Sau khi sứ giả Bắc Tề rời đi, tiểu hoàng đế ngồi một mình trong điện
Kim Loan, nhìn đại điện kim bích huy hoàng lại nhìn long bào màu vàng
trên người cùng long ỷ dưới thân, hắn đột nhiên cảm thấy nặng nề, giống
như trên lưng đang gánh gánh nặng ngàn cân làm cho hắn không thể ngồi
thẳng người. Có lẽ đây là cảm giác của môt hoàng đế sắp mất nước
Lúc này hắn đã phái người đến phòng chứa củi thông báo cho Trầm Thanh Lê biết quyết định của hắn. Đột nhiên hắn lại nhớ tới Lục Hoài Khởi, có lẽ hắn ta có bản lĩnh để cuồng vọng, gặp chuyện gì cũng không bối rối,
nếu có hắn ở đây, hẳn Tây Lương sẽ không rơi vào tình thế như hiện nay.
Xem ra lúc trước Lục Hòa Khởi không muốn giao hoàng quyền cho hắn cũng
là có lý do, người như hắn đúng là không có năng lực giữ vững giang sơn
Tây Lương. Hắn cảm thấy hổ thẹn với tổ tiên Mộ thị, hắn mới là tội nhân
quốc gia thực sự
Sáng hôm sau, tiểu hoàng đế đứng trên tường thành, nhìn Bắc Tề quân
khôi giáp sáng ngời bên dưới, chen chúc chật kín cả tường thành, Cao
Quân Thận uy phong lẫm lẫm dẫn đầu đoàn quân, tâm tình của hắn càng thêm nặng nề, ép hắn gần như không thể thở. Nghe tiếng xiềng xích vọng lại,
thân mình hắn cứng đờ, quay đầu nhìn xem, thấy hai thị vệ áp giải Trầm
Thanh Lê đi về hướng bên này. Ánh mắt của nàng vẫn bang lãnh như thường
ngày, giống như có thể đóng băng người ta, làm hắn nhìn một chút liền
rung mình, luống cuống khó hiểu, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Cao Quân Thận nhìn Trầm Thanh Lê trong xiêm y tù nhân, nham hiểm nói
“Tây Lương tiểu hoàng đế, hẳn ngươi đã nói cho tội phụ này biết, Cô muốn nàng đền mạng cho nhi tử ta, hôm nay Cô và mấy chục vạn đại quân này
muốn nhìn thấy nữ nhân kia bị thiên đao vạn quả” Nghĩ tới nhi tử chết
thảm, hắn hận Trầm Thanh Lê thấu xương, nay có thể khiến nàng chết thảm, trong lòng vô cùng sảng khoái
Tiểu hoàng đế nghe vậy, thân mình đột nhiên run run, không biết vì hận hay là giận
Trầm Thanh Lê liếc mắt nhìn tiểu hoàng đế đầy khinh thường “ta còn
tưởng nhiều ngày qua ngươi đã nghĩ ra được chủ ý gì, thì ra là cầu hòa
với kẻ địch. Đúng là hoàng đế ngu ngốc vô năng. Ngươi thân là người đứng đầu một nước lại không thể đảm bảo cho an nguy của quốc gia, không thể
bảo hộ bá tính, địch nhân xông tới cổng thành, ngươi liền bị dọa sợ mất
mật, lại hi sinh một nữ nhân để đổi lấy sự thương xót của chúng. Làm
hoàng đế như ngươi lại làm được như vậy, thực sự rất tốt ah”
Tiểu hoàng đế trừng mắt nhìn nàng, nàng dựa vào cái gì mà nói hắn như thế, nàng có tư cách gì mà chỉ trích hắn, hắn vì dân chúng Lương kinh
mới phải hi sinh nàng, nữ nhân này lại không biết khó xử của hắn, còn
lên án hắn, nàng nghĩ mình là ai? Nghĩ tới đây, hắn lại cảm thấy đau
