Tống Thanh Hàn không nghĩ nữa, cúi đầu nhìn kịch bản trong tay.
Trên trang bìa trắng tinh có mấy hàng chữ - "Mộng cũ Lê viên", ở bốn góc vẽ mấy nhánh hoa mơ gần như tàn lụi.
Tống Thanh Hàn nhìn bốn chữ trên bìa, cẩn thận nghĩ, nhưng không phát hiện ra ấn tượng đặc biệt gì.
Cậu nhíu mày, mở trang đầu tiên ra.
"Tình không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ yêu say đắm một người. Người sống có thể chết, người chết có thể sống. Sống mà không thể cùng chết, chết mà không thể sống lại, đều không phải tình đắm say..." khúc dạo đầu là một đoạn hí khúc, Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày, sau đó đọc lướt xuống. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Diễn viên Lâu Y là người nổi tiếng trong nhà hát kịch ở Thượng Hải lúc ấy, dáng người đẹp, giọng hát rất hay, khúc "Mẫu đơn đình" không biết làm bao nhiêu nam nữ si tình khóc, có thể nói là vang danh một thời.(*)
(Mẫu đơn đình là vở kịch nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, được Thang Hiển Tổ viết năm 1598 và đến nay vẫn được nghiên cứu dựng lại, có cả phim, bạn nào hứng thú có thể xem ^^)
Lúc ấy đại soái phủ công tử Cố Phong Dặc nổi tiếng nhất Thượng Hải cũng bởi vì một lần ngoài ý muốn mà hứng thú với "Lâu Y"...
Cả câu chuyện có vẻ là một bộ phim ngôn tình máu chó, nhưng trong đó đan xen thù hận quốc gia giấu trong Lê Viên không thể gặp ánh sáng, phản bội và cảm xúc lẫn lộn, phủ kín bóng tối lên cả câu chuyện.
Cuối phim, "Lâu Ý" danh tiếng một thời vẫn đứng trên sân khấu kịch hát khúc "Mẫu đơn đình", Cố đại soái Cố Phong Dặc đã nhận quyền cao nhất từ tay bậc cha chú ngồi dưới sân khấu kịch, mặt không chút cảm xúc xem nàng diễn.
Tống Thanh Hàn đọc qua kịch bản, trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Ý là, để em diễn Lâu Y?"
Trần An gật đầu: "Bên kia có ý này."
Tống Thanh Hàn gật đầu, ý bảo mình hiểu. Cậu lật kịch bản lại một lần, sau đó thở dài một hơi.
Kịch bản này không dễ diễn.
Diễn viên thì là Lâu Y, nhưng Lâu Y không chỉ có một.
Đây là một cặp anh em sinh đôi nương tựa vào nhau trong thời loạn, không có ba mẹ, cũng không có người nhà, theo sư phụ của mình ở Lê Viên hát hí khúc, xướng vang cả Thượng Hải phồn hoa. Anh trai là Lâu Y, em gái là Lâu Ý. Anh trai am hiểu vai nữ đán, em gái là người diễn vai thanh y tốt nhất. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ngày qua ngày họ hát diễn trên sân khấu kịch, cho đến ngày giặc Nhật xông vào bến Thượng Hải.
Người đến Lê Viên có khi là quan to quý tộc, chỉ cần dùng chút mẹo là họ có thể lấy được một vài bí mật không ai biết qua miệng nhiều người. Khi tai người Nhật ở bến Thượng Hải, gã đánh mục tiêu lên người Lâu Ý.
Một con hát mỹ mạo, được quan to quý nhân theo đuổi mà không có chống lưng gì, thích hợp lấy huấn luyện thành gián điệp nhất.
Chẳng được bao lâu, phủ đại soái có một con hát được cưng chiều. Cả bến Thượng Hải biết người được phủ đại soái cung kính, đối đãi ngàn tốt vạn tốt, không phải là Lâu Ý lúc gặp sơn tặc cứu đại soái hay sao?
Mà anh trai Lâu Y của nàng đã không thấy tăm hơi.
Sư phụ Lê viên già đi, hai con hát nổi tiếng Thượng Hải cũng rời sân khấu không hát, "Mẫu đơn đình" vang danh một thời không biết khi nào mới lại vang lên?
