Chỉ mới cách đây nữa năm, người nọ khuôn mặt dương quang xán lạn, ngồi bên cửa kính, người nọ thích hấp thụ ánh sáng mặt trời hệt như cây cối, người nọ bị tấm màn cửa bao quanh, rung rinh trước ánh nắng, trong mắt Quý Thừa có người nọ, hắn gắt gao nhìn người nọ, biểu tình không thể nói rõ.

Người nọ quay sang cười với hắn nói: "Sau này cậu muốn học trường nào?"

Hắn nhẹ nhàng đáp: "Đại Học Kinh Tế!"

Người nọ cũng không ngạc nhiên gì mấy vì câu trả lời của hắn: "Tôi không muốn học đại học, đại học không phải là con đường duy nhất!"

Hắn có một chút sừng sờ, có một chút ũ rũ không tên, dường như không mấy vui vẻ.

"Cậu đi đường của cậu, tôi đi đường của tôi!"

Quý Thừa đến bây giờ vẫn nhớ rõ, bộ mặt khi nói ra câu đó của người nọ, chẳng hề do dự mà lại quyết đoán, giống như đã định trước từ đầu.

Người nọ của ngày đó, dù cho Quý Thừa lật tung chân trời gốc bể cũng tìm không thấy nữa.

Người nọ đi theo con đường hư vô mù mịt, chạy trốn khỏi hắn, chạy về nơi hắn không cách nào tìm tới được.

Quý Thừa đứng tựa lưng vào tường, vẻ mặt hồi tưởng có chút gì đó đau âm ỉ, hắn thở ra một làn khói thuốc, rất nhanh đã bị gió đánh tan, khuôn mặt mang vẻ tịch mịch khó nói nổi thành lời, hắn chính là cóc nhái mò dưới miệng giếng, vĩnh viễn không tìm thấy lối ra, hương hoa trồng khắp nơi trong trường nhàn nhạt, cuốn vào trong khứu giác của hắn, khiến hắn đang chìm đắm trong ký ức mơ hồ tỉnh táo lại không ít.

Cách tốt nhất của con người hèn hạ khi gặp khó khăn chính là trốn tránh, Quý Thừa lần đầu tiên có cảm giác mình trốn tránh như vậy, hắn chỉ mới mười bảy tuổi, mà cơ thể lại cằn cỗi già nua, ai có thể nói cho hắn biết, cách để thoát ra mà không bị quên lãng?

Triển Dịch bây giờ chính là cây gai trong mắt hắn càng dụi càng đau, chính Quý Thừa cũng thấy bản thân như kẻ biến thái khốn nạn, đã nhiều lúc rồi, tự mình đem Triển Dịch thành Hứa Trác, Quý Thừa vạn biểu tình đau khổ, đây không phải là cách quên đi mà hắn muốn, nếu tiếp tục nữa, chỉ có thể chính là trốn tránh.

Tạ Trình bị Hứa Trác đe đọa, sắc mặt trắng đến lợi hại, lập tức liền thu hút sự chú ý của bọn trong lớp, mặc dù khi Quý Thừa bỏ ra khỏi lớp, Hứa Trác đã kiềm chế lại, vậy mà mọi công kích vẫn chỉa thẳng vào cậu.

Hứa Trác thật sự ở trong lớp này chính là bị chướng mắt.

"Mày có quyền gì lên tiếng sao? Thằng ngoại lai!"

Vương Triết mới bị Hứa Trác đập bể đầu vẫn đang ngăm cậu lắm, Hứa Trác bây giờ không muốn gây sự gì hết.

Căn bản Tạ Trình chỉ là thằng mọt sách, để đứng lên đánh đấm thì phải cần quá trình, cho nên im lặng nhìn lên bảng, không hó hé tiếng nào.

"Tao nói mày đó, mau xin lỗi Tạ Trình đi!"

Vương Triết hung hăng tiến tới đã bị Trí Tiết Lâm cản lại: "Mày nói tiếng nữa tao cắt mồm mày!"

Vương Triết hình như hơi sợ Trí Tiết Lâm, cậu ta đã muốn động thủ lắm rồi, Hứa Trác chẳng có hơi nào quan tâm.

