Sáng mùng bốn, sắc trời đã có dấu hiệu nắng gắt, Hứa Trác mặc một cái áo thôi đã thấy nóng, cả bọn đã thu dọn hành lý xong, đang đứng trước cửa, bà ngoại Trí vẫn lục đục trong bếp, Trí Tiết Lâm thấy không còn sớm nữa, ra chậm có khi trễ chuyến xe.

"Bà ngoại!"

Bà ngoại Trí thân thể nặng trịch chạy ra, hai tay xách thêm hai bao bóng to đùng, không biết là thứ gì, bà đi tới dúi một bao vào tay Trí Tiết Lâm còn lại đưa cho Hứa Trác, Hứa Trác nhìn vào liền biết, đây chính đồ ăn tết còn dư quá trời.

"Bà định bắt gà cho chúng mày, mà chúng mày đi sớm quá, gà sống thì không đem lên xe được"

Trí Tiết Lâm vỗ vai bà: "Thôi bà ơi, trên thành phố thiếu gì đồ ăn!"

Bà ngoại không nghe Trí Tiết Lâm nói, mở áo lấy ra một cái túi thêu hoa đỏ nhỏ xíu ra, lận vào bên trong, có mấy cục tiền nhỏ, liền dúi hết vào người Trí Tiết Lâm: "Lấy mà xài!"

"Ối! Bà cất xài đi, tiền mẹ cho con vẫn còn!"

"Mày cầm đi, không cầm tao đánh, mẹ mày thì của mẹ mày, tao cho mày thì mày phải nhận!"

Trí Tiết Lâm cười khổ, đành cất tiền vào túi, ôm bà một phát: "Trễ rồi con đi nha ngoại!"

Hứa Trác cùng bọn Lý Lâm: "Chúng cháu đi đây!"

Bà ngoại đã quá quen với cảnh chia ly này rồi, không buồn chút nào: "Mai mốt về thăm tao đấy!"

"Dạ! Bà vào nhà đi!"

Trí Tiết Lâm cười hề hề, cùng bọn Hứa Trác vẫy tay chào bà, rồi đi về phía đường mòn, men theo con sông ra đến thị trấn, xe buýt vẫn chưa tới, Hứa Trác bỏ đồ xuống nghỉ ngơi một lát, không ngờ đi chuyến ngắn ngủi này lại vui như vậy, Hứa Trác còn chẳng có ông bà gì cả, nghe nói họ chết hết rồi.

Xe buýt tới mang theo một mớ khói bụi ùn ùn kéo tới, Quý Thừa nhanh chóng đứng đằng trước Hứa Dật, để nó không bị bụi ập vào mặt, Hứa Trác để bọn họ lên hết rồi mới tự lên, xe khách không hề ít người, toàn là người ăn tết xong lại ra một nơi được gọi là thành phố bon chen kiếm sống.

Xe buýt dần dần di chuyển, Hứa Trác không làm gì hết là ngủ trên xe, lấy áo khoác kê vào thành kính, đầu dựa vào để khi ngủ đầu đập vào kính, chỉ có ngu luôn thôi.

Xe buýt đi từ sáng đến ba giờ chiều, ngay cả người giàu năng lượng như Hứa Trác cũng thấy hơi mệt mỏi, mùi xe, mùi con người không hề dễ chịu, mà đầu hơi nhức.

Bước xuống xe đầu Hứa Trác cứ lênh đênh, đau âm ỉ, Lý Lâm thấy sắc mặt Hứa Trác khó chịu liền hỏi: "Mày bị sao vậy Triển Dịch?"

Lý Lâm hỏi xong, Trí Tiết Lâm cùng Quý Thừa liền quay lại nhìn cậu.

"Khó chịu ở đâu sao?"

Hứa Trác chỉ nói: "Không quen ngồi xe lâu, liền bị đau đầu, một chút là ổn thôi!"

Trí Tiết Lâm nhìn đồng hồ: "Tao phải đón chuyến xe khác về nhà, không kịp rồi, tao đi đây!"

Lý Lâm cũng tách đi trước, Hứa Trác hơi mệt mỏi điện taxi đến luôn, cậu hỏi Quý Thừa đang muốn đợi xe buýt.