đớn, giống như trở lại cảnh tượng trong mộng, Đại hoàng tỷ cũng dùng ánh mắt thất vọng cực kỳ nhìn hắn, làm cho hắn nhịn không được lui ra sau,
ánh mắt kinh hoàng
Thân thể Trầm Thanh Kiểu không khỏe nên hôm nay không thể đến tận mắt chứng kiến Trầm Thanh Lê bị hành hình, vì thế nàng dặn dò Lạc Nam nhất
định phải có mặt, không để cho tiểu hoàng đế do dự hay xảy ra biến cố
gì. Vì thế Lạc Nam vừa tới, nghe được Trầm Thanh Lê mạnh mẽ lên án tiểu
hoàng đế, liền nói “Quân thượng, ngài nên ngay lập tức hạ lệnh hành
hình, bên dưới Bắc Tề quân chủ đang chờ, nếu để hắn sốt ruột, e là khó
cứu vãn”
Chúng đại thần cũng quỳ xuống, đồng thnah hô “Hoàng thượng, xin hạ lệnh hành hình”
Tiểu hoàng đế bị thúc giục, cảm thấy vô cùng phiền chán, tay nắm chặt thành quyền, hồi lâu mới buông ra, thống khổ nói “hành hình”
Trầm Thanh Lê nhìn đại quân Bắc Tề đông nghìn nghịt dưới tường thành
cùng vẻ mặt đắc ý điên cuồng của Cao Quân Thận, nàng bỗng dung ngẩng đầu cười to, lạnh lùng nói “Cao Quân Thận, ngươi đắc ý cái gì chứ, dù hôm
nay ta chết, ta vẫn có thể cùng Lục Hoài Khởi đoàn tụ dưới cửu tuyền,
còn ngươi? Năm xưa ngươi ngoan độc vứt bỏ thê tử kết tóc, diệt cả nhà
nàng, ngươi làm ra tội ác tày trời như thế, ông trời sẽ không bỏ qua cho ngươi, cái chết của nhi tử ngươi chính là báo ứng, mà sau này ngươi còn gặp nhiều báo ứng hơn nữa. Đây gọi là làm bậy không thể sống. Cao Quân
Thận, ngươi chờ mà xem”
Cao Quân Thận nghe vậy, cả người càng thêm âm trầm, ánh mắt ngoan
độc, lạnh giọng nói “tiểu hoàng đế, ngươi còn chưa gì mà không lăng trì
tiện phụ này cho Cô”
Nhìn Cao Quân Thận lạnh lùng như thế, tiểu hoàng đế có chút khiếp sợ, hắn không dám nhìn Trầm Thanh Lê, phất phất tay cho đao phủ bắt đầu
hành hình
Trầm Thanh Lê nhắm mắt lại, nghe đao phủ đang tiến đến gần mình, bước chân rõ ràng như vậy làm nàng càng an tĩnh hơn, có lẽ đây là cảm giác
chờ đợi tử vong.
Đao phủ đi đến sau Trầm Thanh Lê, vừa giơ đao lên thì một mũi tên
nhọn đã phá không bắn vào tường thành, khiến cho các đại thần và tiểu
hoàng đế đều hoảng loạn. Tiểu hoàng đế nhìn chung quanh hồi lâu rốt cuộc cũng nhìn thấy một đám người đang xông về phía bên này, tên là do bọn
họ bắn ra
Cao Quân Thận nheo mắt nhìn, khí thế trên người đột nhiên thay đổi
Trầm Thanh Lê mở to mắt, nhìn thấy Đồng Vạn Kim cầm đầu nhóm người
vừa tới, liền thấy yên lòng, tuy nhiên nàng lại lo lắng một nhóm người
của hắn phải đối phó với mấy chục vạn đại quân của Cao Quân Thận, e là
khó thoát thân
Đồng Vạn Kim nhìn thấy Trầm Thanh Lê vẫn còn đứng trên tường thành,
thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến kịp. Thị vệ nhanh chóng tiến lên
ngăn cản đám người Đồng Vạn Kim.
