy cậu ta bị đè bẹp khí thế. Sau đó, thậm chí là cậu ta bị Tống Thanh Hàn này kéo nhập vai.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Tống Thanh Hàn, nhận chai nước khoáng trong tay trợ lý uống một ngụm, sau đó lại quay lần hai sau tiếng thét to của nhân viên. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lần này quay rất thuận lợi, Hàn Nghị xem thành phẩm, vung tay lên, bảo hai người họ đến.
Tống Thanh Hàn đã thoát vai, đầu vẫn chảy mồ hôi, lòng đã bớt lo lắng đi ít nhiều.
Đã lâu lắm rồi cậu không được diễn hết mình một cảnh như vậy. Ngày casting tuy cậu được diễn một hồi, nhưng chung quy không phải phim trường súng thật đạn thật, cậu hoàn toàn không thể nhạy máy quay(*) được.
(Diễn viên diễn sinh động, cảm nhận được vị trí máy quay, tất cả ngôn ngữ cơ thể sẽ được máy quay quay lại với góc độ đẹp nhất)
Mà hiện tại xem ra sự nhạy bén của cậu vẫn chưa mất đi.
Nếu diễn xuất có thể luyện, như vậy nhạy máy quay được coi là bẩm sinh. Đời trước Tống Thanh Hàn cũng nhạy máy quay, mặc dù diễn vai phụ nhưng biểu cảm và góc độ của cậu đều cực kỳ chuẩn xác, đó là thiên phú.
Mà cậu sống lại một đời vẫn không mất đi thiên phú này.
Tạ Diệc An ngồi ở xa xa quan sát bên này không cảm nhận được cảnh vừa rồi quay thế nào, nhưng theo biểu cảm của Hàn Nghị... có vẻ quay khá được.
Tống Thanh Hàn chen ngang vào này thật sự có thực lực siêu quần như vậy sao?
Hắn bóp cốc nước trong tay,ném vào thùng rác, sau đó đứng lên đi tới chỗ Hàn Nghị.