Tống Thanh Hàn che trán, khoát tay với Lâm Thiện: "Không sao, lại đây giúp tôi xử lý vết thương."

Lâm Thiện nhìn cậu, vội vàng đi lấy mấy miếng băng gạc đến.

Khương Lăng chú ý đến động tĩnh bên này, quay đầu nhìn, lại thấy sau khi Tống Thanh Hàn buông tay lộ ra vết thương đã có máu khô.

Máu không nhiều, nhưng lại nhầy nhụa, miệng vết thương đã từ đỏ sậm thành đen, hiệu quả thị giác này nhìn mà ghê người.

Người quay phim theo phản xạ chĩa camera về Tống Thanh Hàn.

Khương Lăng đi đến, nhìn thấy vết thương trên trán cậu, cau mày, nghiêm túc nói: "Sao lúc bị thương không nói một tiếng?"

Tống Thanh Hàn bị thương đúng đoạn giữa cảnh, nhưng sau khi cậu bị đập trúng mà vẫn bình tĩnh diễn tiếp được, ngay cả Khương Lăng cũng không phát hiện vết thương trên trán, còn tưởng là hiệu quả của túi máu nhỏ được giấu trong mũ.

Ông nhìn Lâm Thiện xử lý vết thương cho Tống Thanh Hàn, vết máu được lau khô đi, làn da trắng nõn thêm miệng vết thương đỏ sậm, có vẻ dữ tợn đáng sợ.

Khương Lăng nhíu mày, Tống Thanh Hàn lại ngẩng đầu khẽ cười với ông.

Trên mặt cậu có vết máu khô, phấn trên mặt loang lổ, trông nhếch nhác chật vật.

Lòng Khương Lăng mềm nhũn, ông thở dài, gọi một nhân viên mời bác sĩ trong phim trường đến.

Bác sĩ đã cầm hòm thuốc chạy đến.

Khương Lăng nhìn bác sĩ thành thạo rửa sạch máu còn sót lại trên vết thương cho Tống Thanh Hàn, hỏi: "Lão Dương, có nghiêm trọng không?"

Bác sĩ Dương kia thành thạo dùng cồn sát trùng miệng vết thương cho Tống Thanh Hàn, vừa hít mũi vừa lườm: "Có nghiêm trọng không à? Nếu vết thương này sâu thêm một chút đã không phải đơn giản là chảy máu đâu!"

Ông là bạn của Khương Lăng, bình thường không vào giới giải trí, cho dù ngồi ở trước mặt ông là một diễn viên, ông cũng vẫn thao thao bất tuyệt quở trách nói: "Mấy đứa ỷ còn trẻ cho rằng mình còn khỏe, cứ thích mạo hiểm cơ. Cậu có biết không, nếu vết thương này lệch đi đập trúng Thái Dương, mạng cậu còn không?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ông trông thì hiền lành, nhưng bây giờ mặt đen thui, cực kỳ giống chủ nhiệm trong trường học, làm người ta phải ngoan ngoãn cúi đầu.

Vết thương bị cồn kích thích nên xót, sắc mặt Tống Thanh Hàn trắng bệch. Cậu nhíu chặt mày, hai mắt chớp không ngừng, lão Dương lại nhẹ tay hơn chút.

"Lần sau sẽ không thế nữa ạ." Tống Thanh Hàn ngoan ngoãn nhận lỗi.

Lão Dương thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, hừ một tiếng, bôi thuốc lên vết thương cho cậu, băng một cái băng gạc sạch sẽ lên.

Mặt cậu có phấn vàng, lại có máu khô, da thịt phơi nắng thế nào cũng không đen nổi, mặt nhìn y như vỉ màu, nhưng làm cho hình tượng nam thần tao nhã khi diễn thêm một kiểu đáng yêu tương phản.

Người đẹp có thể tùy hứng, nếu mặt người thường như quỷ thế này, đi ra ngoài cho người ta nhìn sẽ bị cười sái quai hàm. Nhưng Tống Thanh Hàn đẹp như vậy, người ta nhìn sẽ thấy ê ẩm lại còn đau lòng.

