Ở trong phòng chứa củi bốn năm ngày, Trầm Thanh Lê dần quen với hoàn
cảnh nơi này, chỉ lo lắng thức ăn quá tệ sẽ ảnh hưởng đến thai nhi
Hôm nay ngoài thái giám bình thường vẫn đến đưa cơm, còn có vài cung
nữ và thái giám lạ mặt khác, khiến nàng không khỏi hồ nghi ý đồ đến của
bọn họ
Một cung nữ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng như nhìn thấu lòng
mình, vội vàng nói “Lục phu nhân, ngươi đừng nghĩ nhiều, nô tỳ chỉ là
thấy mấy ngày qua ngươi không ăn gì cho nên muốn đưa chút thức ăn đến,
những thứ này đều là điểm tâm, ngươi…”
“Ta ở đây đã mấy ngày” Trầm Thanh Lê cắt ngang lời nàng “nếu ngươi
muốn đưa những thứ này sao phải chờ tới bây giờ? Ngươi muốn gì cứ nói
thẳng hoặc chủ tử ngươi có lời gì muốn nói với ta, ngươi có thể lập tức
truyền đạt, không cần làm những chuyện vô nghĩa này”
Cung nữ kia ngượng ngùng nói “không, phu nhân hiểu lầm rồi, nô tỳ chỉ là nghe nói chiến sự tiền tuyến căng thẳng, đại quân Tây Lương chúng ta liên tục đại bại, thật lo lắng quân đội Bắc Tề sẽ tấn công Lương kinh.
Lúc này, mọi người không khỏi nghĩ tới Cửu, phu quân của ngài đã là
nhiều việc cho Tây Lương chúng ta, chúng ta cảm niệm hắn cho nên mới
nghĩ đến ngài, ngoài ra không có ác ý gì, ngài đừng hiểu lầm”
Trầm Thanh Lê thấy khi cung nữ kia nhắc tới Lục Hoài Khởi, tuy vẫn có chút kiêng kị nhưng ý tứ rất hoài niệm về thời kỳ Tây Lương thái bình
thịnh thế, thần sắc không giống giả vờ. Nàng cúi đầu ngẫm nghĩ, cầm điểm tâm ăn, thầm xem ra Tây Lương hiện đang tràn ngập nguy cơ, tiểu hoàng
đế hẳn rất sốt ruột. Nếu Tây Lương rơi vào hiểm cảnh, có lẽ nàng nên góp chút sức, dù sao nàng hiện cũng đang sống ở đây, cũng là nơi Lục Hoài
Khởi gắn bó nhiều năm, về tình về lý, nàng không thể mặc kệ. Nghĩ thông
suốt, nàng liền nhờ người thông bẩm với tiểu hoàng đế, xin được cầu kiến nhưng lại bị cự tuyệt
Tiểu hoàng đế lúc này đang sứt đầu mẻ trán, nghe tiểu thái giám bẩm
báo Trầm Thanh Lê muốn gặp hắn, nhíu mày nói “Trầm Thanh Lê? Nàng đến
làm gì? Cô không gặp” Hiện tại ngoài trừ quốc sự, hắn không có tâm tình
để ý bất kỳ chuyện nào khác
“Hoàng thượng không muốn gặp ta?” Trầm Thanh Lê có chút ngạc nhiên
hỏi tiểu thái giám đến báo tin. Xem ra tiểu hoàng đế thực sự rất lo lắng bất an
Tiểu thái giám không kiên nhẫn đáp “Hoàng thượng đang phiền lòng, ngươi lúc này gặp hắn cũng không tốt”
Trầm Thanh Lê nhìn cung điện đèn đuốc sáng trưng, khẽ lắc đầu. Tiểu
hoàng đế lúc này càng không nên vội vàng xao động, là vua của một nước
còn không tỉnh táo thì sao có thể trấn an dân tâm, nghĩ ra cách cứu
nước. Nàng nằm xuống như lại trằn trọc không ngủ được, lo lắng cho tình
trạng hiện tại của Tây Lương. Tuy đây không phải quốc gia của nàng,
nhưng nàng nghe được binh lính Bắc Tề hung tàn bạo ngược, nơi bọn họ đi
qua là sinh linh đồ thán, nên nàng không khỏi lo lắng cho dân chúng Tây
Lương vô tội.
Sáng hôm sau, thái giám đến đưa cơm, Trầm Thanh Lê liền hỏi tình hình tiền tuyến
Tiểu thái giám vẻ mặt chán nản nói “tình huống tiền tuyến càng lúc
càng lụn bại, Hoàng thượng vì việc này mà cả người không chút tinh thần”
Trầm Thanh Lê chỉ im lặng nghe, không đồng tình cũng không có vui
sướng khi người gặp họa, nàng chỉ sợ tiểu hoàng đế đã vậy thì các đại
thần trong triều cũng chẳng khá hơn. Nàng muốn nhờ tiểu thái giám đưa
tin cho Đồng Vạn Kim nhưng lại sợ hắn là người của Lạc Nam, như vậy sẽ
gây phiền toái cho Đồng Vạn Kim nên đành thôi. Chỉ mong tiểu hoàng đế
mau chóng tỉnh táo lại, tìm ra kế sách đối phó Bắc Tề
Ngày trôi qua rất nhanh, lá vàng bắt đầu rơi, Tây Lương bắt đầu đón
nhận mùa đông giá rét. Trầm Thanh Lê ôm rơm nhét vào khe hở, ngăn gió
rét lùa vào, lại sờ sờ cái bụng tròn vo, trầm mặc suy tư. Nghe nói đại
quân Bắc Tề vì có quân chủ tự mình dẫn binh mà sĩ khí dâng cao, trong
vòng mấy tháng đã công phá hơn mười toàn thành, đánh đâu thắng đó, hiện
đang cách Lương kinh không xa, chỉ cần Cao Quân Thận hạ lệnh, binh lính
Bắc Tề đánh thẳng vào Lương kinh, Tây Lương sẽ mất nước. Quốc gia từng
bá chủ trên đại lục này lại suy sụp đến mức đó, thật khiến người ta thổn thức. Nghe các cung nữ nói dân chúng Tây kinh vô cùng hoảng loạn, lũ
lượt chạy trốn, sợ Lương kinh bị công phá thì mình sẽ gặp tai ương. Có
nhiều người còn mắt tiểu hoàng đế không biết cách trị quốc, làm cho Tây
Lương suy tàn đến vậy, liên lụy đến dân chúng, tuổi còn nhỏ đã là hôn
quân mất nước.
Tiểu hoàng đế bị dân chúng mắng lúc này đang ở trên điện Kim Loan,
cùng các đại thần thảo luận kế sách ngăn chặn đại quần Bắc Tề. Hắn vẻ
mặt xanh mét, ốm yếu, không chút tinh thần. Các đại thần thấy thế, trong lòng càng thêm chán nản, hoàng thượng đã vậy, bọn họ sao có thể tốt
hơn, một khi Bắc Tề công phá Lương kinh, bọn họ sẽ trở thành tù binh, e
là khó toàn mạng.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên thanh âm thái giám thông truyền “sứ giả Bắc Tề vào điện”
Chúng quan viên ồ lên, tiểu hoàng đế lập tức ngồi thẳng người, ra
lệnh “mau, mau mời vào” Trong lòng thắc thỏm, không biết lúc này Cao
Quân Thận lại phái sứ giả tới là có ý gì
Sứ giả Bắc Tề nghênh ngang vào điện, không hành lễ với tiểu hoàng đế
nhưng hắn không dám nói gì, hiện hắn chỉ một lòng muốn biết Cao Quân
Thận rốt cuộc muốn truyền đạt cái gì
Sứ giả cười nhạo, cao giọng nói ‘không ngờ Lương đế lại là một thiếu
niên, khó trách tướng sĩ thủ hạ của ngài đều yếu đuối vô lực, không địch nổi đại quân Bắc Tề ta” Nói xong còn cười ha hả
Chúng quan viên nghe lời vô lễ như thế, giận mà không dám nói gì, cúi đầu trầm mặc
Tiểu hoàng đế tay nắm chặt long ỷ, cũng không dám nhiều lời. Hắn
không muốn chọc giận sứ giả vào thời điểm này, sợ sứ giả trở về đâm chọt với Cao Quân Thận, hắn ta lập tức xua binh vào thành.
Sứ giả rốt cuộc cũng đi thẳng vào chính sự “nghe nói quốc quân cầm tù Trầm Thanh Lê, phu nhân của Lục Hoài Khởi ở trong cung. Quân chủ chúng
ta nói, chỉ cần ngài giao ra Trầm Thanh Lê, lăng trì nàng ngay trên
tường thành để đại quân chúng ta nhìn thấy thảm trạng của tội phụ này,
Quân chủ chúng ta sẽ thả lỏng đối với Lương kinh và bách tính trong
thành” Sứ giả truyền lời xong, ác ý hỏi “ngài nghĩ thế nào, Tây Lương
quốc quân?”
Tiểu hoàng đế nghe mà ngẩn người, hắn không ngờ Cao Quân Thận lại đưa ra yêu cầu như thế. Muốn Trầm Thanh Lê chết, còn là hình phạt lăng trì, dùng tình mạng của nàng để đối lấy an nguy của dân chúng Lương kinh, mà hết thảy việc này đều do hắn quyết định. Trong lòng hắn vô cùng rối
rắm, một bên là Trầm Thanh Lê có thể là Đại hoàng tỷ chuyển sinh, một
bên là dân chúng, lựa chọn bên nào cũng khiến hắn khó chịu khó xử
Chúng quan viên lại cho rằng không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy,
cùng quỳ xuống, đồng thanh hô to “Hoàng thượng, xin hãy lấy giang sơn
dân chúng làm trọng, đáp ứng yêu cầu của Bắc Tề quốc quân”
“Hoàng thượng, xin hãy lấy dân chúng làm trọng, giao Trầm Thanh Lê ra”
“Hoàng thượng, xin hãy nhanh chóng quyết định”
Âm thanh hỗn loạn là đầu óc tiểu hoàng đế cũng loạn thành một đoàn, hắn rũ người dáng vẻ suy sụp, trầm giọng nói “Cô đồng ý”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT