Chu Ngọc đã hối hận vì hỏi đồng nghiệp, nhưng Tống Thanh Hàn và Sở Minh kia vốn rất nổi bật, cho dù cô không hỏi, họ cũng thu hút ánh mắt mọi người.
Sở Minh đứng cùng Tống Thanh Hàn một lát, nhưng mà khi tiệc hằng năm chính thức bắt đầu, hắn làm chủ tịch lại phải lên sân khấu phát biểu theo lệ, chủ yếu là tổng kết thành tích năm nay, khen ngợi nhân viên và phát quà.
Tống Thanh Hàn rất ít khi nhìn Sở Minh ở góc độ này.
Quý Như Diên và Sở Chấn Dương gặp được người quen đã qua nói chuyện, Tống Thanh Hàn đứng trong góc, tay bưng một ly rượu trái cây nhẹ, lẳng lặng nhìn Sở Minh bước chân dài đi lên sân khấu.
Sở Minh mặc tây trang màu đen thuần, thân hình cao lớn, tóc cẩn thận tỉ mỉ vuốt ra sau, gương mặt sắc bén tuấn mỹ, cực kỳ gợi cảm.
Hắn nhận microphone từ tay MC, chỉ tùy tay vỗ microphone vài cái, nhưng động tác của hắn trông thế nào cũng đẹp trai hơn người khác mấy phần.
Chu Ngọc đứng xa thấy Tống Thanh Hàn đứng trong góc, cậu nghiêm túc nhìn người trên sân khấu, bên môi là ý cười dịu dàng mà chính cậu cũng không cảm nhận được.
Nói thẳng ra, cách ăn mặc của Tống Thanh Hàn hôm nay cực kỳ giống bạch mã hoàng tử trong cổ tích, đẹp đẽ dịu dàng thâm tình, chẳng qua sự thâm tình của cậu chỉ dành cho một người mà thôi.
Chu Ngọc buông giấy bút trong tay mình, thở dài, lại bật cười.
Thái độ của Tống Thanh Hàn và Sở Minh không quá rõ, họ thân thiết là chuyện rất nhiều người biết, cho dù cử chỉ hơi chút thân mật cũng không có ai nghĩ nhiều, chẳng qua Chu Ngọc khá mẫn cảm, cô lại làm fan Tống Thanh Hàn lâu nên mới nhìn ra một chút gì đó từ biểu cảm của cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cô cũng từng nghĩ nếu Tống Thanh Hàn là đồng tính bởi vì cậu không có scandal thì sao, sau đó cô nghĩ, mình thích Tống Thanh Hàn, chẳng lẽ bởi vì xu hướng tính dục của cậu sao? Không, không phải, cô thích Tống Thanh Hàn bởi vì diễn xuất của cậu, bởi vì vai diễn của cậu, và sự tin tưởng kiên định rõ ràng mà cậu lan tỏa.
Nếu nói như vậy, Tống Thanh Hàn thích nam hay nữ, đối với cô có gì khác đâu.
Nhưng mà biết người yêu của thần tượng là người lãnh đạo trực tiếp của mình, tin tức này vẫn hơi sốc. Chu Ngọc lấy một ly nước trái cây, uống một ngụm.
Sở Minh nói chuyện ngắn gọn, lạnh lùng đứng trên đài, gương mặt đẹp trai làm cho không biết bao nhiêu nhân viên nam nữ lén lút nhìn, mặt đỏ tim đập thình thịch.
Tống Thanh Hàn nhìn mà buồn cười, cậu cười đẹp đến độ chói lóa.
Sở Minh đứng trên sân khấu, cúi đầu, tìm được vị trí của cậu, thu hết nụ cười của cậu vào đáy mắt.
Tống Thanh Hàn hắn nhìn sang, quơ quơ ly rượu trong tay, cúi đầu uống một hớp, môi óng ánh.
Cậu khẽ nâng ly với Sở Minh, cộng thêm ý cười ở đáy mắt và nụ cười ở khóe môi, như là mời hắn cùng cậu uống một ly.
Ánh mắt Sở Minh tối đi, hầu kết lên xuống, sau đó lại thu hồi ánh mắt, giọng trầm ổn nhàn nhạt, tiếp tục nói, nhưng nghe vào không hiểu sao hơi khàn khàn, gợi cảm từ tính.
Sở Minh đơn giản nói hết mấy lời khách sáo giống như hàng năm, sau đó xuống sân khấu, bước vững vàng đi đến chỗ Tống Thanh Hàn.
Trên sân khấu MC đã tiếp chuyện, vài ba câu đã dẫn sự chú ý của mọi người lên sân khấu.
"Bây giờ mời tất cả mọi người xem số mình nhận được khi vào hội trường, đây là con số bốc thăm rút thưởng của mọi người..."
Tống Thanh Hàn lấy tờ giấy có số "27" trong túi ra, vẫy vẫy với Sở Minh đang đi tới, cười nói: "Không phải nhân viên công ty cũng được bốc thăm rút thưởng à?"
Sở Minh khẽ nhướng mày, nhận tờ giấy liếc nhìn, gật đầu: "Cậu Tống là nghệ sĩ xuất sắc của công ty, đương nhiên có tư cách tham gia bốc thăm."
Sau đó, hắn nhỏ giọng đến độ chỉ có Tống Thanh Hàn nghe thấy: "Hơn nữa, cậu Tống làm bạn đời của anh Sở, sao không có tư cách?"
Tống Thanh Hàn mặt không đổi sắc nhìn hắn.
... Chậc.
Sở Minh nhìn lại.
QAQ?
Tống Thanh Hàn khẽ thở dài, quyết định sau này nếu Quý Như Diên lại kéo Sở đại cẩu đi xem mấy cái kỳ quái gì đó, dù thế nào cũng phải cứu Sở đại cẩu về.
Sở đại cẩu hiện tại sắp hết thuốc chữa!
Cậu nghĩ ghét bỏ, ý cười bên môi càng sâu.
Sở Minh đứng nói chuyện với Tống Thanh Hàn một lát, nhưng dù sao cũng là tiệc hàng năm của tập đoàn Sở thị, Sở Minh làm chủ tịch tập đoàn, thực tế rất bận, chẳng mấy chốc lại bị người gọi đi.
Tống Thanh Hàn đứng một lát, chậm rãi uống hết rượu trái cây, thả ly về chỗ cũ.
Cậu mới đi không xa, chợt nghe thấy có người gọi mình một tiếng.
"Anh Hàn?"
Tống Thanh Hàn quay người, người gọi khá quen mắt. Cậu cẩn thận nghĩ, lại không nhớ ra tên cô là gì.
Cố Kiều thấy Tống Thanh Hàn nghi hoặc, vội vàng đến gần, tự giới thiệu: "Anh Hàn, em tên là Cố Kiều, cũng là nghệ sĩ của Tinh Hải."
"À, Tiểu Cố." Tống Thanh Hàn nghĩ, lại vẫn không có ấn tượng gì. Cậu nhướng mày, mỉm cười, "Cô gọi tôi có chuyện gì không?"
Cậu đẹp trai làm người khác rung động, lúc gần gũi mỉm cười hơn hẳn trên phim gấp mấy lần, làm cho đầu óc Cố Kiều mơ hồ.
Cố Kiều nuốt nước miếng, đỏ mặt, sau đó ngượng ngùng nói: "Em, em là fan của anh, xin hỏi anh có thể ký tên cho em không?"
Tống Thanh Hàn nghe vậy, khẽ nhướng mày, gật đầu: "Được chứ."
Cố Kiều cười vui vẻ, vội vàng lấy ảnh chụp của cậu mà cô đã chuẩn bị đưa cho cậu: "Vậy phiền anh Hàn."
Tống Thanh Hàn cười lắc đầu, nhận bức ảnh lúc cậu diễn Arthur, ký tên cho cô.
Cố Kiều cầm lại ảnh, cẩn thận nhét vào trong túi: "Cảm ơn anh Hàn!"
Lúc Cố Kiều mỹ mãn cầm ảnh được Tống Thanh Hàn ký tên về, người đại diện của cô đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, thấy cô xuất hiện trong tầm mắt mình, kéo cô qua: "Em lại đi đâu thế?! Chị vất vả tranh thủ cơ hội cho em, em nói em sao không thể chín chắn như Đan Doanh Danh chứ?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cố Kiều thành thật nghe mắng, nghe người đại diện nói đến Đan Doanh Doanh, khóe miệng hơi mím, hiển nhiên là ví dụ của người đại diện không hề sai.
