Vừa khóc kêu khó chịu, vừa như tự ngược mới ra khỏi rạp lại mua thêm hai vé vào xem, đa số người xem hay làm như vậy, khóc sưng mắt lên hoặc đỏ mắt làm cho mọi người vừa ra rạp chiếu phim sửng sốt.
"Làm sao thế?" Người mới đến không hiểu sao, vừa cầm vé vừa tò mò hỏi hỏi người đang hít mũi bên cạnh.
"Không... bộ phim "Bóng sói cô độc" này cảm động lắm, tôi xem mà lòng ấm áp, muốn khóc." Cô gái kia hít mũi, đáp.
Người cũng mới ra rạp thấy cô làm vậy, đôi mắt sưng vù thiếu chút nữa không mở được vẫn phải mở to.
Thế gian lại có người vô liêm sỉ như thế!
Nhưng mà hành động này quá kích thích.
Không biết là ai nghĩ ra, đại khái là suy nghĩ muốn hãm hại người khác, mỗi khi có người hỏi cảm nhận khi xem xong "Bóng sói cô độc", trả lời phía dưới đều là ấm áp, cảm động, phối hợp với preview của "Bóng sói cô độc" cùng với cảnh Lý Đạt Căn nói chuyện với bạn nhỏ kia, kéo rất nhiều khán giả vô tội vào vòng hãm hại. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Sau đó người xem bị hãm hại đến mắt sưng vù ra, quay đầu lại gánh vác trọng trách hãm hại người khác, che phủ hết những bình luận thành thật "Trầm trọng", "Khó chịu", "ngụ ý sâu xa".
Cuối cùng, một đám người bị bạn thân hãm hại xem "Bóng sói cô độc", sau đó khóc sưng mắt ra, mắng bạn thân hãm hại mình.
Nhưng mà qua trò chơi hãm hại người này lại làm cho nhiều người đi xem "Bóng sói cô độc" hơn, dù có vài người không biết có đáng tin không, nhưng sau khi xem, trong lòng lại vẫn có một niềm tin mơ hồ.
Yêu hận tình thù, nhân thế sầu vui, đúng là được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn giữa bộ phim. Rõ ràng không có quá nhiều đoạn sướt mướt, thậm chí bởi vì hình tượng của Lý Đạt Căn nên lời ông nói đại đa số đều vô nghĩa, hàm hậu thô tục, nhưng dáng vẻ hàm hậu thô tục này luôn làm cho người ta so sánh dáng vẻ trước kia.
Nếu ông không bị bán, chắc ông sẽ lớn lên giống bạn của mình đúng không? Xuất sắc lễ phép, thiện lương trí tuệ, mà không phải như bây giờ, trở thành một tội phạm giết người đúng không?
Cho dù đã qua thật lâu thật lâu, khi khán giả xem bộ phim này nhớ lại cảnh khi Lý Đạt Căn ngồi trong xe nhìn bóng dáng bạn cũ của mình rời đi, lòng vẫn dâng lên cảm giác bi thương không thể diễn tả.
Lúc đó Lý Đạt Căn nghĩ gì? Ông từng oán vận mệnh bất công không?
Chỉ cần thoáng nghĩ thôi, dường như có thể cảm thấy trên người Lý Đạt Căn cất giấu sự bất đắc dĩ và phẫn nộ này.
"Bóng sói cô độc" thành công, sự thành công này không đơn giản chỉ là doanh thu vượt qua mấy bộ phim mấy năm gần đây mà bao gồm cả thông điệp của nó, thật sự đi sâu vào lòng rất nhiều người.
Rất nhiều người xem phim cuộc sống khá ổn, mặc dù trong xã hội tiết tấu nhanh thường xuyên cảm thấy mỏi mệt, hoang mang, nhưng họ vẫn có cuộc sống của mình, bạn bè của mình, sự tự do của mình, rất ít khi nghĩ đến dưới cuộc sống của họ là câu chuyện đen tối tuyệt vọng.
Những đứa trẻ đi trên đường bị bắt cóc, con gái thiện lương bị bán, họ biến mất tạo thành cú sốc thế nào với gia đình họ? Bản thân họ bị tra tấn thế nào?
