"Được, chín giờ sáng mai cậu đến Tinh Hải." Sở Minh gõ cán bút, ngước mắt liếc nhìn Ngụy Khiêm đang đứng đờ ra, ý cười ở đáy mắt tan đi, người tràn ngập sự áp bách làm kẻ khác hoảng hốt.
Sở Minh cúp máy, nói với Ngụy Khiêm: "Thông báo hủy bỏ hội nghị thường kỳ sáng mai."
Ngụy Khiêm yên lặng đồng ý, thấy hắn không có chỉ thị khác mới cầm văn kiện đã được ký tên đi gọi điện thoại, thông báo cho nhóm quản lý các bộ vẫn đang lo sốt vó.
Vừa rồi nhất định là hắn nhìn lầm rồi. Sở đại ma vương sao có ý cười dịu dàng các kiểu chứ!
Sở Minh nhẹ nhàng đẩy kính mắt trên mũi, đôi mắt thâm thúy lợi hại giấu sau thấu kính trong suốt, nhưng không bởi vậy mà có vẻ hiền hòa hơn, ngược lại thêm vài phần lạnh lùng, làm cho người ta nhìn mà liên tưởng hắn với tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.
Hắn nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình điện thoại, cúi đầu, ý cười thoáng qua bên môi.
...
Tống Thanh Hàn cầm điện thoại trong tay, gương mặt ngày thường không phải lạnh nhạt bình tĩnh thì là ý cười hiền hòa hiếm thấy xuất hiện thần sắc tên là mờ mịt.
Vừa nãy... Là Sở Minh đúng chứ.
Nghi vấn trong lòng Tống Thanh Hàn cơ hồ chất thành một ngọn núi, cậu nâng tay xoa mặt, nhìn điện thoại, tùy tay sạc điện thoại đặt sang một bên, ngẫm nghĩ, kéo cái vali lúc trước kéo từ nhà trọ thuê cùng Diệp Dịch ra. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Gần đây cậu hơi bận, nhớ lại ký ức lúc trước cũng mất kha khá thời gian, thế nhưng chưa sửa sang lại hành lý này một lần.
Trong vali chẳng có bao nhiêu đồ, trừ một cái notebook cùng mấy tờ giấy văn kiện chứng nhận linh tinh gì đó thì chỉ có vài bộ thường phục và mấy bộ âu phục.
Tống Thanh Hàn lấy ra xếp chỉnh tề, sau đó lấy ra một bộ thường phục nhìn được mà lại không thất lễ đặt sang một bên, còn lại thì nhét vào tủ quần áo treo lên.
Chín giờ ngày mai...
Cậu dừng lại, liếc nhìn thời gian, kim đồng hồ đang chỉ hơn tám giờ.
... vẫn sớm.
Cậu đứng tại chỗ một lát, đột nhiên buồn cười lắc đầu.
Không phải chỉ đi Tinh Hải một chuyến sao, kết quả kém cỏi nhất chỉ là Sở Minh tự dưng hối hận, bảo cậu cút đi khỏi Tinh Hải mà thôi.
Nếu không được thì cậu sẽ nghỉ diễn, đi bán trứng luộc nước trà cũng là một đường lui.
Không chừng mấy ông bà già trông cậu đẹp trai, mua thêm mấy quả nhỉ?
Sau khi nghĩ thông suốt, Tống Thanh Hàn nhặt thường phục lên đặt lên ghế, sau đó ngồi lên giường mở máy tính ra.
Thành thạo lên mạng, Tống Thanh Hàn định mở Weibo ra mà không biết thế nào lại động ngón tay, gõ hai chữ vào thanh tìm kiếm.
Tinh Hải không nói, rất chịu chi, tiền vốn cũng dồi dào. Tống Thanh Hàn ở ký túc xá của Tinh Hải, tốc độ mạng nhanh, chưa đến nửa giây, trên màn hình máy tính hiện ra một loạt từ.
Tống Thanh Hàn tùy tay mở một đường link, gương mặt tuấn mỹ lại đột nhiên xuất hiện trên màn hình, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được trên người hắn có kiểu khí thế bề trên uy nghiêm.
Sở Minh.
