Ấn ☆☆☆☆☆☆☆

Tổ trung học phụ thuộc của Nhất Thiên Bằng ngay từ đầu là tổ có nhiều nhân số nhất trong khu tập huấn, nhưng mà đến bây giờ, chỉ còn lại không đến bốn người.

Có người bị đẩy ra chắn đao rồi bị đào thải, có người bị Nhất Thiên Bằng đuổi, còn có người thất vọng và lo lắng bị bán đứng, chủ động rút lui khỏi tổ...

Tóm lại, một tổ nguyên bản được xem trọng nhất, hiện tại lung lay sắp đổ, lâng lâng trong gió.

......

Trận đầu đoạt giấy chứng nhận, tiến hành tại buổi dã ngoại tổng hợp tố chất ở đại học Duyên Tân.

Lục Hành đứng ở phía trước, tuyên bố quy tắc thi đấu.

"Vượt qua chướng ngại vật, khảo nghiệm thể lực, sức chịu đựng và dũng khí... trước mỗi một trạm kiểm soát, đều sẽ có một đề khó cực kỳ phức tạp, chỉ có làm đúng mới có thể tiếp tục."

Có người nhấc tay hỏi: "Lục lão sư, lần này có đào thải không."

"Đương nhiên là có, ba đồng học cuối cùng ra khỏi doanh địa, sẽ bị đào thải."

Tâm các bạn học đều treo cao, dùng một lần thi đào thải ba người, quá tàn khốc.

Lại có đồng học hỏi: "Lão sư, lần này thi đua theo đội, hay cá nhân?"

Lục Hành không trả lời, có đồng học bên người nói: "Cậu không nghe sao, đây là đoạt giấy chứng nhận, khẳng định là cá nhân, giấy chứng nhận chỉ có thể đưa cho cá nhân, không có khả năng phát cho đội."

"Phải không, Lục lão sư."

Khóe miệng Lục Hành giơ giơ lên, ý vị thâm trường mà cười: "Phải, nhưng cũng không phải."

"Có ý gì?" Các bạn học nghi hoặc khó hiểu mà nhìn.

"Lúc này, thi theo đoàn đội hay là cá nhân, các em tự mình lựa chọn."

Lời vừa nói, nghị luận phía dưới mở ra: "Sao còn có thể tự mình chọn?"

"Vậy chọn như thế nào đây?"

"Không hiểu."

Lục Hành tiếp tục nói: "Các em có thể chọn cá nhân tự vượt qua chướng ngại vật, dựa vào thực lực bản thân lấy được giấy chứng nhận, đương nhiên, em cũng có thể chọn thi theo đội, cuối cùng, trận thi đấu này sẽ có ba người bị đào thải."

Ôn Niệm Niệm xem hiểu dụng ý của trận thi đấu này, nhằm vào tổ tương đối ưu tú, xem bọn họ tột cùng chọn giữ thành viên, hay lấy vinh dự cá nhân.

Mà hai loại lựa chọn này, đều có ưu khuyết điểm.

Nhưng nhìn chung đều bắt người ta đưa ra một lựa chọn, lựa chọn bất đồng sẽ hướng đến kết quả bất đồng, đây cũng chính là lý luận thiết tưởng khi cô nghiên cứu về không gian song song.

Cô đã từng cho rằng đây chỉ là suy luận, nhưng hiện tại, xác định, đây là hiện thực phát sinh rõ ràng trên người.

Thời không đã xảy ra thác loạn, làm cô đi tới một cái không gian song song khác, ở trong không gian này, một lần nữa trải qua nhân sinh hoàn toàn khác biệt.

Lúc Ôn Niệm Niệm trầm tư hết sức, các bạn học theo thứ tự tiến vào doanh địa.

Bộ phận lớn đồng học có tự tin, đều lựa chọn cá nhân, trong đó cũng bao gồm Nhất Thiên Bằng.