Sau khi bé trai bị bắt đi, kết cục vẫn còn may, dù sao rất nhiều người mua trẻ con đều bởi vì mình sinh không được lại muốn có cái gọi là "hương khói"; nếu không bán được, đánh gãy hai chân chém đứt hai tay làm cho câm ném đi ăn xin, đây mới là khổ hình thật. Con gái thì thảm hơn, bình thường bị bán cho tú ông tú bà độc ác, có đôi khi bị bán cho một gia đình, tất cả đàn ông trong gia đình này đều có thể "có được" cô, đó là cảnh ghê tởm mà lại tuyệt vọng cỡ nào. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Bóng sói cô độc" quay cảnh này rất thật, hình ảnh cảnh sát giải cứu và hình ảnh người bị hại luân phiên đan xem, làm cho trong lòng người ta đau đớn, lại sinh ra cảm giác may mắn.
Nhưng chỉ cần lợi ích còn, đau khổ sẽ vẫn tồn tại. Đám buôn người trong điện ảnh bị pháp luật trừng phạt, vậy trong hiện thực, những kẻ buôn người đó cũng bị sa lưới, không thể làm hại người nữa không?
Phim vẫn phê phán hành động của Lý Đạt Căn, cuối cùng đáp án của Lý Đạt Căn cũng là ông sai. Chủ đề phim chưa bao giờ khởi xướng "trả thù tư nhân" mà là hô hào, hô hào đại chúng quan tâm hiện thực này.
May mà phim thành công. Một bộ phim nổi tiếng có khả năng tạo ra năng lượng rất lớn. Khi "Bóng sói cô độc" chiếu phim gần một tuần, tờ báo quốc gia cũng bình luận.
Các tờ báo này không đề cập quá nhiều đến nội dung phim, ngược lại phản ánh ẩn ý của nó nhiều hơn.
Một hành động lớn mà lại bí ẩn được triển khai trong tối, ác ma ẩn nấp giữa bóng đêm, chờ đợi chúng không phải phú quý mà là đôi còng số tám.
Lần này tập đoàn Sở thị cũng tỏ thái độ của mình, còn thông qua một quỹ từ thiện sắp xếp cho nữ giới bị bắt cóc không tìm thấy người nhà, cung cấp ăn, mặc, ở, đi lại và cơ hội học tập làm việc cho các cô.
Đối với tập đoàn Sở thị thật ra chỉ tốn công nhấc tay, nhưng lần này phong trào từ "Bóng sói cô độc" thật sự quá lớn, thái độ này làm cho có người mắng Sở Minh hám danh, nhưng nhiều người cũng cảm khái hắn thẳng thắn.
Cho dù thật sự hám danh thì có làm sao? Chỉ cần hắn làm chuyện tốt, là thật, vậy danh, hắn không cầu cũng là của hắn!
Ngay khi mới có cái tiếng hám danh này, mấy tổ chức từ thiện vẫn được coi là nghiêm túc đính chính thay cho Sở Minh – hắn xây dựng quỹ này không phải là ngẫu nhiên. Trước kia rất lâu hắn cũng đã thông qua các tổ chức này để giúp đỡ cho các cô gái bị bắt cóc lại không tìm thấy người nhà. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lịch sử quyên tiền có ngày tháng rõ ràng làm người mắng "hám danh" cũng yên lặng im miệng.
Tên tập đoàn Sở thị giữa một hồi sóng gió càng vang dội, thậm chí trở thành danh từ "công ty có lương tâm".
"... Chúng ta vốn là công ty có lương tâm." Sở đại cẩu đọc bài trên mạng, buồn bực nói.
Tống Thanh Hàn ngồi cạnh buồn cười cong khóe môi, giơ tay sờ đầu chó của Sở đại cẩu.
Sở Minh nghiêng đầu cọ cọ tay cậu, sau đó ấm ức nhích đến gần, người nằm trên lưng cậu, mềm mại ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: "Khó chịu, muốn hôn mới được."
"... Dạo này anh lại xem cái gì với mẹ thế?"
Gần đây không biết tại sao Quý Như Diên bỗng thích xem các loại phim đáng yêu, mà bà xem thì thôi, còn thích kéo Sở Minh và Tống Thanh Hàn xem cùng.
Nhưng Tống Thanh Hàn không ngờ chủ tịch Sở bình thường trông nghiêm cẩn lạnh lùng như vậy lại nghiêm túc xem mấy phim nà, còn áp dụng lên người cậu nữa.
"Không có gì." chủ tịch Sở nghiêm túc đáp, nghiêm mặt nhìn thẳng Tống Thanh Hàn, đôi mắt bình thường thâm thúy sắc bén vào lúc này luôn có vẻ nhu tình không rõ.
Tống Thanh Hàn mặt không cảm xúc nhìn hắn một lát, cuối cùng không chịu nổi đôi mắt nhỏ chờ mong của Sở đại cẩu, che mắt hắn, cúi đầu hôn hắn.
Nhưng mà cậu mới ấn môi xuống, gáy đã bị Sở Minh giơ tay đè lại, tay kia đè thắt lưng cậu xuống.
Máy tính trên bàn lẳng lặng dừng ở trang bình luận, nhìn thấy chủ nhân thối của mình không biết xấu hổ "ức hiếp dân nam".
"Ưm..." Sở Minh hôn rất dịu dàng, cũng rất triền miên, kèm theo chiếm hữu kiềm chế mà mãnh liệt, chạy dọc người Tống Thanh Hàn.
...
"Hàn Hàn." Sở Minh sấy tóc cho Tống Thanh Hàn, như thể bỗng nghĩ đến gì đó, vuốt tóc cậu nói, "Ngày mai đến tiệc tối của công ty với anh đi."
"Hả?" Tống Thanh Hàn mệt đến độ đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, tựa vào người Sở Minh nửa híp mắt, nghe vậy muốn nâng đầu, sau đó lại bị Sở Minh dịu dàng ngăn lại, "Đừng nhúc nhích."
"Tiệc tối của công ty?" Tống Thanh Hàn hỏi.
"Ừ." Sở Minh chỉnh máy sấy đến độ ấm thích hợp, sấy tóc cậu, "Sắp sang năm mới, công ty phải mở họp hằng năm, em đi với anh đi."
Công ty lớn họp hằng năm sẽ mời một vài MC nổi tiếng hoặc nhóm nghệ sĩ nổi tiếng đến để chủ trì hoặc biểu diễn vài tiết mục trợ hứng, không phải nói tập đoàn Sở thị có một công ty giải trí, cho nghệ sĩ của công ty đến thật sự là rất bình thường. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Đương nhiên, khẳng định chủ tịch Sở sẽ không cho người yêu mình lên sân khấu biểu diễn, nhưng cũng không cản trở việc hắn đưa Tống Thanh Hàn đi dự tiệc.
Cho dù bây giờ vẫn chưa thể công khai, hắn cũng muốn quang minh chính đại đi cùng với cậu.
Bảng cửu chương của Sở Minh thì Tống Thanh Hàn biết rõ ràng, cậu híp mắt ngáp một cái, đồng ý rất nhanh chóng: "Vâng."
Ánh mắt Sở đại cẩu sáng lên, nếu tay không cầm máy sấy sấy tóc cho Tống Thanh Hàn thì hắn đã muốn tiến đến trước mặt cậu cọ đến cọ đi.
Sợi tóc mềm mại quấn quanh đầu ngón tay, Sở Minh chậm rãi cẩn thận sấy, giống như thấy được Tống Thanh Hàn cùng mình đầu bạc đến già.
Thật tốt.
Sở Minh sấy tóc của Tống Thanh Hàn đến khi chỉ còn hơi ẩm ướt, đặt máy sấy tóc sang bên, sau đó cẩn thận bế cậu đã ngủ mơ màng lên đến bên giường.
Vừa nãy hắn không khống chế được, cần cổ lộ ra và xương quai xanh gầy của Tống Thanh Hàn đều lưu lại dấu vết của hắn, kéo xuống chỗ quần áo cậu che lấp.
Sở Minh ngồi bên giường, dùng ánh mắt miêu tả mỗi một tấc trên người Tống Thanh Hàn, hồi lâu sau mới lộ ra ý cười dịu dàng thỏa mãn.