"Cậu đi taxi cùng tôi luôn!"

Quý Thừa nhìn cũng không nhìn cậu: "Tôi đợi xe buýt được rồi!"

Hứa Trác nhìn cái bản mặt chó chết tỏ ra lạnh lùng của cậu ta: "Cậu muốn đi xe buýt thì tự đi mình đi, để Hứa Dật đi taxi với tôi, cậu nhìn nó mệt mỏi như thế rồi, đồ ích kỷ!"

Quý Thừa nghe Hứa Trác nói như thế vội nhìn sắc mặt Hứa Dật đang ngủ trên tay cậu, hắn chỉ nói: "Cậu biết nhà Hứa Dật ở đâu sao?"

Hắn nói câu này nhìn vào Hứa Trác làm toàn thân Hứa Trác không được tự nhiên, ánh mắt của hắn hệt như tia laser vậy, Hứa Trác không hề bỏ qua: "Thì tôi hỏi nó, Quý Thừa tôi thấy cậu lạ lắm, cậu tránh mặt tôi sao?"

Xe taxi tới, Hứa Trác nhìn Quý Thừa một chút leo lên xe, đột nhiên cửa bên cạnh bị mở ra, Quý Thừa đã ngồi ngay ngắn bên cạnh cậu, Quý Thừa thật sự như thằng đa nhân cánh vậy.

Con gái nói không là có, nói có là không, còn hắn miệng nói không đi mà thân thể lại hành động khác, Hứa Trác cũng chẳng buồn lột trần hắn.

"Bác tài chở cháu tới hẻm N"

Xe taxi dừng lại trước hẻm nhà hắn, Hứa Dật đã tỉnh lại, Hứa Dật ló đầu ra cửa kính vẫy tay với nó, Hứa Dật cũng điên cuồng vẫy tay với cậu, chưa được bao lâu Quý Thừa liền đi nhanh vào con hẻm Hứa Trác đang làm thế dơ tay, cũng phải chửi má nó.

Nói tết thì tết đến, nói qua tết thì qua tết, dù sao khoảng thời gian này rất ngắn, chưa chơi được bao nhiêu, ngày đi học đã là ngày mai.

Hôm nay Hứa Trác chỉ mặc áo đồng phục, trời bắt đầu nóng lên rồi, khoảng thời gian sau nữa chắc chắn sẽ bức đến muốn điên, Hứa Trác chịu lạnh bao nhiêu cũng được, nhưng chịu nắng thà bức cậu chết, người cậu mùa hè sẽ như cái bể nước, mà căn nhà tồi tàn của cậu căn bản chẳng có nổi tiền mua máy lạnh, cho nên mấy ngày nóng bức đó Hứa Trác dẫn Hứa Dật qua nhà Quý Thừa ké máy lạnh, ké đến cả ngày, tiền điện nhà hắn Hứa Trác thật sự không muốn nghĩ tới, chắc chắn là rất nhiều, Quý Thừa cũng không kêu ca lần nào.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, Quý Thừa mới sáng ra mà khuôn mặt đã chẳng vui gì mấy, Hứa Trác đứng gần nhìn kĩ, thấy ánh nắng chói đâm vào đôi mắt nhạt màu của hắn, dù đứng trong muôn vàn người nhưng không hề bị lu mù, vì Quý Thừa chính là học bá của cả khu trường này, Hứa Trác chỉ là ngọn cỏ ven đường làm sao với được mây như hắn.

Hứa Trác xàm xàm mà nghĩ, cũng cảm thấy gớm quá, tay liền đưa lên ở mức cao nhất, ngang ngang đầu.

"Hello Quý Thừa!"

Quý Thừa không dừng chân, chỉ nói một từ: "Chào!"

Sắc mặt Hứa Trác không dễ chịu gì, Trí Tiết Lâm đã choàng vai cậu, nhìn theo hướng Quý Thừa đi nói.

"Mày không biết sao, đây là nhân cách thứ hai của hắn, tập làm quen đi, tao sợ mày bỡ ngỡ!"

Hứa Trác không nói gì, bản tính Quý Thừa ra sao Hứa Trác hiểu rõ, hắn không phải là người lạnh nhạt như vậy, đến sau này cậu mới biết, hắn chỉ đối xử đặc biệt như vậy mới mình cậu, Hứa Trác tư vị có chút khó nói thành lời.

Chuông reng vào lớp, Hứa Trác thả cặp xuống, xem ra hôm nay không buồn ngủ, mà dư âm tết vẫn còn, đặc điểm nhận dạng chính là tiếng cắn hạt dưa có tiết tấu vang lên, vô cùng ồn, tiết đầu tiên thầy dạy cái gì đó, Hứa Trác tỉnh mà không tỉnh, đưa hồn phiêu lãng, nhập vào tán cây, ngọn gió.

Thu dọn cặp sách, Hứa Trác cảm thấy đói bụng rồi, ra đến cổng, Trí Tiết Lâm đã chạy đâu mất, ngay cả bóng Quý Thừa cũng không thấy, Hứa Trác chỉ có ngủ quên cuối giờ thôi, cả lớp đã về hết, không một ai gọi cậu dậy.

Hứa Trác rẽ tám phương chín hướng mới tới gần con hẻm của dì bán bánh canh, nhắc tới đã thấy thèm rồi, chân chưa bước vào quán đã thấy thân ảnh chễm chệ của Quý Thừa, hắn đang vắt quất, Hứa Trác thật sự con mẹ nó muốn đấm một phát, thằng đa nhân cách này.

"Sao cậu không gọi tôi dậy?"

Vừa nói vừa ngồi vào ghế, ngay bàn của Quý Thừa, mà trong quán chỉ có một mình Quý Thừa, thật sự Quý Thừa vẫn khép mình như vậy, tuy rằng đi chơi với nhau, nhưng đối với hắn Hứa Trác trong thân xác Triển Dịch chẳng là cái thá gì để hắn để tâm, chẳng lẽ thân thể gốc của cậu mới được hắn quan tâm thêm một chút, nói thật Hứa Trác trước đây hình như có chút phụ thuộc vào hắn quá, mọi chuyện đều do Quý Thừa tự nguyên làm vì cậu, mà cậu lại cho là lẽ đương nhiên, bây giờ nghĩ lại, trừ cậu ra những người xung quanh hắn đều chẳng lọt một chút gì vào mắt hắn.

Đối với Hứa Trác, Hứa Trác sẽ nói hắn là bạn tốt, nhưng với người khác, người khác sẽ nói, hắn lạnh lùng chẳng để mắt đến ai.

Đó chính là sự khác biệt!

Thấy Quý Thừa không nói gì, Hứa Trác cũng quá quen rồi: "Bà chủ ơi cho cháu một bát bột lọc không rau răm với ạ!"

Bát bánh canh được đem ra, bụng Hứa Dật liền biểu tình dữ dội, nhưng lại thấy trong bát tràn ngập rau răm, chắc là do bà chủ không nghe rõ, Hứa Trác lấy muỗng lọc hết rau răm múc cho Quý Thừa, hắn đang đang ăn thì ngừng lại.

"Tôi không ăn được rau răm, cho cậu hết đó!"

Động tác Quý Thừa đột nhiên đình chỉ, hắn khó khăn ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng chỉ thấy được khuôn mặt xa lạ, bỏ muỗng xuống, lấy tiền trong túi không nói lời nào đã bỏ đi.

Hứa Trác cuốn quýt nhìn theo, Quý Thừa mắc bệnh sạch sẽ từ bao giờ, lúc trước cậu không ăn được rau răm đều cho Quý Thừa hết, hắn cũng không hề từ chối: "Này tôi xin lỗi, tôi gọi bát khác cho cậu!"

Quý Thừa đi không một lần ngoảnh lại, Hứa Trác đột nhiên trở nên tức tối, cạn sạch bát cho bỏ tức, sớm biết hắn có phản ứng như vậy thì cậu đã không làm như vậy rồi, đều là thói quen kiếp trước, có muốn sửa cũng sửa không được.

