Tống Thanh Hàn cảm thấy mình như thể bị một con hổ nhìn chằm chằm, lông tơ cả người nổi hết cả lên. Cậu lén lút dùng ngón tay cọ cọ cổ tay, nghiêng đầu giả vờ không biết Sở Minh đang đánh giá mình.

Có lẽ là Sở Minh cảm nhận được Tống Thanh Hàn bối rối, thu hồi ánh mắt, uy thế quanh thân cũng như là có ý thức bớt đi một chút, làm cho hắn trông không lạnh lùng đáng sợ nữa.

Mà một khi không để ý đến khí thế của hắn thì mặt hắn càng đẹp trai hơn, sắc bén tuấn mỹ.

Nhìn bề ngoài, chắc chắn không thể tưởng được hắn là một thương nhân.

Sở Minh có hơi lạnh lùng nhìn gương mặt Tống Thanh Hàn trong nháy mắt, lại nhanh chóng lễ phép không nhìn nữa. Hắn đứng lên, đi đến trước mặt cậu.

Tống Thanh Hàn cũng đứng lên cùng Sở Minh.

Sở Minh bỗng cúi người, nói cực kỳ nghiêm túc: "Tôi thay mặt chị tôi cảm ơn cậu."

Tống Thanh Hàn: "..."

"Sở tiên sinh?" dù tính tình Tống Thanh Hàn có chút lãnh đạm cũng bị động tác này của Sở Minh làm cho hoang mang. Cậu muốn vươn tay kéo hắn lên, lại nghĩ đến tin đồn hắn không thích người ta chạm vào mình lắm, nhất thời bàn tay xấu hổ dừng giữa không trung, có chút nửa vời. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh đã đứng thẳng người, thấy Tống Thanh Hàn vươn bàn tay ra, ngẫm nghĩ, thế là hắn cũng vươn một tay ra nắm tay cậu.

Tống Thanh Hàn cảm thấy tay mình được một nguồn nhiệt ấm áp bao vây trong chớp mắt, đờ ra một lúc mới mặt không cảm xúc thu tay. Cậu cúi thấp đầu, tóc mềm mại rũ xuống trán, trông rất hiền lành, giọng điệu của cậu cũng nghiêm túc: "Sở tiên sinh, chắc anh nhận nhầm người rồi." 

Sở Minh có chị gái, Tống Thanh Hàn biết, nhưng cậu và vị đại tiểu thư nhà họ Sở này chưa từng có tiếp xúc gì, đương nhiên cậu không nhận nổi một tiếng cảm ơn này của Sở Minh.

Sở Minh cười cười, vén tay áo, lộ ra đường cong cánh tay rắn chắc. Hắn thấy Tống Thanh Hàn không được tự nhiên, lui về sau vài bước, trên môi cũng có ý cười: "Mấy ngày hôm trước chị tôi ra ngoài... gặp ít chuyện. May có cậu giúp đỡ, chị tôi mới bình an." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn sửng sốt. 

Sở Minh thấy dường như cậu chưa nghĩ ra, rút điện thoại mở khóa, tìm được bức ảnh hơi mờ.

Người chụp được ảnh này không biết sao khiến cho ảnh chụp hơi mờ, nhưng Tống Thanh Hàn liếc mắt một cái là nhận ra mình.

Quần áo trên người cậu là vào ngày mới sống lại đó.

Tống Thanh Hàn trong ảnh tựa hồ hơi lo lắng, đang nói gì đó với bác sĩ.

Cậu chợt nhớ ra. Ngày đó cậu ngồi máy bay, trên đường quay về nhà trọ quả thật gặp một cô gái nằm trên đất. Cô gái đó mặc quần áo giá rẻ, tóc tai lộn xộn, sắc mặt đỏ bừng, trông có vẻ không ổn.

Trên đường nhiều người qua lại, chẳng qua họ thấy cô thật sự quá chật vật nên đa số người trù trừ một lát, cuối cùng lựa chọn rời đi. Tống Thanh Hàn vốn cũng muốn làm như không thấy, dù sao xã hội này còn dơ bẩn xấu xa hơn nhiều so với tưởng tượng. Vứt một cô gái bệnh nặng để mình lên giúp đỡ, lại đòi một mớ tiền, không phải Tống Thanh Hàn chưa từng gặp.

