Sở Minh siết chặt vô lăng, nhưng bởi vì Tống Thanh Hàn vẫn ở trên xe, hắn lại bình tĩnh, vững vàng lái.
Tống Thanh Hàn thu hồi tay, Sở Minh nuốt nước bọt, một lát sau mới trầm giọng hỏi: "Sao em bỗng nói thế?"
Tống Thanh Hàn thấy gân xanh trên mu bàn tay của hắn, nghĩ: "Chỉ muốn nói vậy thôi."
Hơi thở của Sở Minh dồn dập, hắn nghiêng đầu, nhìn Tống Thanh Hàn thật sâu, sau đó xoay vô lăng, giẫm chân ga, chậm rãi tăng tốc.
Dọc theo đường đi hắn không nói gì, chỉ là đôi mắt tối tăm đáng sợ, thâm thúy, giống như gió lốc nổi lên làm cho người ta sợ hãi.
Tống Thanh Hàn vẫn ung dung ngồi trên xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc hắn một cái, mỗi một lần cậu quay đầu, tay nắm vô lăng của Sở Minh càng căng thẳng.
"... Hàn Hàn." Thấy xe Sở Minh về, cổng lớn nhà họ Sở mở ra, hắn lái xe vào, sau đó xuống xe, mở cửa xe bên phía Tống Thanh Hàn, bước đến trước mặt cậu, "Chơi vui không?"
Tống Thanh Hàn ngẩng đầu, đón ánh mắt giống như phừng lửa của Sở Minh, khẽ khàng "Ừm" một tiếng, sau đó bất ngờ chụt lên miệng hắn một cái.
Sở Minh: "..."
Hắn giơ tay nắm cằm Tống Thanh Hàn, nhưng lại nhẹ tay vì ý muốn bảo vệ như khắc vào trong xương tủy thao túng, cuối cùng, tay hắn chưa sờ vào cậu đã dịu dàng nhẹ nhàng chậm chạp.
Tống Thanh Hàn nâng tay sờ mặt hắn, ngón tay cọ môi hắn, cảm giác mềm mại theo đầu ngón tay truyền đến. Cậu hôn chóp mũi Sở Minh: "Cho em ra."
Sở Minh nhìn cậu một cái thật sâu, chóp mũi dường như còn lưu cảm giác nhẹ nhàng trên môi Tống Thanh Hàn.
Hắn xuống xe, khẽ xoay người, vươn tay với cậu.
Tống Thanh Hàn nắm tay hắn xuống xe, dường như độ ấm trên người hắn thông qua bàn tay nóng rực truyền khắp toàn thân cậu.
Quý Như Diên thấy thằng con nhà mình kéo Tống Thanh Hàn vào, trên mặt đầy vẻ mưa gió sắp kéo đến, giật mình, mà bà chưa kịp lên tiếng hỏi một câu, Sở Minh đã kéo Tống Thanh Hàn lên tầng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Này..." Quý Như Diên gọi một tiếng, nhưng Sở Minh và Tống Thanh Hàn đã biến mất.
"Chúng nó cãi nhau à?" Quý Như Diên huých cánh tay Sở Hàm, hỏi.
Ông bà và Sở Hàm đều đi sớm hơn Sở Minh, chẳng lẽ sau khi họ rời khỏi hội trường đã xảy ra chuyện gì làm cho hai người kia cãi nhau?
Sở Hàm liếc mắt nhìn cầu thang, thở dài: "Mẹ cảm thấy với sự chiều chuộng của A Minh với Hàn Hàn, nó nỡ cãi nhau với Hàn Hàn không?"
Đừng nói đến cãi nhau, sợ là Tống Thanh Hàn nhăn mặt nhíu mày, Sở Minh đã tự giác lấy ra một tờ giấy và một cái bút, nghiêm túc thâm tình viết một bản kiểm điểm đưa cho cậu.
Sở Hàm quả thực là nhìn thấu em trai mình.
Quý Như Diên nghe vậy, cẩn thận nghĩ, không thể không thừa nhận Sở Hàm nói đúng.
Bà chua xót thở phào.
Tuy rằng biết con lớn không giữ được, nhưng cũng phải giữ chút chút chứ.
Cũng may Tống Thanh Hàn tốt, nếu là người khác, Quý Như Diên sẽ không mặc kệ Sở Minh dồn hết tình cảm cho một người đàn ông như thế.
Nhưng... bà nghĩ đến tính tình của Sở Minh, lắc đầu. Dù bà không đồng ý, với năng lực và tính cách của hắn, chưa chắn hắn sẽ nghe bà.