Vào lớp Quý Thừa liền quay lại, khuôn mặt âm trầm hơn lúc nãy, Hứa Trác liền làm thân phận nô tì của mình, không dám lên tiếng với chủ nô, chuyện Quý Thừa học hành sa sút thì chỉ có chính hắn điều chỉnh mới được, Hứa Trác không có quyền gì nói ở đây, nhưng mà nếu hắn không muốn thi đại học thì cậu đéo cần quyền gì cả, cứ phi lên mà đánh thôi, đánh khi nào hắn tỉnh ra, lĩnh hội được.

Đầu hạ, trên mặt đất phủ màu xanh mênh mông vô bờ, bao phủ trời đất, hoa cũng nở, trái cây chín càng nhiều hơn, hơn hết lại là mùa nắng, mùa Hứa Trác ghét nhất, mùa này thích nhất chính là nhảy ùm xuống sông, lặn sâu dưới nước.

Nghĩ tới mới thấy, Hứa Trác lúc nào phải tìm thời gian rủ bọn Trí Tiết Lâm đi chơi suối mới được.

Hôm nay cách ra khỏi sân trường của Hứa Trác có vấn đề, ra đến nơi liền gặp người không muốn gặp, căn bản cậu chẳng biết cậu ta là ai.

Một cậu học sinh mặc khác đồng phục từ hướng nào rẽ tới, hình như đã phục kích ở đây lâu lắm rồi, Hứa Trác bá vai chòang cổ Trí Tiết Lâm, đành phải bỏ ra.

Cậu ta đã nói: "Triển Dịch lâu ngày không gặp, tao phục kích ở đây năm sáu ngày rồi mà không gặp được mày!"

Theo như Hứa Trác đoán, chắc chắn người này là bạn học trường cũ của Triển Dịch, Hứa Trác đành nói: "Dạo gần đây tao bận lắm!"

Cậu ta nhìn Trí Tiết Lâm nói: "Mày bận kết giao bạn mới hả!"

Lời nói này Trí Tiết Lâm cũng không thích nghe lắm, nể mặt Hứa Trác, cậu mới không lên tiếng.

"Mày tìm tao làm gì?"

"Chỗ tao vô tình chọc tới một băng người giang hồ, bọn chúng cách hai ngày là tới gây chuyện, hôm nay tới gặp mày chỉ muốn mày tới giúp tao xử lý bọn hống hách đó, anh em đã đủ người rồi chỉ thiếu mỗi mày thôi!"

Sắc mặt Hứa Trác không mấy tốt đẹp, gặp người giang hồ? Chính là không dễ chọc rồi còn day vào làm gì, bây giờ lại muốn tìm tới cậu, chính là phiền phức mà.

"Không đi! Bọn mày chọc tới thì tự giải quyết đi!"

Cậu ta dường như kinh ngạc lắm: "Mẹ nó, anh em gặp chuyện mà mày không giúp sao?"

"Không phải chuyện của tao!"

"Mày nên nhớ bọn nó chính là vì mày mà tới, bọn tao chỉ là kẻ bị nhắm lộn vào thôi, mày cướp bồ của một trong các thằng nhãi ranh đó, bọn tao đang giúp mày, mà mày phủi sạch như vậy!"

"..."

Thằng chó Triển Dịch này cứ thích gây chuyện cho cậu: "Các cậu hẹn nhau ở đâu?"

"Tao đổi ý rồi, tao sẽ nói chỗ học của mày, dù gì tao với mày cũng chẳng thân, con mẹ nó tao chính là bị mày lợi dụng, mày ở đó chờ chết đi!"

Cậu ta nói xong bỏ đi một hơi, Trí Tiết Lâm lên tiếng: "Yên tâm, bọn nó mà đến đây tao xử nó giúp mày!"

Hứa Trác cảm thấy lỗ tai lùng bùng, muốn sống yên ổn e rằng không được rồi, cướp bồ của bọn giang hồ, chị váy đen, mấy gã thanh niên...còn gì nữa không kể hết một lượt ra đi, để cậu còn đỡ bỡ ngỡ.