Hắn không chút do dự ném đi vài vị đội viên khác, một mình giải đề.

Rốt cuộc, đây chính là phần thi chiếm giấy chứng nhận thông hành.

Tạo thành đội vì muốn trụ lâu một ít, nhưng nói trắng ra, đối mặt với cái lợi, mỗi người đều ích kỷ.

Đồng đội cũng có khả năng trong một giây biến thành đối thủ.

Tổ Ôn Niệm Niệm rất xấu hổ, doanh địa rất lớn, bên trong có cầu độc mộc cao, leo lên võng lưới, thậm chí còn có một cái hồ nước nhân tạo lớn...

Mà đống trạm kiểm soát, đối với đồng học bình thường mà nói không tính là cái gì, nhưng đối với Ôn Loan chân cẳng không tiện, cơ hồ không thể vượt qua.

Trong đám người tiến vào địa doanh trước, Ôn Niệm Niệm tìm được Lục Hành, thuyết minh tình huống Ôn Loan: "Trận thi đấu này, anh họ của em không có biện pháp tham gia, có thể suy xét giữ lại tên của anh ấy hay không hoặc là... Cho anh ấy phương thức thi khác?"

Lục Hành liếc mắt nhìn Ôn Loan một cái, thiếu niên chống nạng, bình tĩnh mà đứng ở cửa.

Hoạt động như vậy, đích xác không thích hợp.

"Không được."

Lục Hành lại cự tuyệt thỉnh cầu Ôn Niệm Niệm: "Quy tắc chính là quy tắc, không thể thay đổi."

Quý Trì đi lên trước, nói: "Nhưng quy tắc là do người định."

"Nói là thế cũng không sai, nhưng công bằng vĩnh viễn áp phía trên nhân tình."

Lục Hành nói: "Mỗi em các em, đều có ưu thế và hoàn cảnh xấu của bản thân, Ôn Niệm Niệm thông minh, Giang Dữ linh hoạt lấy đại cục làm trọng, Căn Di thận trọng, Quý Trì làm sinh động không khí đoàn đội."

Mấy người hai mặt nhìn nhau, không rõ ý tứ Lục Hành.

"Trong lúc thi đấu trước kia, đồng học Ôn Loan bằng chính đầu óc thông minh của mình, tranh thủ không ít điểm cho đội, các em đều hưởng thụ ưu thế đầu óc của bạn ấy. Nhưng trong lúc thi đấu này, hoàn cảnh xấu đột nhiên hiện ra, các em lại hy vọng tôi có thể vì hoàn cảnh xấu đó mà thay đổi quy tắc, chỉ sợ... Đối với các đồng học khác không công bằng."

Ôn Niệm Niệm nghe hiểu ý tứ Lục Hành, mỗi một lần thi kỳ quái nhìn như không thể nói lý, kỳ thật đối với bất cứ học sinh nào, đều có trình độ ueu thế và hoàn cảnh xấu bất đồng, có nhằm vào trí lực, cũng có nhằm vào sức khỏe, thậm chí còn nhằm vào tố chất cá nhân và phẩm đức... Không phải trường hợp cá biệt.

Trận thi đấu này, đối với Ôn Loan thực không hữu hảo, nhưng cũng không thể vì cá nhân mà thay đổi quy tắc, đối đồng học khác đúng là không công bằng.

Trong lòng Ôn Niệm Niệm cảm khái, Lục Hành không hổ học tâm lý, một giây liền từ chối bọn họ đến á khẩu không trả lời được, tâm phục khẩu phục.

Ôn Loan bình tĩnh mà nói: "Tôi có thể rời khỏi."

"Không được!"

Ôn Niệm Niệm cùng Quý Trì đồng thời nói hai chữ này.

Quý Trì cau mày: "Đã kiên trì đến bây giờ, giờ phút này rời khỏi, thật sự quá đáng tiếc."

Hơn nữa Lục Hành nói đúng, các cuộc thi hàng ngày, Ôn Loan đều lấy điểm tuyệt đối, giúp cho đoàn đội rất nhiều tích điểm.

Hiện tại gặp được hạng mục không thích hợp, liền muốn anh rời khỏi......

Ôn Niệm Niệm thật sự không làm được, cô cần phải nghĩ biện pháp, mang theo Ôn Loan thông qua trận kiểm tra này.

Giang Dữ nhìn nhìn thời gian, nói: "Thời gian cấp bách, tớ kiến nghị lên đi vào, bằng không... tổ chúng ta sẽ thật sự sẽ có ba người bị đào thải đấy."

Ôn Niệm Niệm quay đầu lại nhìn Ôn Loan: "Anh, xe đến núi ắt có đường, chúng ta vào trước rồi nói."

Ôn Loan tuy rằng có ý rút lui, nhưng anh cũng là nam nhân có quyết đoán, biết nếu ngượng ngùng trong chốc lát, toàn bộ đội có khả năng sẽ vì mình gặp phải mệnh đào thải.

Bởi vậy gật gật đầu, chồng nạng đi đầu vào doanh địa.

Doanh địa rất lớn, cơ hồ chiếm nửa núi rừng sau đại học Duyên Tân, ngày thường dùng cho sinh viên mới tập quân sự và sân huấn luyên quốc phòng.

Suy xét đến vấn đề an toàn, bố trí chướng ngại vật cũng tương đối bình thường, không có hạng mục đặc biệt nguy hiểm.

Các đồng bọn quyết đoán hành động, phân công hợp tác, hai người Ôn Niệm Niệm cùng Căn Di phụ trách giải đề, mà Quý Trì cùng Giang Dữ thay phiên cõng Ôn Loan, vượt qua cầu độc mộc, leo lên võng chờ chướng ngại vật.

Đoàn đội hợp tác, đsung là so với cá nhân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trạm koeerm soát trong doanh địa không phải là vấn đề, nhưng mỗi một trạm kiểm soát đều có đề kiểm tra, khó khăn cực cao.

Không ít đồng học một mình ứng chiến, mắc ở đề nào đó, bước đi gian nan.

Ngay cả Nhất Thiên Bằng luôn tự cho mình là thiên tài cũng bị mắc lại ở một đề, khó có thể đi tiếp.

Nhưng đề này đối với cả một tổ mà nói, không đáng kể chút nào.

Bọn họ thông thường sẽ thảo luận trước, thảo luận về cái khó của đề, mỗi người phát biểu cái nhìn của bản thân, từ đó tổng kết ra cách giải tối ưu.

Hợp tác giải đề là sự việc bọn họ nhất am hiểu.

Nhất Thiên Bằng thật vất vả cuối cùng cũng giải xong, quay đầu lại, nhìn thấy tổ Ôn Niệm Niệm cư nhiên đuổi tới.

Hắn xé đáp án chính xác đi, đút đề vào lại trong túi, lập tức chạy.

Hai người Ôn Niệm Niệm cùng Căn Di vây quanh cái bàn, bắt đầu giải đề lúc nãy làm khó Nhất Thiên Bằng.

Mà phía sau, Giang Dữ cõng Ôn Loan vượt qua một cái tường thấp, Quý Trì giúp anh cầm nạng, mệt đến mặt đỏ tai hồng, thở hồng hộc.

Khóe mắt Nhất Thiên Bằng hiện lên một tia cười lạnh, từ xa xa dựng ngược ngón cái nhìn bọn họ, rất là khiêu khích.

Giải đề nhanh thì như thế nào, phải mang theo cái con chồng trước thì sao có thể thắng được hắn!

Xem ra, hắm ta sẽ trở thành người đầu tiên lấy được giấy chứng nhận rồi.

Vàng thì vĩnh viễn không phủ bụi trần, cho đu xuất thân gia thế của hắn kém Quý Trì, nhưng chỉ cần bằng nỗ lực và thiên phú của bản thân, hắn cũng có đạp mấy người này dưới chân.