Hai vai diễn Lâu Y và Lâu Ý luân phiên xuất hiện, lại hoán đổi thân phận cho nhau. Nếu để Tống Thanh Hàn diễn vai Lâu Y này, thì vai phải tìm được nữ diễn viên có vẻ ngoài gần giống cậu để diễn vai Lâu Ý.
Nhưng dù thế vẫn có sự khác biệt lớn, không phù hợp với cảm giác hư hư ảo ảo thật thật giả giả trong phim.
Vậy chỉ có một cách giải thích.
Hướng Duy muốn cho cậu diễn hai vai.
Một nam một nữ, nam ở sân khấu kịch phải diễn uyển chuyển dịu dàng, nữ lại phải ở sân khấu kịch diễn ra vẻ dũng cảm khí khái của nam tử. Đến cuối còn cần nữ ở sân khấu kịch diễn ra vẻ uyển chuyển dịu dàng của nam.
Tầng tầng lớp lớp, rõ ràng là hai vai, nhưng trên thực tế lại có cảm giác khác nhau.
Loại thâm tầng mà phức tạp này là kết cấu của nhân vật, chẳng trách Trần An chắc chắc cậu sẽ thấy hứng thú.
Cậu cảm thấy hứng thú thật. Những vai diễn của cậu trước đây cho dù là Phương Du hay Tề Thiên, Vô Diêu tiên quân hoặc là Arthur, không vai nào cần biến hóa nhiều như hai vai Lâu Y và Lâu Ý.
Chẳng qua... cậu ngẫm nghĩ, thu kịch bản lại, nói với Trần An: "Anh Trần, anh có thể liên hệ với đạo diễn Hướng Duy không, em có vài vấn đề muốn hỏi."
Trần An ngẩn ra: "Ừ được."
Anh đi đến một bên gọi điện thoại, không biết nói gì với đối phương, sau khi cúp máy anh bước lại đây, nói với Tống Thanh Hàn: "Hôm nay đạo diễn Hướng Duy rảnh, ý của ông ấy là nếu cậu không ngại thì hôm nay có thể gặp mặt." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Vâng." Tống Thanh Hàn vuốt kịch bản, khẽ cười.
Hướng Duy ở trong khu biệt thự độc lập trong khu Triều Dương ở thủ đô, thấy Tống Thanh Hàn đến, vội vàng mở cửa cho cậu vào.
"Tiểu Hàn, chúng ta lại gặp nhau." Hướng Duy cười tủm tỉm, Hướng phu nhân thì nhiệt tình tiếp đón cậu, sau đó vào bếp pha trà.
"Đạo diễn Hướng." Tống Thanh Hàn nghiêm túc ngồi xuống, cười chào Hướng Duy.
Hướng Duy đánh giá cậu, nói giỡn: "Tiểu Hàn đến đây là để từ chối lời mời của chú à?"
Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Đạo diễn Hướng nói đùa, cháu thấy hứng thú với kịch bản này, cũng chờ mong hợp tác với chú, sao từ chối được?"
Cậu nhận trà nóng Hướng phu nhân đưa cho, lễ phép nói cảm ơn.
Hướng phu nhân cười ha ha nhìn cậu, ngồi xuống, chen Hướng Duy sang bên kia: "Tiểu Hàn, uống thử trà cô pha xem có hợp khẩu vị cháu không."
Tống Thanh Hàn cúi đầu uống một ngụm, sau đó cười: "Thơm quá."
Hướng phu nhân cười vui vẻ. Hướng Duy cạn lời ngồi cạnh, nhìn điệu cười tủm tỉm của phu nhân nhà mình, bĩu môi: "Anh đang bàn chuyện đấy!"
Hướng phu nhân đánh ông một cái không nhẹ không nặng: "Anh lại muốn bày ra cái dáng đạo diễn à? Tiểu Hàn đến đây còn không cho em nhìn thêm mấy lần à?"
Hướng Duy giận mà không dám nói gì.
Tống Thanh Hàn cười xem giao lưu thân thiết mà lại tự nhiên của họ, bưng tách trà chậm rãi uống mấy ngụm.
Sau khi Hướng phu nhân đấu khẩu với Hướng Duy xong, bà xoắn tóc, hỏi Tống Thanh Hàn ký tên, rạo rực cầm vào phòng ngủ.
Hướng Duy thở hắt ra, bi thương mà lại thâm sâu nói: "Khụ... dạo này bà ấy khoác loác với chị em, nói có thể có chữ ký của cậu, cậu đừng để ý."
Tống Thanh Hàn khẽ cười: "Hướng phu nhân rất tốt."
Hướng Duy nói nhìn như ghét bỏ mà thật ra là khoe khoang: "Tốt cái gì mà tốt, chỉ biết mỗi ngày quản tôi không được ăn cái này không được ăn cái kia, không được hút thuốc không được uống rượu..."
Phu nhân của Hướng Duy không phải người trong giới, chuyện này được xem như bí mật công khai trong giới giải trí. Hướng Duy rất bảo vệ vợ mình, ông lăn lộn nhiều năm như vậy, với địa vị hiện tại, chỉ cần ông muốn, có khi là ngôi sao mĩ nữ trẻ trung người trước ngã xuống, người sau tiến lên muốn lên giường ông. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chẳng qua Tống Thanh Hàn chưa từng nghe nói ông có rùm beng gì với sao nữ nào.
Cậu sờ sờ tách trà, thỏa mãn khát khao khoe vợ có thể nói là đến chân trời của Hướng Duy: "Hướng phu nhân rất tốt, bà ấy suy nghĩ cho sức khỏe chú mới quản giáo như vậy."
Hướng Duy mím môi, mà vẫn bật cười: "Nói cũng dẻo miệng lắm."
"Nhưng nói tiếp, lần này cháu đến gặp chú, không phải là muốn từ chối lời mời của chú đấy chứ?" Hướng Duy đùa.
"Không phải, cháu chỉ đến xác nhận thôi." Tống Thanh Hàn lắc đầu, rút kịch bản ra, sau đó lật lật, "Chỗ này."
Cậu nhẹ nhàng chỉ trên giấy, ngón tay thon dài đặt trên giấy trắng phiếm màu oánh nhuận.
Hướng Duy nhìn theo động tác của cậu.
Đó là một đoạn Lâu Y giả trang Lâu Ý đi dạo phố. Đoạn này Tống Thanh Hàn thấy có vẻ đột ngột, có vẻ không khớp với kịch bản.
"Nếu cháu đoán không sai, ý của đạo diễn Hướng Duy là tìm hai diễn viên đúng không?" không thì đoạn này đã không lạ như vậy.
Tống Thanh Hàn đoán chắc Hướng Duy lâm thời đổi thành Lâu Y và Lâu Ý là anh em giống nhau, trong kịch bản gốc hai người vốn không như vậy.
Hướng Duy nghe cậu đoán vậy, lắc đầu: "Cháu đoán đúng, nhưng lại đoán sai một chỗ."
"Lâu Y và Lâu Ý là anh em, quả thật là chú lâm thời sửa, nhưng không phải là đổi từ hai người có diện mạo khác biệt thành diện mạo giống nhau mà đổi giới tính."
"Khi chú bắt đầu nghĩ, vai chính không phải Lâu Y mà là 'Lâu Ý'." Ông lấy giấy bút trên bàn viết hai cái tên, sau đó khoanh một vòng thật to ở chữ Lâu Ý, "Một cặp chị em tên là Lâu Ý."
Tống Thanh Hàn không ngờ hóa ra cấu tứ của Hướng Duy là như vậy. Cậu ngẩn ra, sau đó hứng thú: "Vậy tại sao..."
Tại sao đến cuối cùng lại đổi thành "Lâu Y"?
Hướng Duy cười cười, buông bút trong tay: "Nếu chú nói bởi vì mặt cháu và diễn xuất của cháu trong "Chiếc nhẫn quyền lực" đả động chú, chú sửa lại kịch bản cho cháu, cháu tin không?"
Tống Thanh Hàn ngước mắt lên nhìn, Hướng Duy khẽ cười với cậu.
"Được rồi, đây chỉ nguyên nhân nhỏ thôi." Hướng Duy bại lui dưới tầm mắt cậu, cầm kịch bản lật lật, "Nguyên nhân chính là... chú cảm thấy kịch bản này có thể thể hiện thứ chú muốn."