Lão Dương ấn băng gạc, dùng băng dính y tế dán lên cho cậu, sau đó nhẹ giọng nói dưới ánh mắt thành thật của Tống Thanh Hàn: "Vết thương không nghiêm trọng lắm, không được dính nước, chú ý khử trùng, qua vài ngày là được."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ Dương." Tống Thanh Hàn gật đầu, nghiêm túc nói.

Lão Dương vui mừng cười.

Tốt xấu vẫn nghe lời không phải sao. Không biết Tống Viễn Sơn kia nghĩ như thế nào, đứa con tốt như vậy nói không cần là không cần luôn. Lão Dương thở dài, thu dọn đồ, dặn dò vài điều cần chú ý cho Lâm Thiện, sau đó xách túi nhỏ đi luôn.

Lão Dương đi, Khương Lăng lại nghiêm mặt: "Lão Dương nói gì nhớ hết chưa? Nếu vết thương này lệch đi chút, mạng này của cháu cũng toi rồi. Cháu muốn biến phim trường của chú thành bãi tha ma à?"

Tống Thanh Hàn giơ tay sờ vết thương được băng bó kĩ, sau đó lại bị Khương Lăng lườm, đành phải buông tay, cười theo điệu cười tiêu chuẩn của diễn viên kinh kịch: "Đạo diễn Khương, cháu biết đúng mực. Đoạn đó cháu thấy trạng thái vẫn ổn, nên mới muốn quay xong rồi xử lý vết thương." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Khương Lăng thở hắt ra, nhìn gương mặt bị thương của cậu, không đành lòng, đành phải dặn dò: "Không có lần sau đâu đấy!"

"Vâng vâng vâng." Tống Thanh Hàn cười tủm tỉm trả lời.

Khương Lăng thối mặt nhìn nụ cười của cậu cũng không nhịn được, bất đắc dĩ cười lắc đầu, bảo Lâm Thiện chú ý vết thương của cậu nhiều hơn mới xoay người đi.

Tuy Tống Thanh Hàn làm như vậy là mạo hiểm, nhưng Khương Lăng không thể không thừa nhận cảnh đó thật sự lưu loát. Nếu ngăn lại, dù quay lại thế nào cũng không có được bầu không khí như lúc đó.

Đó là mùi hương thuộc về máu chân chính.

Tống Thanh Hàn quấn băng gạc ngồi trên ghế một lát, dù sao cũng chảy nhiều máu như vậy, dù vết thương không sâu cậu cũng mệt. Cậu nhắm hai mắt nghỉ ngơi một lát, mặt trắng bệch hơi đáng sợ.

Lâm Thiện vội vàng tìm trợ lý của diễn viên xin mấy viên đường đỏ, pha một cốc đường đỏ cho cậu uống mấy hớp.

Tống Thanh Hàn uống nước đường ngọt ngấy hầm hập, tay chân ấm áp hơn chút.

"Đúng rồi," Tống Thanh Hàn uống mấy hớp, bỗng nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi hai bảo vệ bên cạnh, "Việc này hai anh chưa nói với anh ấy đấy chứ?"

Hai bảo vệ liếc nhìn nhau, một người giơ tay lên, trên màn hình là tin nhắn cho Sở Minh.

Tống Thanh Hàn: "..."

"Hai anh..." Tống Thanh Hàn thở dài. Cậu quên mất tác dụng của hai người được Sở Minh đặt bên người mình, bây giờ hắn đã biết chuyện này, kiểu gì cũng nhắc cậu.

Chủ tịch Sở trong mắt người ngoài có vẻ thần bí lạnh lùng, uy nghiêm thâm trầm khiến cho không biết bao nhiêu người lén gọi là "Đại ma vương", "Sở diêm vương". Nhưng Tống Thanh Hàn lại biết, dưới cái vẻ lạnh lùng kia của Sở Minh... ừm, là một trái tim thiếu nữ làm nũng không ngừng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Mềm mại bất ngờ.

Tống Thanh Hàn nghĩ như vậy, môi bất giác cười dịu dàng. Cậu bảo Lâm Thiện lấy điện thoại của mình, quả nhiên mở ra là mấy tin nhắn nảy lên.

Sở đại cẩu: Hàn Hàn, Hàn Hàn? Sao lại bị thương?

Sở đại cẩu: Bị thương có nặng không?

Sở đại cẩu: Anh bảo em phải chú ý an toàn rồi còn gì? Vì sao bị thương còn diễn tiếp hả?

Sở đại cẩu: Còn đau nữa không?

Tống Thanh Hàn nhắn lại từng câu.

Hàn Hàn: Chỉ là bất ngờ, có vẻ nghiêm trọng thôi, thật ra em không bị thương nặng. Anh đừng lo. Hơi đau thôi, bác sĩ cũng nói sẽ nhanh khỏi.

Hàn Hàn: Đừng lo mà.

Sở Minh nhíu mày, nhưng cũng biết tính cách của Tống Thanh Hàn, chắc là bởi vì lúc ấy đang nhập vai, cho nên cậu chịu đựng đến lúc quay xong mới băng bó vết thương...

Dù cậu không nói, trên thực tế tính cách cậu rất cố chấp, rất nhiều chuyện cậu thấy đúng, trừ phi là có lý do chính đáng, nếu không thì cậu tuyệt đối sẽ không buông bỏ lựa chọn của mình.

Sở Minh cúi đầu thở dài một hơi, sau đó lại mỉm cười.

Tống Thanh Hàn lúc trước hắn yêu cũng có tính cách như vậy.

Hắn nhắn lại một tin cho cậu, sau đó đứng lên, đưa văn kiện đã được phê duyệt cho Ngụy Khiêm, đi thẳng vào thang máy chuyên dụng.

Khi Sở Minh đến phim trường, Tống Thanh Hàn đã nghỉ ngơi được một lúc, đang quay cảnh mới.

Bởi vì Tống Thanh Hàn bị thương, Khương Lăng đổi mấy cảnh sau thành cảnh cậu bị thương.

Thương giả và thương thật có chỗ khác nhau. Nếu Tống Thanh Hàn đã thật sự bị thương, vậy không bằng dùng trạng thái này để quay cảnh này luôn.

Cảnh này là cảnh sau khi Lý Đạt Căn giết Liêu lão tam.

Lý Đạt Căn rửa sạch máu mình ở hiện trường, sau đó dùng vôi trắng quét lên chỗ dính máu, đốt sạch găng tay và áo dính máu, bảo thằng nhóc kia đi lấy điện thoại trên thi thể Liêu lãm tam.

"Chú đi đây." Ông ta hạ giọng, giọng nói thô ráp làm người ta thấy không hay, nhưng mà thằng bé kia như thể chẳng cảm thấy gì, nghiêm túc sùng kính nhìn ông ta.

Lý Đạt Căn giơ tay lên môi – động tác này vốn không có trong kịch bản, nhưng khi Tống Thanh Hàn làm lại có vẻ bất đắc dĩ và vui mừng: "Việc làm của chú là phạm tội, sau này các cháu không thể học chú, cũng không thể học hai người kia, phải làm một đứa trẻ đường hoàng đầu đội trời chân đạp đất." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ông ta nói xong câu đó, liếc nhìn thằng bé đi đằng sau, một đám mắt sáng ngời, lắc đầu, dứt khoát đẩy cửa đi ra ngoài.

Thằng nhóc kia dẫn mấy đứa bé kia ngồi xuống, nhìn hai thi thể Lý Đạt Căn cố ý che giấu, che mắt bé gái bên cạnh.

Vừa nãy chú kia nói rồi, đây là sai, cho nên một mình nó nhìn là được rồi.

"Nhắm mắt lại đi."

Không biết là bởi vì sau khi ở chung thời gian dài sinh ra tín nhiệm hay vì sao, mười mấy đứa nhỏ kia nghe nó nói như vậy, giơ tay lên che kín mắt mình.

Lý Đạt Căn xuyên qua mắt mèo thấy cảnh này, chớp mắt, hốc mắt đỏ ửng. Ông ta giơ tay lên lén lút lau nước mắt, bước chân rời đi nặng nề.