Nhất Thiên Bằng chạy đến cuối doanh địa, bỗng nhiên trợn tròn mắt.

Cuối doanh địa, không phải là chướng ngại giống như trước, mà là mặt hồ một mảnh xanh thẳm.

Bên hồ, bày chỉnh tề vài chiếc thuyền, trên thuyền để sẵn áo cứu sinh.

Xa xa Lục Hành ở bờ bên kia, vẫy tay với hắn.

Thật rõ ràng, còn có một trạm kiểm soát cuối cùng, cần phải chèo thuyền tới bờ bên kia, mới chân chính thắng.

Nhất Thiên Bằng không trì hoãn, chạy nhanh đến chiếc thuyền nhỏ đậu đầu tiên, mặc áo cứu sinh, nhảy lên thuyền.

Thuyền nhỏ có chút giống thuyền rồng Đoan Ngọ, rất dài, mỗi bên một chỗ ngồi, một cái thuyền năm chỗ, vừa lúc có thể chứa một thành viên.

Lúc lên thuyền, Nhất Thiên Bằng gặp phải khó khăn.

Loại thuyền nhỏ dài này, cần phải có nhiều người hợp lực mới có thể bơi đi, một người ngồi lẻ loi như hắn, dù là chèo trái hay chèo phải, kết quả thuyền chỉ đảo quanh tại chỗ, qua mười lăm phút còn chưa ra khỏi bến, ngược lại làm chính mình thở hồng hộc.

Mắt thấy tổ Ôn Niệm Niệm cũng đi tới bên hồ, Nhất Thiên Bằng càng thêm sốt ruột, liều mạng múa may mái chèo, tuyệt đối không thể để vịt nấu chín còn bay đi.

Nhưng mà ông trời dường như cố ý đối nghịch cùng hắn, càng sốt ruột càng chèo không đi, phí cả buổi, kết quả thuyền lại chỉ ra bến được mấy mét.

Giang Dữ đỡ Ôn Loan lên thuyền trước, sau đó lại đỡ Ôn Niệm Niệm, Căn Di cùng Chu Tử Hàn theo thứ tự lên thuyền.

Trên thuyền chỉ có năm vị trí, phía trước đã ngồi đầy, còn dư lại một vị trí cuối, Giang Dữ cùng Quý Trì, hai mặt nhìn nhau.

Ôn Niệm Niệm cũng phát hiện điều không thích hợp, vội vàng nói: "Có chiếc thuyền lớn hơn một chút hay không."

"Không có." Giang Dữ đưa mắt nhìn ra xa: "Tất cả thuyền, quy cách đều giống nhau."

Đây cũng có nghĩa, sáu cá nhân tổ bọn họ, cần bỏ một người, mới có thể đủ thuận lợi cập bờ.

"Cậu lên thuyền." Giang Dữ nói Quý Trì: "Tớ nghĩ biện pháp khác."

"Vui đùa cái gì vậy." Quý Trì lui ra phía sau một bước: "Người lên thuyền, là cậu mới đúng!"

"Tớ một mình cũng có thể qua." Giang Dữ bình tĩnh nói: "Cậu lên thuyền trước, đừng chậm trễ thời gian."

Quý Trì liên tục lắc đầu: "Cậu nhìn Nhất Thiên Bằng, một người căn bản không đi nổi thuyền!"

Giang Dữ lạnh lùng nói: "Hai người thì vô nghĩa, tập thể tổ chúng ta hôm nay bị đào thải."

Quý Trì nhìn Ôn Niệm Niệm: "Cậu là tổ trưởng tổ chúng ta, cậu quyết định đi, ai lên thuyền."

Ánh mắt Giang Dữ thanh thanh đạm đạm, cũng quét về phía Ôn Niệm Niệm.

Ôn Niệm Niệm:......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play