Nhưng... Cô gái kia nằm trên đất, thở hồng hộc, rõ ràng đã đến độ mê sảng, nhưng có vẻ vẫn kiên trì muốn tỉnh lại.

Tống Thanh Hàn nhìn vài lần, cuối cùng xuống xe kéo cô lên.

Tài xế xe taxi không hài lòng, chẳng qua Tống Thanh Hàn cho thêm mấy trăm tệ, hắn ta thầm mắng một tiếng, vẫn chở cậu cùng cô gái kia đến bệnh viện.

Tống Thanh Hàn cho cô một khoản tiền đủ nằm viện một tuần, lại nhờ y tá và bác sĩ chăm sóc rồi mới rời khỏi bệnh viện.

Chẳng qua khi Tống Thanh Hàn quay lại bệnh viện, cô gái kia đã đi mất.

Chắc là sợ mình đòi tiền.

Không tìm thấy người, đương nhiên Tống Thanh Hàn cũng vứt chuyện này qua sau gáy. Chẳng qua bức ảnh này, chẳng lẽ cô gái đó... là chị của Sở Minh?

Vậy sao cô lại sốt cao nằm ở ven đường người đến người đi, trên người trừ một cái điện thoại cũ mèm thì chẳng có gì khác?

Hơn nữa cậu nghe bác sĩ nói hình như trong máu cô có thuốc kích thích.

Tống Thanh Hàn cảm thấy mấy thứ này mình không nên biết, không nghĩ thêm.

Cậu thấy Sở Minh mỉm cười nhìn mình, thừa nhận: "Mấy ngày trước quả thật tôi có đưa một vị tiểu thư vào bệnh viện." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Có lẽ Sở Minh nghĩ đến điều gì đó, biểu cảm thâm trầm, ý cười không rõ bên môi cũng chậm rãi nhạt đi. Hắn gật đầu: "Đúng là chị tôi."

Tống Thanh Hàn: "..." 

Sở Minh cất điện thoại đi, lễ phép nói: "Tôi tra ra được bệnh viện chị tôi nằm, sau khi đưa chị về thì chị tôi đã giao ảnh của cậu cho tôi."

"Ừm... Tôi sai người điều tra cậu." 

Tống Thanh Hàn gật đầu: "Sau đó phát hiện tôi là diễn viên tép riu, nhét tôi cho anh Trần?"

Sở Minh không trả lời.

Tống Thanh Hàn bật cười, gương mặt nháy mắt trở nên dịu dàng: "Thì ra là thế."

"Cảm ơn Sở tiên sinh." 

Sở Minh thấy cậu không ra vẻ thanh cao hoặc là giở trò đòi đền đáp, tâm trạng cũng tốt hơn.

Hắn nhìn nụ cười nhạt trên môi Tống Thanh Hàn, cũng cười cười: "Cậu không trách tôi tự tiện là may rồi." 

Tống Thanh Hàn lắc đầu. Cậu thật sự thích đóng phim, trong giới giải trí này, một người đại diện tốt quan trọng thế nào không cần nói cũng biết. Cho nên Sở Minh nhét cậu vào tay Trần An, thật ra đã là ân tình quá lớn.

"Chẳng qua..." Sở Minh xoay người đi vài bước, "Chị tôi nhờ tôi nói cho cậu một tiếng, chị ấy rất biết ơn cậu."

"Nhà họ Sở chúng tôi cảm ơn cậu." 

Cho nên hắn mới muốn gặp mặt nói một câu cảm ơn với cậu.

Ừ, thì là như vậy.

Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Cho dù không có tôi thì Sở tiểu thư cũng sẽ không sao." 

Bởi vì nhìn một cô gái bất khuất như vậy, cho dù đáy lòng có do dự, nhưng cuối cùng vẫn sẽ có người vươn tay giúp đỡ.

"Phải." Sở Minh không phản bác, "Nhưng lại là cậu giúp, không phải sao?"

Hắn chỉ thấy kết quả mà thôi.

Hơn nữa... cũng đúng là Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn ngẫm nghĩ, cũng cười gật đầu: "Quả thật là tôi."

Chỉ là..... hơi cảm động lây mà thôi.

Nếu năm đó thời điểm cậu lâm vào vực sâu cũng có một người kéo cậu lên, có lẽ kết cục đã khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play