Ba Triển mua cho cậu một con xe đạp địa hình, cái xe đạp ngồi mà phải chổng đít lên đó, Hứa Trác chạy thử mấy lần rồi vô cùng tốt, đi lại êm, hằng ngày Hứa Trác đi xe buýt chật chội, ba Triển liền mua cho cậu, hôm nay là ngày đầu tiên đạp đi học, rất tốt.

Bọn Trí Tiết Lâm ra về liền lượn đi vài vòng, thích thú không buông, Hứa Trác đành phải đi bộ cùng với Lý Lâm, Quý Thừa, mượn xong rồi lại chạy té khói để kịp xe buýt, trên đường chỉ còn lại Hứa Trác lái xe, Quý Thừa đi bộ.

Hứa Trác đạp từ từ nói: "Leo lên tôi đèo cậu đi khắp thế giới!"

Quý Thừa lạnh lùng nhìn sang, biểu cảm như đang khinh bỉ, Hứa Trác chỉ tưởng tượng thôi chứ biểu cảm của hắn cứ như một phật tu, tu thành chính quả vậy, cái gì mà thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố, đều không lọt vào mắt hắn, có lẽ Hứa Trác suy nghĩ hơi quá.

Quý Thừa không chịu lên xe, Hứa Trác buồn bực cực kì, hắn lại hệt như thiếu nữ thẹn thùng vậy.

"Thẹn thùng cái gì lên xe tôi đèo, đèo cậu về giàn hoa giấy ngày đó!"

Quý Thừa định nói gì đó, Hứa Trác một đường cứ nhìn Quý Thừa không để ý đằng trước liền va vào cái gì đó, phanh lại cái két.

Chúa ơi, đằng trước có một bọn năm kẻ đầu trâu mặt ngựa, sắc mặt dữ tợn, nhìn vào không phải người tốt gì, Hứa Trác đâm vào chính là giữa đũng quần của kẻ đằng trước, cậu đứng xuống, cũng muốn niệm một câu siêu độ cho "tiểu chim chích bông".

Hứa Trác chưa phản ứng kịp, xe địa hình của cậu đã bị gã đàn ông bê đi, đạp qua một bên, Hứa Trác sửng sờ.

"Mày chính là Triển Dịch?"

Hứa Trác muốn đi nhặt xe đạp: "Không phải, nhầm người rồi!"

Đây chính là bọn người mà cái cậu kì lạ gì đó nói? Cướp bồ của một trong kẻ này?

"Đệt mẹ nó! Không phải mày thì ai?"

Sắc mắt gã hung tợn, như muốn lao lên cấu xé Hứa Trác thành trăm mảnh, Hứa Trác tuy giỏi công phu mèo cào nhưng mà một chọi năm như vậy, không mất tay cũng mất chân, dường như bọn họ không muốn bỏ qua cho cậu.

Thằng cầm đầu trong tay nắm một cái mã tấu bằng sắt, hắn lia trong tay, hành động chớ nói nhiều, tiến lên nắm đầu Hứa Trác, Hứa Trác bị đau mà nhăn lợi hai, gã đã thộn một cú vào bụng Hứa Trác, cú thộn này như lấy hết sức bình sinh của cậu vậy, mắt tia qua nhìn Quý Thừa, nhưng lại thấy Quý Thừa rẽ vào con hẻm, đi không một lần ngoảnh lại, đầu óc Hứa Trác mụ mị, mẹ nó có cần phải rụt đầu rụt cổ như vậy không? Tư vị bị bỏ lại thật sự con mẹ nó quá thốn.

Hứa Trác đầu bị nắm, liền co chân lên thúc một chưởng vài bụng gã nọ, gã nọ bị đau mà bỏ ra, bọn đàn em thấy người của mình bị đánh liền xông lên, trong tay đều có vũ khí, còn cả dao găm?

Hứa Trác ổn định lại tinh thần, mặc kệ sống chết, nếu trốn không được thì cứ xông lên thôi, Hứa Trác mở cặp xuống quơ loạn, mỗi đòn đánh ra đều đánh vào chỗ hiểm, nhưng sức người có hạn, Hứa Trác kiệt sức quá độ rồi, mà bọn người lại ngày một tiến lên như robot, cậu nhìn trong khói bụi mờ mịt vì nắng gắt mà nhất thời hơi choáng váng, nhưng Hứa Trác phản xạ rất tốt, đánh một gã ngã quỵ, ấn đầu gã xuống đất, dùng chưởng bàn tay, đánh bốp bốp vào mặt, âm thanh vang lên, như thể dùng hết sức mà đánh.

Hứa Trác phân tâm đánh đằng trước mà không hề biết ở đằng sau có một kẻ cầm mã tấu sắt, dùng lực đánh xuống, mã tấu vẫn chưa đánh xuống có người đã đánh trước.

"Bốp___"

Một lực mạnh như vũ bão của cây gậy sắt nhọn, đâm xuống não bộ của gã tập kích, làm đầu gã đau như búa bổ, Hứa Trác kinh hồn xoay ra đằng sau, bộ mặt hung tợn như quỷ dữ của Quý Thừa dưới ánh nắng chói chang càng thêm rợn người, cặp mắt sẫm màu của hắn lộ ra vài tia tàn nhẫn, áo đồng phục bị hắn gỡ ra treo ngang hông, áo trên cánh tay đã được xoắn lên, lộ ra khuỷu tay gầy, trên tay cầm một thanh gậy sắt dài nhọn hoắc, không biết nhặt được ở đâu.

Chỉ trong một khắc đó, Hứa Trác tim đột nhiên như ngừng đập, thì ra cậu đã hiểu lầm hắn: "Cậu chạy đi lấy thứ này à?"

"Đừng phân tâm!"

Quý Thừa phi thân lên dùng lực đập vào đầu kẻ thứ hai, đập mạnh đến nổi có tiếng kêu thanh thúy vang lên, gã ngã xuống, choáng váng, rất nhanh say đó, hắn lại lao tới túm chặt ngang thân của một gã khác, đấm túi bụi, đau đớn truyền ra từ nắm đấm tay, Quý Thừa không để ý nhiều như vậy đánh tiếp, tốc độ cực kì nhanh.

Trong giây lát bọn họ chỉ còn ba người, càng điên cuồng hơn, Hứa Trác ma xui quỷ khiến thế nào mà phân tâm, chân bị dao đâm một mảng kéo dài một đường, đau không sao tả hết.

Quý Thừa thấy Hứa Trác bị thương, liền dùng một lực nữa đập thật mạnh vào gã lao đầu tới, rồi vứt gậy sắt trong tay, lôi Hứa Trác chạy, chạy một hồi Hứa Trác liền ngã xuống, mồ hôi tuôn ra như mưa, máu trên chân bắt đầu thấm vào ống quần bị rách, lộ ra bắp thịt đỏ hoen hoét, Quý Thừa không nói nhiều đành cõng cậu, chạy như điên, phía đằng sau cư nhiên không một ai rượt theo bọn họ, vì Quý Thừa ra tay rất tàn nhẫn, đánh đến không biết thế nào rồi, chỉ sợ bọn họ bị thương nặng, sau này lại tới tìm Quý Thừa tính sổ thì toi, nhưng Quý Thừa không nghĩ nhiều như vậy, cả đoạn đường đi hắn đều điên cuồng gọi.

"Triển Dịch...!"

"..."

"Triển Dịch...!"

Hứa Trác nhịn đau mờ mịt nói: "Cậu bị điên hả? Đầu tôi vẫn còn tốt, chỉ bị thương ở chân thôi, cậu kêu to như vậy làm gì?"

Quý Thừa nghe Hứa Trác chửi tâm tình mới đỡ hơn, liền bớt căng thẳng, chạy đến trạm y tế gần nhất, nhịp thở không sao ổn định được, mồ hôi chảy ròng ròng xuống ngực áo, ướt một mảng, giữa cái nóng mùa hè, Hứa Trác dính sát vào người hắn càng nóng hơn.

Trong con hẻm có một kẻ nằm trên lưng một kẻ, kẻ trên lưng đau đớn không nguôi, kẻ còn lại chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước.

___________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play