Ông ta vào nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa rửa mặt, sau đó thấy không có ai, tìm được cái xe đỗ ở chỗ kín, ngồi vào ghế lái, tìm hòm thuốc qua loa bôi thuốc lên vết thương trên người, cắm chìa khóa, hòa vào dòng xe đông đúc.

Đứa bé nhìn tiếng chuông báo thức trong điện thoại, đợi đồng hồ chỉ đúng giờ, bình tĩnh cầm điện thoại ấn ba số.

"Alo, chào bạn, đây là đường dây nóng báo án..."

"Chào chú, ở đây có người chết."

Tống Thanh Hàn xuống xe, trên người chỉ còn lại một cái áo sơ mi cũ kĩ, trên đầu là băng gạc băng bó qua loa buồn cười, trên mặt là vết máu loang lổ, trông không còn tuấn mỹ như bình thường, ngược lại có cảm giác nhà quê.

Nhất là khi đứng trước mặt Sở Minh, dưới đối lập mãnh liệt, có cảm giác vừa quê vừa buồn cười...

Tống Thanh Hàn cúi đầu đánh giá "gương mặt" của mình, sau đó nhìn Sở Minh tây trang giày da, nghiêm cẩn từ sợi tóc đến ngón chân, thở dài.

"Sao anh lại đến đây thế?" cậu khẽ cười, đi thẳng đến chỗ hắn.

Phim trường khó giữ được ấm, Tống Thanh Hàn mới chỉ đi ra một lúc đã bị gió lạnh cuối đông đầu xuân thổi làm cho nổi da gà.

Sở Minh không ghét bỏ mặt cậu, nhận chăn lông từ tay Lâm Thiện phủ thêm cho cậu, còn cẩn thận quấn kĩ không một kẽ hở: "Nghe nói em bị thương, đến đây xem."

Diễn viên không cẩn thận làm cậu bị thương nghe thấy những lời này, muốn chết quách cho xong.

Cậu ta thật sự không cố ý mà! Cậu ta thật sự tưởng đó là túi máu tổ đạo cụ làm mà!

Nếu cậu ta biết mình làm Tống Thanh Hàn bị thương, nào có thể diễn tiếp với cậu được chứ! Cậu ta đã lôi cậu đi xuống khám bác sĩ rồi!

Nội tâm diễn viên này cơ hồ là hỏng mất.

Tống Thanh Hàn siết chăn, lắc đầu: "Em không sao."

"Sở tiên sinh." Khương Lăng đã đi đến, hối lỗi, "Cũng là tôi sơ ý, không để ý đến Tiểu Hàn bị thương, tôi đã giáo huấn cậu ấy rồi, cậu không cần..."

Đừng dùng khuông mặt bình tĩnh để dọa diễn viên của ông được không?

Sở Minh: "..."

Tống Thanh Hàn nhìn thấy biểu tình của Sở Minh, cong cong khóe miệng, đáy mắt đầy ý cười.

Sở Minh bất đắc dĩ thở dài, gật đầu với Khương Lăng: "Em ấy cứ không làm người bớt lo như vậy, mong đạo diễn Khương quan tâm nhiều hơn."

Khương Lăng bình tĩnh đáp nhanh: "Đó là đương nhiên, Tiểu Hàn cố gắng thế nào ai cũng biết, từ góc độ của đạo diễn hay là góc độ của người lớn, tôi cũng không mong diễn viên và thế hệ sau bị thương bởi vì quay phim." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Cảm ơn." Sở Minh gật đầu.

Khương Lăng nghe hắn nói, nhìn họ một cái, sau đó nhỏ giọng trả lời: "Sở tiên sinh khách sáo rồi."

Ông mắt lạnh nhìn Sở Minh lạnh lùng mà đang dịu dàng dùng mắt kiểm tra vết thương của Tống Thanh Hàn, bỗng cười: "Tiểu Hàn vừa mới quay một cảnh, chắc cũng bị lạnh, bên kia có quạt sưởi ấm, cháu theo Sở tiên sinh qua ngồi một lát đi."

Khương Lăng tùy tay chỉ chỗ nghỉ ngơi của diễn viên, sau đó quay sang chỗ khác, lại dùng loa gọi diễn viên vào diễn.

Tống Thanh Hàn và Sở Minh ngồi xuống trước quạt sưởi ẩm, hơi ấm hầm hập phả vào chăn, làm bàn tay lạnh lẽo của Tống Thanh Hàn ấm lên.

Sở Minh nhìn đám người lui tới, khống chế xúc động muốn nắm tay cậu xoa xoa, chỉ dịu dàng mà kìm nén giúp cậu vén tóc ở chỗ bị thương lên, sau đó thay gạc cho cậu mới.

Bảo vệ đứng sau lưng Sở Minh: "..."

Thật ra chúng em cũng biết thay gạc, thật sự không cần ông chủ anh làm đâu ạ.

Biến thành cái gạc còn dở hơi hơn cả bà chủ tự làm...

Sở Minh không ngại phiền điều chỉnh băng gạc cho Tống Thanh Hàn, cuối cùng làm ra thành quả miễn cưỡng hài lòng.

"Statham đã liên hệ với anh rồi." Sở Minh chợt nói, ""Chiếc nhẫn quyền lực" đã hoàn thành sản xuất, cậu ta đã trình lên Cục ở Trung Quốc, nếu không có gì bất ngờ thì còn có nửa tháng sẽ được chiếu ở Trung Quốc."

"Xong nhanh vậy ạ?" Tống Thanh Hàn kinh ngạc. Đời trước "Chiếc nhẫn quyền lực" sản xuất xong lúc mùa hè, lúc chiếu ở Trung Quốc đã gần tháng bảy tháng tám, mà đời này đã hoàn thành sản xuất rồi.

Tống Thanh Hàn không nghi ngờ Statham sẽ làm ẩu. Nói thật khi quay "Chiếc nhẫn quyền lực" cậu rất thoải mái, nhưng diễn thì vậy không có nghĩa sau khi biên tập xong còn là dáng vẻ khi diễn.

"Chiếc nhẫn quyền lực" được coi như bộ phim đầu tiên cậu chính thức hợp tác với ekip Hollywood, có thể nói là rất chờ mong thành phẩm của phim.

Sở Minh nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cậu, dừng lại ở mi mắt của cậu trong chớp mắt, sau đó lại như không có việc gì nâng mắt, thản nhiên "Ừ" một tiếng.

"Đến lúc đó nếu phim được chiếu ở Trung Quốc, có thể em cần đi tham gia tuyên truyền với Statham."

Dù sao dùng quốc tịch, nước Hoa có thể nói là sân nhà của Tống Thanh Hàn.

"Em biết." Tống Thanh Hàn gật đầu.

Sở Minh mím môi: "Đến lúc đó em lại bận."

Phỏng chừng bận đến nỗi ngay cả đại cẩu trong nhà cũng quên luôn!

Tống Thanh Hàn ngẩn ra, sau đó buồn cười, lại chua xót thấp giọng dỗ hắn: "Chờ em quay xong bộ này của đạo diễn Khương, hai tháng tiếp có thời gian nghỉ."

Bây giờ địa vị và danh tiếng của cậu đã không cần cậu nhận quá nhiều phim, cậu cần kịch bản tốt. Nếu sau khi quay xong "Bóng sói cô độc" vẫn chưa có kịch bản nào tốt, Tống Thanh Hàn sẽ rảnh rỗi hai tháng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ánh mắt Sở đại cẩu sáng ngời không thể nhận ra.

Tống Thanh Hàn thò tay ra khỏi chăn, lén lút nắm ngón tay hắn.

Tay cậu lạnh lẽo, giấu trong chăn cũng không thấy có bao nhiêu ấm áp, khi chạm vào bàn tay ấm áp hơi nóng của Sở Minh, có cảm giác nóng lạnh đan xen.

Sở Minh nắm tay cậu, sau đó xoay quạt sưởi về hướng Tống Thanh Hàn.

Diễn viên và nhân viên đang lén nhìn họ.