Người đại diện thấy biểu cảm này là nổi trận lôi đình, chọc chọc gáy cô, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tiếp tục hỏi: "Chị mới hỏi em đó, em đi đâu thế? Không gây phiền phức gì chứ?"
Cố Kiều ăn nói khép nép: "Em vừa gặp anh Hàn xin chữ ký."
Cô ngẫm nghĩ, lại bổ sung thêm một câu: "Không gây sự."
Người đại diện nghe vậy, thở phào.
Tính tình của Tống Thanh Hàn không tính là kém, thậm chí là có thể nói là một nghệ sĩ rất tốt tính. Chỉ cần không chọc vào cậu, bình thường cậu sẽ không so đo. Mà nghệ sĩ của mình thì cô biết rõ, Cố Kiều bình thường trông hơi ngốc, nhưng tuyệt đối không ngốc đến độ đi chọc vào người như Tống Thanh Hàn.
Hơn nữa... Người đại diện mệt tim nghĩ, dựa theo độ si mê bình thường của Cố Kiều với Tống Thanh Hàn, nói cô chọc giận Tống Thanh Hàn, không có khả năng lắm, nhưng nói cô gặp Tống Thanh Hàn, sau đó xin chữ ký thì rất có khả năng.
"Thôi." Người đại diện thở dài, "Sắp đến lúc em và Đan Doanh Doanh lên biểu diễn, nhanh đi trang điểm lại đi."
"Vâng." Nghe thấy tên Đan Doanh Doanh, Cố Kiều lên tiếng, sau đó nghĩ đến tấm ảnh của Tống Thanh Hàn trong túi, tâm trạng nháy mắt từ âm chuyển dương.
"Người mới đến là ai?" Sở Minh ứng phó xong chuyện bên kia, vừa quay người đã thấy có một cô gái đến gần Tống Thanh Hàn, đến gần thì thôi, lại còn đỏ mặt.
Đợi cô gái kia đi, hắn vội vàng đi đến, dùng tư thế vợ cả để chất vấn.
Tống Thanh Hàn nhìn Sở đại cẩu đầy mùi giấm chua, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Muốn ăn sủi cảo không?"
Sở đại cẩu đang ra vẻ vợ cả: "?"
"Sủi cảo ăn với giấm hợp lắm." Tống Thanh Hàn cười tủm tỉm nói.
Sở Minh: "..."
Chỗ họ đứng là góc chết trong hội trường, Tống Thanh Hàn nhìn Sở đại cẩu lại dùng kỹ năng tủi thân, giơ tay gãi cằm hắn: "Mùi giấm nồng quá."
Sở Minh: "..."
Hắn nghiêng đầu hôn tay Tống Thanh Hàn: "Cô ấy thích em."
"Fan em ai cũng thích em." Tống Thanh Hàn buồn cười lắc đầu.
Sở Minh lại càng đau tim.
Tình địch của hắn không chỉ có hàng ngàn hàng vạn còn bao gồm cả trai lẫn gái.
"Được rồi, em yêu anh nhất." Tống Thanh Hàn vỗ cánh tay Sở Minh, "Mau đi ra thôi, mẹ đang chờ chúng ta đấy."
"Ừ." lúc trước Sở Minh cũng chỉ muốn đùa Tống Thanh Hàn, tuy rằng cuối cùng bị cậu đùa lại, nhưng mà hai chồng chồng già ai đùa ai cũng như nhau cả, điều chỉnh cảm xúc, cùng Tống Thanh Hàn đi đến chỗ Quý Như Diên. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Hàn Hàn, mau tới đây mau tới đây." Quý Như Diên vẫy tay với Tống Thanh Hàn, lúc cậu nhanh chân đi đến, bà cười tủm tỉm cầm tay cậu, thả tờ giấy vào tay, "Cái này mẹ mới bốc thăm, con đi lấy giúp mẹ đi."
Tống Thanh Hàn nhận tờ giấy kia, chưa kịp xem, bên tai lại vang lên giọng nói ngọt ngào trong trẻo của MC: "Giải nhất, số 27..."
Tống Thanh Hàn: "..."