Biểu cảm của Tống Thanh Hàn lạnh nhạt, ý cười bên môi vẫn chưa biến mất: "Người luôn phải có giấc mộng."
Trần An nhìn cậu im lặng cầm sách ngồi trên sofa mỉm cười, bỗng tin cậu.
Không chừng... Anh có thể nuôi dưỡng ra một ảnh đế thì sao?
Trần An sờ sờ cằm, đánh giá Tống Thanh Hàn. Thật ra nếu nói đến người chống lưng thì Tống Thanh Hàn được Sở Minh lên tiếng nhét vào tay anh. Nói rồi mà, cậu và Sở Minh chắc là có quen biết nhau, thậm chí còn hơn cả quen biết.
Nhưng nhìn Tống Thanh Hàn, hình như cậu thật sự không nhớ rõ mình và Sở Minh đến tột cùng có quen biết hay không.
Chẳng lẽ là... Vị Sở tiên sinh mắt cao hơn đầu này thật sự coi trọng Tống Thanh Hàn?
Ánh mắt Trần An càng ngày càng quái lạ, Tống Thanh Hàn trấn định đọc sách một lát, mới ngẩng đầu, thở dài: "Sao vậy anh Trần?"
"Không sao." Trần An lắc đầu, do dự một lát rồi mới nhẹ giọng hỏi, "Trước đó cậu... với Sở tiên sinh, thật sự không có quan hệ gì à?"
Tống Thanh Hàn đè trang sách bị lật lên, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lắc đầu: "Tôi thật sự không nhớ rõ... tôi từng tiếp xúc với người như Sở tiên sinh."
Trần An gật đầu: "Sở tiên sinh làm việc có quy củ của mình, cậu được anh ta coi trọng..."
Tống Thanh Hàn yên lặng một lát, lại ngẩng đầu, biểu tình nghiêm túc, cậu nói: "Tôi sẽ cố gắng đóng phim."
Trần An: "......" Ai nói cái này chứ!
Nhưng Tống Thanh Hàn nói như thế, Trần An cũng hiểu được ý của cậu. Cậu không muốn chơi quy tắc gì hết. Chẳng qua Sở Minh là ai chứ, nếu hắn muốn thật... Chỉ sợ dù cậu kiên trì thế nào cũng không được.
Anh lắc đầu, không định răn dạy Tống Thanh Hàn cái gì, chỉ dặn cậu vài câu giữ gìn sức khỏe, mấy ngày nay đừng đi lung tung vân vân rồi vội vàng rời khỏi ký túc xá của cậu.
Dù sao anh không chỉ có một mình nghệ sĩ Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn lẳng lặng đứng ở cạnh cửa nhìn Trần An lái xe rời đi, sau đó chậm rãi đóng cửa, lấy điện thoại ra, mở Weibo, tìm bài đăng.
Mấy đề tài hot đều là về quay phim "Người thứ bảy", trong đó Tạ Diệc An được bàn tán nhiều nhất, Tống Thanh Hàn hồi trước bị chửi tơi bời nhất lại bị đẩy xuống chót, chỉ có một cái tiêu đề nho nhỏ. Mặc dù là một cái tiêu đề nho nhỏ nhưng sau khi vào đọc thì bình luận phía dưới lại toàn về Tạ Diệc An.
Xem ra đề tài này đã bị nhúng tay, không cần nói cũng biết.
Cậu cười nhạt, tùy tay cất điện thoại đi, quay lại phòng ngủ tắm rửa, không đọc sách nữa, nằm trên giường nhắm mắt.
Tạ Diệc An...
Cậu biết đại khái vì sao Tạ Diệc An phải nhằm vào mình. Lúc trước chưa nghĩ ra, hiện tại cậu mới nghĩ ra. Đời trước dường như cũng vào lúc này, trong giới đã xảy ra chút chuyện, Tạ Diệc An đột nhiên đổi công ty, ký hợp đồng với... Tinh Hải.
Người đại diện Trần An.
Trong tay đa số người đại diện tốt không có quá nhiều nghệ sĩ. Tài nguyên và mối quan hệ trong tay họ trong giới có tiếng là phong phú, người được dẫn dắt cũng phải lọc kỹ càng. Có thể nói nếu không phải Sở Minh mở miệng nhét Tống Thanh Hàn vào tay Trần An, với danh tiếng lúc trước của cậu, mười năm nữa sợ là cũng không lọt nổi mắt của anh.