Tống Thanh Hàn nhìn bức ảnh một lát, bỗng không có hứng thú gì với một đống chữ đằng sau. Cậu lưu loát tắt trang web đi, đôi mắt trong trẻo như là khảm thủy tinh đen dưới ngọn đèn bắn ra ánh sáng như ngọc lưu ly.
Đa số fan của Tống Thanh Hàn là fan nhan sắc, bức ảnh mấy ngày hôm trước của cậu thông qua Thường Vi được nhiều người chú ý, giúp cậu nổi tiếng hơn nhiều. Nhưng sự nổi tiếng này là nhờ mặt cậu, chẳng khác gì bọt biển. Mấy ngày nay cậu vẫn không xuất hiện, fan tụ tập đã tan gần hết. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Thanh Hàn không đăng Weibo, cậu lên trang chủ Weibo của mình, nhìn thấy một đống bình luận và like, cụp mắt, không biết nghĩ gì.
Cậu mở đại một bài, bên dưới ngoại trừ mấy cái bình luận bảo cậu cố lên vì nhận được vai diễn, còn lại kéo xuống cơ hồ đều là nghi ngờ và trào phúng cậu.
@ Du Lâm vui vẻ: bắn tim, Hàn Hàn cố lên moaz moaz ^0^~[ bắn tim ][ bắn tim ]
Tống Thanh Hàn ngẫm nghĩ, like bình luận này, nhắn một câu cảm ơn.
Xuống chút nữa, Tống Thanh Hàn ngừng tay.
@ nsjdjdndhnd: Hừ, rác rưởi căn bản không xứng diễn Phương Du!
Dưới bình luận này có thêm mấy trăm bình luận khác, số like cũng gần bằng bình luận cổ vũ kia.
Tống Thanh Hàn ấn vào nhìn, nhưng không bình luận gì, chỉ xem suy nghĩ của fan nguyên tác với nhân vật Phương Du.
Quả nhiên là một ngàn người có một ngàn Hamlet.
Thông qua bình luận này, Tống Thanh Hàn tựa hồ thấy được nhân vật Phương Du, chi tiết nhỏ lúc trước cậu đọc sách không cẩn thận xem nhẹ dần sáng lên, hình thành một hình tượng nhân vật đa chiều trong đầu cậu.
Thu hoạch cũng không tồi.
Mà đối với bình luận phản đối đầy oán khí, Tống Thanh Hàn bâng quơ xem qua, cũng mau chóng lướt qua, lạnh lùng bình thản, không thấy một chút giận dữ nào.
Hiện tại cậu không có tác phẩm gì, mấy vai diễn cũng chỉ là mấy vai quần chúng, mọi người hoài nghi là bình thường. Thậm chí với fan nguyên tác và fan Phương Du, người như cậu diễn Phương Du là khinh thường nguyên tác và Phương Du.
Tống Thanh Hàn không phải người thánh mẫu tốt bụng gì, nhưng suy bụng ta ra bụng người, cậu cũng không muốn thấy người mình thích và bộ sách mình thích bị hủy hoại trong một bộ phim dở và một diễn viên bình hoa di động.
Chẳng qua...... cậu sẽ không khuất phục từ bỏ như vậy.
Tống Thanh Hàn đọc bình luận, lại tìm mấy bộ phim lúc trước Hàn Nghị đạo diễn, cẩn thận phân tích thủ pháp mà ông quen dùng và trạng thái của diễn viên trong đó.
Không thể không nói, Tống Thanh Hàn như là một cọng cỏ. Trải qua tha ma đời trước, một đời này cho cậu cơ hội, cậu sẽ nắm chặt lấy cơ hội đó để đi lên. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mà dù vậy, cậu cũng không quên ý nguyện và sơ tâm của mình.
Không biết đã đọc bao lâu, Tống Thanh Hàn khép máy tính, xoa mắt, trong đầu có quá nhiều thứ, trong lúc nhất thời hơi choáng váng.
Cậu xem giờ, đã sắp qua 0 giờ.
Nghĩ đến ngày hôm sau phải đến Tinh Hải một chuyến, Tống Thanh Hàn ngồi một lát, sau đó đứng lên đi rửa mặt, tắt đèn, nghĩ đến phim chìm vào giấc ngủ say.
Xin lỗi mọi người, hôm qua bận quá quên không đăng chap mới, hôm nay đăng bù nha ~