Con của bà, từ trước đến nay đều có suy nghĩ của nó.
Nghĩ như vậy, Quý Như Diên không nghĩ nhiều nữa, liếc nhìn cầu thang, lắc đầu: "Thôi, chuyện của bọn trẻ, cho chúng nó giải quyết đi, người già như chúng ta không xía vào."
Sở · người già · Chấn Dương: "..."
Sở · bị bắt trở thành người già · cảm thấy mình vẫn là cô gái xinh đẹp · Hàm: "...?!"
Bởi vì lúc trước vẫn đi quay phim nên Tống Thanh Hàn đã có một quãng thời gian không về nhà họ Sở. Nhưng phòng cậu cũng vẫn có người quét tước.
Nhưng mà lúc này đây, Sở Minh kéo cậu lên tầng không dẫn cậu quay về phòng mình mà đưa cậu vào trong phòng của hắn.
Khác với căn phòng thiên về tao nhã của Tống Thanh Hàn, phòng của Sở Minh cực kỳ giản đơn, hai màu trắng đen lấy thiết kế đơn giản làm chủ đạo, làm cho người ta vừa vào đã cảm thấy cực kỳ nghiêm túc, lại cực kỳ khắc chế. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Động tác của Sở Minh giống như cảm giác căn phòng của hắn đem lại. Hắn đóng cửa phòng, sau đó kéo cổ tay Tống Thanh Hàn, đặt cậu ngồi xuống giường.
Tống Thanh Hàn vẫn mặc quần áo hôm nay đi tham gia tiệc hằng năm, tây trang trắng tinh trên chăn màu đen, có vẻ càng nổi bật.
Tống Thanh Hàn kéo cà vạt của hắn: "Làm sao thế?"
"Em có biết..." Sở Minh cúi đầu theo tay cậu, chóp mũi cọ trán cậu, giọng hơi khàn.
Tủi thân.
Tống Thanh Hàn cong khóe môi, giơ tay xoa đầu Sở đại cẩu, nhẹ giọng đáp: "Ừm, em biết."
Sở Minh dùng ánh mắt tối tăm nhìn cậu.
Tống Thanh Hàn dùng sức kéo cà vạt, cắn môi hắn một cái, sau đó lại chuyển thành nụ hôn dịu dàng.
Một tay Sở Minh nắm đầu cậu, tay kia với tới đầu giường bên kia, lấy ra một chai bôi trơn và một hộp áo mưa.
Tống Thanh Hàn đã dành thời gian để gặp bác sĩ Nhiễm khám mẫy lần, cô chỉ nói cậu có chút khí hư, nhưng không nói cậu có vấn đề gì. Nhưng Sở Minh vẫn lo lắng chết đi được, không chỉ mỗi lần khám định kỳ đều phải đi theo Tống Thanh Hàn như cái đuôi bự, ngay cả đi lấy kết quả, nghe bác sĩ Nhiễm dặn dò, lấy thuốc bổ cho cậu cũng phải qua tay hắn.
Quả thực là còn căng thẳng hơn Tống Thanh Hàn.
Số lần họ làm không quá nhiều, nhưng mỗi một lần Sở Minh rất chú ý các phương diện bảo vệ, cho dù bản thân hắn nhịn vất vả, động tác an ủi Tống Thanh Hàn lại vẫn dịu dàng.
Tống Thanh Hàn không kiên nhẫn siết cà vạt của hắn, cởi cúc áo lộ ra hầu kết gợi cảm của hắn. Cậu nhẹ nhàng cắn hắn một cái, sau đó làm cho động tác của Sở Minh lại nhanh hơn.
"Hàn Hàn... Đừng đùa." Sở Minh vừa mới cởi tây trang của cậu ra, cần cổ mẫn cảm bất ngờ bị cắn một cái. Tống Thanh Hàn còn nhẹ nhàng liếm hầu kết nhô lên, cảm giác ướt át mềm mại làm cho trái tim hắn chệch nhịp.
Rõ ràng người hứng lên trước là hắn, bây giờ lại giống như trái ngược. Ánh mắt Sở Minh hơi tối, hắn kéo vạt áo sơmi của Tống Thanh Hàn ra, sau đó sờ từ dưới lên.
Thắt lưng Tống Thanh Hàn rất nhỏ, cũng rất mềm, làn da giống ngọc thạch mềm mại trắng mịn. Sở Minh vuốt ve lưng cậu một lát mới chậm rãi lên trên.
...
Cố Kiều rất thích Tống Thanh Hàn, một trong những nguyên nhân cô vào giới giải trí cũng là vì cậu.
Tống Thanh Hàn là thần tượng của cô, nhưng cũng không thể đơn giản định nghĩa cậu là một thần tượng. Đối với Cố Kiều, Tống Thanh Hàn là thần tượng, còn là động lực sống của cô.
Cuộc sống lúc trước của cô rất giống Tề Thiên. Cũng tốt nghiệp, cũng bị người yêu cắm sừng, cũng bởi vì chút chuyện u ám này mà thiếu chút nữa làm chuyện dại dột. Nhưng khác Tề Thiên là, Tề Thiên có động lực sống là vì có nữ chính kéo anh ấy lên, cô sống sót là bởi vì ngẫu nhiên xem một cuộc phỏng vấn của Tống Thanh Hàn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Khi đó Tống Thanh Hàn vẫn chưa quá nổi, cuộc phỏng vấn đó cũng rất bình thường. Nhưng cậu ngồi một mình trên sofa, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen bình thường, lại như thể đang phát sáng.
"Nghe nói anh quay bộ phim "Tranh minh" này thiếu chút nữa gặp sự cố?"
"Vâng." Tống Thanh Hàn khẽ cười, lại không hề có vẻ lo lắng, "Đó là cảnh nhảy lầu, sau đó xảy ra chút chuyện, suýt nữa ngã xuống."
MC cũng biết chút chuyện, thấy cậu không muốn nhắc lại, mà không định cho qua chuyện đi, lại hỏi: "Cảnh này không dễ diễn đúng chứ? Ai cũng cảm thấy một người đàn ông như Tề Thiên nhảy lầu thì hơi yếu đuối, vậy anh lý giải vai diễn này thế nào?"
Tống Thanh Hàn nhận mic, cúi đầu nghĩ: "Thật ra tôi cảm thấy Tề Thiên không yếu đuối, mà là bởi vì áp lực quá nhiều. Cậu ta là người mới ra trường không lâu, công việc không như ý, bạn gái cũng chia tay, lại còn vì nguyên nhân sức khỏe... Rất nhiều nguyên nhân làm cho cậu ta không chịu nổi gánh nặng, muốn dùng cái chết để giải thoát."
"Vậy cái nhìn của anh với hành vi này là?"
"Cái chết không thể giải quyết được vấn đề gì." Tống Thanh Hàn lắc đầu, cười nói, "Chết không bằng sống cho tử tế, chưa biết chừng lúc nào đó có thể ngược dòng thành công thì sao?"
MC tưởng cậu nói đến nội dung phim, cười gật đầu, lại hỏi tiếp câu khác.
Nhưng Cố Kiều lại tinh tường nhìn ra, khi Tống Thanh Hàn trả lời câu hỏi kia, có vẻ cậu đang nhớ lại gì đó, cũng là vì cảm giác chính cậu trải qua như vậy khiến cho lời cậu nói làm cho người ta tin phục.
Lúc ấy Cố Kiều đã muốn uống thuốc ngủ, nhưng mà có lẽ là thái độ của Tống Thanh Hàn quá nghiêm túc, hoặc là bởi vì cô vốn không muốn chết, cho nên cô không uống nữa.
Cô vẫn không khác gì so với trước kia, chỉ bắt đầu yên lặng chú ý đến nghệ sĩ tên là Tống Thanh Hàn.
Cô biết cậu quay phim gì, nhận đại diện phát ngôn gì, là bạn tốt với ai. Cậu tốt lên, kéo theo đó cô cũng tốt lên theo.
Sau đó trong một lần ngẫu nhiên, cô vào giới giải trí, ký hợp đồng với Tinh Hải. Sau đó, Tống Thanh Hàn đã là diễn viên lẫy lừng trong giới giải trí.
Cậu bước đi không ngừng, cô đang ra sức đuổi theo. Cuối cùng, trong tiệc hàng năm của tập đoàn Sở thị, cô được gặp Tống Thanh Hàn người thật.
Cậu giống như trên TV, không, đẹp trai hơn, nhưng rất xa cách, chỉ có đối với người thân thiết mới dịu dàng.
Cô nhân lúc Sở tiên sinh không ở đó lén chạy đến xin chữ ký của Tống Thanh Hàn, nhưng cô không ngờ hành động nho nhỏ này lại mang đến phiền phức cho cậu.