Hứa Trác đã từng nghĩ tới một chuyện, cậu để lộ nhiều sơ hở như vậy, có khi nào hắn sẽ nhận ra một chút gì đó từ cậu, hắn nhận ra thì nhận ra, chắc chắn hắn sẽ không tin đâu.

"Tạ Trình lại đứng nhất lớp!"

"Mẹ nó! Mày được nha thằng mọt sách!"

Mộng Hy xếp thứ hai, nhìn đoàn người bu quanh Tạ Trình thì bộ mặt không vui vẻ lắm, rồi nhìn Quý Thừa lên tiếng: "Quý Thừa nhường Tạ Trình nên Tạ Trình mới được hạng nhất, tránh tưởng bở đi!"

Hứa Trác nhìn thấy lớp xôn xao một mảnh, cậu nhìn điểm số cực thảm của mình, cậu không phải là học dốt khó đào tạo, Hứa Trác vẫn biết làm mấy câu toán chẳng có gì là khó ấy, chẳng qua cậu không thích làm, chọn bừa, mục tiêu của cậu trước giờ không phải là đại học, đại học không phải là con đường duy nhất, hơn nữa Hứa Trác ngày xưa có học cũng không có tiền học, bây giờ cũng không muốn sửa đổi, chắc chắn ba mẹ Triển sẽ bắt cậu học đại học.

Quý Thừa học hành càng ngày càng sa sút, hắn bị chướng ngại gì sao? Tại sao lại đánh đổi bằng ước mơ của mình như vậy, hắn có thể vào một trường đại học tốt.

Có một lúc nào đó, Hứa Trác có chút tưởng bở mà nghĩ rằng Quý Thừa đang vì cậu nên mới như vậy, nhưng sau đó đã bị cậu bát bỏ.

Hắn là hắn cậu là cậu.

Cứ tưởng Quý Thừa đang chơi trượt dốc, trượt xuống hạng bảy, Tạ Trình mọi khi chỉ hạng hai, Quý Thừa sa sút để cậu ta có có hội leo rank.

Quý Thừa bị chuốc bùa mê thuốc lú gì rồi, đến cả thầy giáo cũng rất thất vọng về hắn.

Hắn cất bài kiểm tra khuôn mặt chẳng có cảm xúc gì, Hứa Trác xoay mặt qua đả kích hắn một câu.

"Mày thật sự sa sút rồi, bộ không muốn học đại học hả!"

Quý Thừa mở vở ra: "Học hay không, liên quan gì tới cậu!"

Ngay sau khi Quý Thừa nói xong, âm lượng của hắn không lớn, Tạ Trình và Lý Lâm ngồi dưới cũng nghe thấy, đều kinh ngạc đến hỏng óc, đây chính là lời của một học bá từng đứng đầu bảng sao? Quý Thừa bị điên thật rồi, nhưng Hứa Trác là người điên nhất, thằng chó đẻ này, thật muốn trở lại thành Hứa Trác, đấm lủng óc hắn cho hắn tỉnh ra.

"Các cậu muốn tranh hạng nhất thì tranh đi, đừng lôi tôi vào!"

Hứa Trác sửng sờ nhìn hắn, Tạ Trình quá biết con người Quý Thừa cậu ta lấy được hạng nhất thì không như lúc trước nữa, lời nói phát ra chói tai cực kì: "Tao thật sự thương hại mày, vì Hứa Trác mà không thi đại học!"

Đầu óc Hứa Trác nổ lùng bùng, chuyện cười gì vậy? Tại sao lại là vì cậu, Hứa Trác tin Quý Thừa không có úng não như vậy, hắn hình như cũng thấy đụng chạm gì đến hắn, thân thể khẽ động, nhìn về phía Tạ Trình vẻ mặt đầy giông bão.

Hứa Trác biết hắn đang tức giận, bản thân đã hành động trước chỉ vào Tạ Trình, hung hăng nói: "Ngậm cái miệng của mày lại!"

Quý Thừa ngẩn người toàn thân bất vi sở động không khỏi nhìn chằm chằm Hứa Trác, đầu óc cũng sắp phải nổ tung.

____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play