Đồng Vạn Kim nhíu mày, thầm nghĩ tiểu hoàng đế từ lúc cầm quyền toàn
làm những chuyện hồ đồ, cảm thấy vô cùng chán ghét, rống lên với hắn
“hoàng đế không có bản lĩnh, chỉ biết lấy lòng địch nhân, giết hại con
dân của mình. Chúng ta bây giờ đến là cứu giang sơn Mộ thị của ngươi”
Các đại thần vội khuyên tiểu hoàng đế “Hoàng thượng, mau cho bọn họ
lên đây, nói không chừng bọn họ thực sự sẽ mang đến chuyển cơ”
Tiểu hoàng đế cũng không chút do dự, nhanh chóng để đám người Đồng
Vạn Kim lên tường thành, coi như là có bệnh thì vái tứ phương, hắn sẽ
không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể cứu được Tây Lương
Lạc Nam nhíu mày nhìn đoàn người Đồng Vạn Kim, đáy mắt u tối, lặng lẽ lui đến một góc không dễ bị phát hiện
Đồng Vạn Kim lúc này cũng không có thời gian để ý người khác, hắn khẽ gật đầu với Trầm Thanh Lê, ý bảo nàng không cần lo lắng. Hắn hít sâu
một hơi, rút từ trong tay áo ra tờ giấy chuyên dùng để bồ câu đưa tin,
giơ cao, rống lên với Cao Quân Thận “đây là tin do bồ câu đưa đến, bên
trong chính tay Lục Hoài Khởi viết”
Một tin tức làm kích khởi ngàn vạn lớp sóng, nháy mắt, mọi người đều ồ lên xôn xao, không phải Lục Hoài Khởi đã rơi xuống vực sâu vạn trượng,
thi thể đều bị sói hoang cắn xé sao?
Người chết không thể dùng bồ câu đưa tin, cho nên Lục Hoài Khởi còn sống
Sắc mặt Cao Quân Thận đại biến, ánh mắt ngập tràn khó tin và tàn nhẫn thị huyết. Lục Hoài Khởi vẫn chưa chết, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua
chuyện này.
Trầm Thanh Lê cả người ngẩn ngơ, hai mắt rung rung lệ, trong lòng
tràn ngập vui sướng. Nàng nhìn tờ giấy trong tay ĐồngVạn Kim, tuy nàng
không nhìn thấy nhưng vẫn nhìn chằm chằm, giống như muốn xác nhận tin
tức vừa rồi
Tiểu hoàng đế trong lòng có chút phức tạp, hắn không muốn chấp nhận
việc Lục Hoài Khởi còn sống nhưng mặt khác, hắn lại hi vọng tin tức này
là thật, bởi vì hiện tại hắn, phải nói là cả Tây Lương đều rất cần Lục
Hoài Khởi. Dù hắn không muốn thừa nhận nhưng Tây Lương thực sự không thể không có Lục Hoài Khởi. Đột nhiên hắn cảm thấy tảng đá vẫn đè nặng
trong ngực đã tiêu tán không thấy, tin tức Lục Hoài Khởi còn sống làm
hắn an tâm hẳn
Chúng đại thần đầu tiên là khiếp sợ, rất nhanh đã phục hồi tinh thần, thay vào đó là vui sướng và an tâm. Nếu Lục Hoài Khởi thực sự còn sống, vậy bọn họ được cứu rồi, Tây Lương cũng sẽ không mất nước. Trước kia,
bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có môt ngày như thế này, bọn họ lại hi vọng Lục Hoài Khởi còn sống hơn bất kỳ điều gì
Đồng Vạn Kim nhìn Cao Quân Thận sắc mặt âm trầm, cao giọng nói tiếp
“Lục Hoài Khởi nói, khi mọi người đều cho rằng hắn đã chết thì hắn vẫn
còn sống. Không chỉ thế, hắn còn nói lúc trước đại quân Bắc Tề chà đạp
dân chúng Tây Lương thế nào, hắn sẽ đòi lại trên thân người Bắc Tề gấp
đôi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT