Thời gian trôi đi, tiếng nhạc du dương không làm gián đoạn diễn tấu.
Lúc tiếng nhạc đột nhiên thay đổi, trở nên lưu luyến chậm rãi, nhân vật chính của bữa tiệc cũng đi ra trong tiếng nhạc.
Hai thanh niên kia như là tự mang thiên phú kỹ năng nào đó làm cho người ta đui mù, mới bước vào hội trường này, nháy mắt trở thành tiêu điểm.
Hai người từ ngoài cửa đi vào, trong đó một người đàn ông mặc tây trang màu đen cao lớn lạnh lùng, ánh mắt khi nhìn người thanh niên thấp hơn bên cạnh mới lộ ra vẻ dịu dàng.
Thanh niên đi bên cạnh hắn kia thanh tú, cậu khẽ cười, lúc nâng mày nhấc mắt, khí chất tự nhiên.
Họ đứng rất gần nhau, hai bộ tây trang một đen một trắng, một người chín chắn nghiêm nghị, một người sang trọng tao nhã. Rõ ràng là hai khí chất bất đồng, nhưng đặt trên người họ lại giao hòa, giống như là họ trời sinh tồn tại để bù trừ cho nhau. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Người ở đây lúc thấy họ vào đã mơ hồ cảm thấy gì đó, lúc thấy Sở Minh giơ tay chỉnh nơ cho Tống Thanh Hàn, không quan tâm cái gì mà đối thủ một mất một còn, âm thầm trao đổi ánh mắt, bưng ly rượu nhìn chuyện tiếp theo.
Sở Minh giơ tay cầm hai ly nước trong tay phục vụ, đưa một ly nước trái cây cho Tống Thanh Hàn: "Lát nữa anh đưa em đi gặp chú bác."
Tống Thanh Hàn nhìn ly rượu trên tay hắn, im lặng nhận ly nước trái cây kia uống một hớp: "Vâng."
Nụ cười bên môi Sở Minh từ khi vào đã không biến mất, thấy Tống Thanh Hàn cúi đầu uống nước trái cây, ý cười dịu dàng trong mắt chỉ sợ sắp tràn ra.
Không ít người đưa vợ con đến gần Sở Minh, ánh mắt lúc "lơ đãng" lướt qua người Tống Thanh Hàn mấy lần, như là tìm kiếm cái gì.
Lúc họ nhìn Tống Thanh Hàn cũng mỉm cười nâng ly, tư thái trông không là khách, ngược lại còn giống như chủ nhân hơn chủ nhân thật là Sở Minh.
Những người đó lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, ai mà không phải hồ ly thành tinh, thấy cậu tỏ vẻ như thế, cộng thêm thái độ dung túng của Sở Minh, suy đoán loáng thoáng trong lòng trước khi vào đây đã được chứng thực.
Tiệc sinh nhật gì đó chỉ là cái cớ, nhân cơ hội này chọn lựa con dâu chọn gì đó phỏng chừng cũng là họ muốn. Xem thái độ hiện tại của Sở Minh, vị trí "phu nhân" nhà họ Sở này sợ là đã có người.
Chẳng qua người nhà họ Sở tùy tiện như vậy sao? Yên tâm giao vị trí phu nhân nhà họ Sở cho một người đàn ông sao?
Họ nghĩ như vậy, đảo mắt muốn tìm bóng dáng Sở Chấn Dương và Quý Như Diên.
Sở Chấn Dương và Quý Như Diên cũng mặc đồ trang trọng tham gia tiệc, đứng giữa hội trường nói chuyện với họ hàng và người quen, như thể không biết động tác của Sở Minh và Tống Thanh Hàn có hơi thân thiết quá.
Nhưng mà ảo giác này đã bị thái độ thân thiết của Quý Như Diên với Tống Thanh Hàn phá vỡ. Bà như là làm như không thấy bầu không khí giữa Tống Thanh Hàn và Sở Minh, thái độ đối đãi với Tống Thanh Hàn thậm chí còn thân thiết hòa ái hơn so với lúc đối đãi với con ruột là Sở Minh. Nhìn kỹ, lúc bà nói chuyện với Tống Thanh Hàn, trong mắt còn chứa sự bất đắc dĩ và lo lắng cực kỳ rõ ràng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Giống như là ánh mắt lúc nhìn với người nhà.
Cũng phải, nếu vợ chồng Sở Chấn Dương không chấp nhận được con dâu nam, bữa tiệc này tổ chức được hay không cũng là vấn đề.
Nhưng mà... Nên khen một tiếng người nhà họ Sở phóng khoáng sao?
Chỉ là trong lòng họ nghĩ thế nào, bề ngoài vẫn giả vờ không biết gì, vẫn hiền lành nói chuyện với Sở Minh, thi thoảng còn tỏ vẻ quan tâm Tống Thanh Hàn, không hề đề cập đến con gái ăn mặc lộng lẫy của mình một câu.
Sở Minh không có cảm xúc gì quá lớn với lời nịnh nọt của họ, nhưng lúc họ khen Tống Thanh Hàn thỉ tỏ vẻ tán dương.
Lương Nhân đi theo ba mẹ mình, gặp được hai anh đẹp trai được mọi người vây quanh, khẽ cười, ăn một miếng bánh ngọt.
Mùi kem nồng đậm tan trong miệng, Lương Nhân xúc một miếng nữa nhấm nháp, lại bị ba mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm một cái.
Lương Nhân hồn nhiên vô tình liếm bơ bên miệng, nâng cằm ý bảo ba mình mở to mắt xem: "Ý của Sở tiên sinh, chắc ba hiểu hơn con."
Sắc mặt Lương Hạo khẽ thay đổi, ông ta lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu vàng nhạt lắc lư dưới ánh đèn: "Cũng chỉ là thằng đàn ông..."
Một thằng đàn ông không thể sinh con mà thôi, cho dù leo lên được nhà họ Sở thì sao? Bây giờ Sở Minh thích nó chiều nó, đến lúc lớn tuổi, hoặc là tình cảm mãnh liệt của người trẻ tuổi biến mất, tóm lại sự cưng chiều này sẽ nhạt đi.
Đến khi đó, chẳng phải Sở Minh sẽ biết phụ nữ mới tốt sao?
Nếu là ông ta, hôm nay Sở Minh làm thế này đúng là ấm đầu, tiệc sinh nhật êm đẹp lại đưa thằng đàn ông ra, còn không chút kiêng kị nào tỏ ra mình thiên vị nó cơ nào, không thấy ghê hay sao.
Lương Nhân thấy ba mình trầm mặt, cười khinh thường, vội vàng ăn hết bánh ngọt, lười nhác nói: "Chỗ này hơi chán, con ra ngoài hít thở đây."
"Con!" Lương Hạo thấy cô buông đĩa đồ ăn, đeo túi nhỏ không thèm quay lại đi mất, nhất thời tức giận, nếu không phải ông ta còn nhớ đây là hội trường nhà họ Sở, thiếu chút nữa đã gào lên.
Động tĩnh của Lương Hạo không lớn, nhưng người đứng cạnh họ cũng nhìn thấy cảnh cha con đối chọi gay gắt này. Thấy Lương Hạo hổn hển như thế, họ cười thầm một tiếng, im lặng cách xa nhà họ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Người không có mắt như thế, không biết sao lại trà trộn vào được, trông cũng không phải xuất thân nhà giàu có gì, chắc là giẫm vận cứt chó gì nhận được thiệp mời của nhà họ Sở, muốn mượn con gái mình kéo gần quan hệ với nhà họ Sở.
Nhưng ai cũng biết, nhà họ Sở căn bản không phải chọn con dâu gì mà là muốn mượn tiệc sinh nhật này giới thiệu "con dâu" thật sự.
Nghĩ đến lúc trước truyền thông liên tiếp nói Sở Minh và nam diễn viên tên là Tống Thanh Hàn có quan hệ tốt, mọi người không biết nên nghĩ gì.
Lúc trước họ coi mấy tin tức này là tin tức ngoài lề để seeding, tuy cũng biết Sở Minh thân thiết với Tống Thanh Hàn, nhưng không ngờ hắn sẽ thật sự phát triển với một diễn viên như bây giờ.
Sở Minh mặc kệ họ nghĩ gì. Hôm nay là sinh nhật hắn, nhưng quan trọng hơn là hôm nay cũng là "hôn lễ" của hắn và Tống Thanh Hàn.
Quan hệ của hắn và Tống Thanh Hàn không cần họ chấp nhận, hắn chỉ muốn... chỉ muốn cho tất cả mọi người biết, Tống Thanh Hàn là của hắn, mà hắn cũng sẽ thuộc về cậu.
Hắn cầm tay Tống Thanh Hàn dẫn cậu đi nói chuyện với người ở đây, có người đẩy một cái bánh ngọt thật lớn lên thảm đỏ.
Tống Thanh Hàn híp mắt nhìn thủy tinh lóe sáng trên trần nhà, cắm ngón tay vào kẽ ngón tay Sở Minh. Hai tay độ ấm giao hòa, chặt chẽ thân thiết.
Bọn họ đi đến chỗ bánh ngọt trên thảm đỏ, người ở đây dời mắt nhìn.
Tiếng nhạc lưu luyến triền miên, trong không khí như chứa viên kẹo mềm mại, tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Một đoạn thảm đỏ ngắn ngủi, họ đi như là tiến hành hôn lễ ở giữa nhà thờ, làm cho mọi người ở đây hoảng hốt.
Bánh ngọt thật lớn tinh xảo hoa lệ, Tống Thanh Hàn cùng Sở Minh cầm dao cắt bánh, cùng nhau nâng tay lên thong thả cắt bánh ngọt.
Hai tay cùng một chỗ đồng dạng thon dài trắng nõn, lúc nắm chuôi dao khớp xương hơi nhô lên, hiện ra mấy phần gợi cảm.
Họ chỉ cắt một nhát, có chuyên gia đến cắt cả cái, người ở đây đều nhận được một miếng bánh ngọt "sinh nhật" nhưng được đọc là "hôn lễ".
Ô mai còn được cắt thành hình trái tim, quả thực là show ân ái trắng trợn!
Ăn xong bánh ngọt, Tống Thanh Hàn về phòng nghỉ ngơi, Sở Minh thì ở lại tiếp khách.
Lương Hạo thấy Tống Thanh Hàn đi, mắt sáng lên, lại nghĩ đến Lương Nhân không biết chạy đi đâu, lại tức giận, nhìn Sở Minh đang nói chuyện với con cả nhà họ Quý, cắn răng nhìn, kiên trì đi sang bên đó. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Thanh Hàn về phòng mình, mở cửa sổ hóng gió. Gió mát hơi lạnh phất qua chóp mũi, thổi đi mùi nước hoa hỗn hợp hơi khó chịu trong buổi tiệc, chỉ để lại mùi thơm cỏ cây thanh khiết.
Cậu đứng ở cửa sổ một lát, cúi đầu sờ cổ lấy ra một cái vòng bạc, phía dưới được treo một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản.
Cậu tháo dây chuyền xuống, lấy nhẫn ra, cụp mắt cẩn thận quan sát một lát, lúc này mới nghiêm túc đeo nhẫn lên tay trái.
Lúc bữa tiệc chấm dứt, Sở Minh mới thoát thân khỏi xã giao quay lại phòng, thấy Tống Thanh Hàn nghiêng người nằm trên giường ngủ say, tay trái nghịch ngợm vươn ra khỏi chăn đeo chiếc nhẫn lúc hắn cầu hôn cậu.
Hắn đóng cửa lại đi vào, không biết sao mắt nóng lên. Hắn nhấc chăn cậu lên, cầm lấy bàn tay kia, hôn ngón áp út của cậu.
Tống Thanh Hàn mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của Sở Minh, chậm rãi mở mắt, liếc mắt một cái là thấy ánh mắt trần ngập tình cảm như sắp vỡ đê của Sở đại cẩu.
Cơn buồn ngủ bay biến, cậu ngồi dậy nâng mặt Sở Minh, vừa buồn cười vừa tức giận hỏi: "Anh làm sao thế?"
Sở đại cẩu mở to mắt, cậu thấy nụ cười có thể nói là ngốc nghếch của hắn: "Chỉ là... vui vẻ."
Rất vui vẻ.