Thật ra trên mạng có rất nhiều người đồn quan hệ giữa Sở tiên sinh và Tống Thanh Hàn có chút vi diệu, nhất là tấm ảnh có Tống Viễn Sơn kia, bối cảnh đằng sau đã bị làm mờ, nhưng đã có người làm nét, cánh cổng kia ở cả thủ đô chỉ có biệt thự nhà họ Sở là giống.

Lại kết hợp với chuyện mùng một đầu năm mà Tống Thanh Hàn còn đi dạo phố với người nhà họ Sở...

Mọi người đột nhiên đoán một lý do không thực tế...

Không phải là đại tiểu thư nhà họ Sở coi trọng ân nhân cứu mạng Tống Thanh Hàn đấy chứ?!

Không thì sao giải thích được hai người thế hệ trước của nhà họ Sở và Sở Minh sao lại có thái độ tốt với Tống Thanh Hàn thế được?

Lý do duy nhất có thể là Tống Thanh Hàn cũng là người nhà họ Sở ha?

Nếu không sao có thể đối xử chẳng kém gì con ruột thế!

Sở Hàm đẹp, lại chưa kết hôn, lúc trước từng được Tống Thanh Hàn cứu mạng như thế, dựa theo sách ngôn tình trước giờ, hai người thành một đôi cũng không phải không có khả năng.

Chẳng qua mọi người chỉ suy đoán, không ai dám nói thêm gì.

Lúc Sở Minh phải đi, diễn viên và nhân viên vốn nhìn thấy Sở Minh là trở nên quy củ đều thở phào một hơi.

"Hỏi thăm mẹ giúp em nhé, thuận tiện nói câu bình an." Tống Thanh Hàn tự tiễn Sở Minh ra ngoài, thấy xung quanh không có ai, nhanh chóng ôm lưng hắn.

"Ừ." Sở Minh cho cậu ôm, cúi đầu lên tiếng.

"Giữ gìn sức khỏe." Sở đại cẩu nghiêm túc nói, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn cậu, "Không được... Không được liều như thế nữa."

"Vâng." Tống Thanh Hàn nhìn vẻ mặt của hắn, lòng mềm nhũn, giọng điệu ôn hòa, "Em nhớ rồi."

"Sẽ không tái phạm đâu."

Có được câu trả lời của Tống Thanh Hàn, Sở đại cẩu lưu luyến cẩn thận đi từng bước.

Tống Thanh Hàn đứng tại chỗ nhìn xe hắn khuất khỏi tầm mắt, khẽ cười.

Khi cậu quay lại phim trường, phim trường vốn huyên náo tựa hồ im lặng một cái chớp mắt, sau đó lại vang lên các loại thanh âm ồn ào.

Đoàn phim lại làm việc tốc độ cao.

Phim truyền hình "Chiếc nhẫn quyền lực" trình lên các cơ quan ban ngành được phê duyệt chiếu dưới sự thúc đẩy của Sở Minh. Statham theo lời hẹn trước với Sở Minh, chuyển tất cả quyền chiếu phim ở Trung Quốc cho tập đoàn Sở thị. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Tin tôi, Sở." Statham ký tên lên hợp đồng, sau đó đẩy hợp đồng đến trước mặt Sở Minh, "Đây là tác phẩm tốt nhất của tôi, Hàn cũng cống hiến diễn xuất trong đây, cậu sẽ không thất vọng."

"Statham, cậu đã nói những lời này mười lần." Sở Minh cầm bút, ký tên mình, thản nhiên nói.

"Hể! Thế hả?" Statham nhìn hai bản hợp đồng, cười nói, "Thế thì chắc là bởi vì tôi kích động quá."

"Sở, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Dường như sau một đêm, trên mạng, tin "Chiếc nhẫn quyền lực" sắp chiếu lan truyền khắp Trung Quốc.

Trên trạm tàu điện ngầm, giao thông công cộng, kỵ sĩ mặc giáp đen kéo suy nghĩ của dân chúng lại.

Cung điện rực rỡ, kỵ sĩ phương Đông, vương hậu xinh đẹp, vương tử tuấn mỹ... những nhân vật hoa lệ như vậy quả thực làm lòng người ta rục rịch!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play