Mà Tạ Diệc An thì khác. Năm đó hắn debut nhờ phim thanh xuân, dựa vào gương mặt như diễn viên phim thần tượng cùng với diễn xuất nổi trội thành công hút một đống fan nhan sắc fan sự nghiệp, vừa debut đã diễn bộ phim hoàn mỹ rồi phim điện ảnh, thành công củng cố địa vị của mình. Sau đó hắn lại ký hợp đồng với công ty Hoa Minh, chỉ mới năm năm mà hắn đã đi đến vị trí tiểu sinh đứng đầu, đám tiểu sinh thế hệ sau không ai địch nổi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng đời trước Tống Thanh Hàn có loáng thoáng nghe nói một tin tức như này, quan hệ của Tạ Diệc An với nữ chủ tịch của Hoa Minh mờ ám, sau đó hắn đổi công ty cũng là bởi vì cô kia sắp làm đám hỏi với nhà họ Sở, chủ tịch vì sĩ diện nên tự mình mở miệng.
Nếu tin tức này là thật thì chẳng trách Tạ Diệc An ngồi không yên.
Chẳng qua... đám hỏi với nhà họ Sở?
Tống Thanh Hàn mở to mắt, nhíu mày. Đời trước cậu bị Diệp Dịch và Liễu Phỉ làm cho sứt đầu mẻ trán, tuy rằng từng nghe nói đến việc này, nhưng không để ý lắm, cũng không biết người đó đến tột cùng là vị công tử nào nhà họ Sở.
Nhưng khẳng định không phải Sở Minh là được rồi.
Một lát sau, Tống Thanh Hàn tự giễu cười một tiếng, nâng tay vò đầu. Cậu nghĩ gì chứ, chuyện tình nhà giàu có có liên quan gì đến mình đâu, mình nghĩ nhiều như vậy có ích lợi gì chứ?
Tạ Diệc An nhằm vào cậu chỉ bởi vì bây giờ hắn vẫn chưa cắt hẳn hợp đồng với Hoa Minh, mà Trần An lại ký hợp đồng với mình, tỷ lệ hắn bắt tay với Trần An hơi nhỏ, cho nên lấy Tống Thanh Hàn cậu ra để trút giận mà thôi.
Chuyện này thật ra không liên quan đến Tống Thanh Hàn lắm, nhưng Tạ Diệc An không chịu nổi, ngứa mắt cậu, muốn gây sự với cậu.
Trên thực tế Tống Thanh Hàn cảm thấy một đời này Tạ Diệc An hẳn là cũng là có thể bắt tay với Trần An. Trần An... không giống như một người sẽ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Leng keng --" tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên, Tống Thanh Hàn giật mình, đứng dậy, liếc mắt nhìn, phát hiện mình không có gì không ổn mới đi ra, nhìn ra ngoài bằng mắt mèo.
Chỗ này là ký túc xá của nghệ sĩ Tinh Hải, người bình thường không vào được, chỉ có người có quan hệ với Tinh Hải hoặc là nghệ sĩ của Tinh Hải mới được xuất hiện ở trong này.
Tống Thanh Hàn nhìn vài lần, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra người này quen quen, lại không nhớ nổi đến tột cùng hắn là ai. Cậu ngẫm nghĩ, mở cửa ra, tay cầm tay nắm cửa.
"Chào anh, xin hỏi anh là?" Tống Thanh Hàn đứng ở cửa, mỉm cười xa cách, lễ phép hỏi.
Khi Tống Thanh Hàn mở cửa, Ngụy Khiêm đã cẩn thận đánh giá cậu một lần, lúc này thấy cậu tựa hồ có hơi cảnh giác với mình, hắn không có gì bất mãn, hiền lành mỉm cười, lấy danh thiếp trong túi ra: "Tống Thanh Hàn tiên sinh đúng không? Tôi là trợ lý của Sở tiên sinh."
Sở tiên sinh?
Tống Thanh Hàn nhíu mày, nhận danh thiếp nhìn thoáng qua.
Danh thiếp màu đen trông rất giản lược khí phái, trên đó là hai chữ to màu bạc rồng bay phượng múa và một số điện thoại.
Sở Minh.
"Sở tiên sinh bảo tôi đưa cho cậu." Ngụy Khiêm cũng khiếp sợ không thôi, hắn theo Sở Minh làm việc cũng có nhiều năm, đây là lần đầu bị Sở Minh phái đi đưa danh thiếp cho một nghệ sĩ bình thường.
... sao cứ có cảm giác tam quan vụn nát.