Editor:Kỷ Kỷ

Beta:Trích Tiên

_____

Ôn Loan ngẩng đầu, liếc mắt một cái.

Sắc mặt Căn Di như thường, nhưng hô hấp có chút dồn dập, tâm tư nhỏ vừa xem là hiểu ngay.

Ôn Loan trầm mặc vài phút, không khí xấu hổ như đọng lại.

Căn Di gắt gao nắm chặt bút bắt đầu viết, xương ngón tay trắng bệch.

Lúc này, phục vụ đem kem ly song cầu đưa tới trong tầm tay Căn Di, hương kem là chocolate và hương thảo*, mặt trên rải mảnh vụn bánh Oreo, nhìn thơm ngọt mê người.

(P/s: Cây Rosemary hay còn được gọi là cây Hương Thảo. Rosemary xuất phát từ tên gọi Latinh, từ “rosmarinus” — có nghĩa là “sương mai của biển“. Cây Hương thảo, một loài cây bụi có nguồn gốc từ vùng Địa Trung Hải, có giá trị cao trong y học cổ truyền.)

Phục vụ rời đi, Ôn Loan uống một ngụm trà, tựa hồ bình phục nỗi lòng.

“Bồi tôi, làm cái gì.”

“Không biết, bất luận chuyện gì.”

Căn Di đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đem lời muốn nói, đều nói ra: “Em không muốn nhìn anh một mình…”

Con ngươi Ôn Loan co rụt lại, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào cắt một mảnh lông mi.

“Bất luận chuyện gì.”

Anh bình tĩnh mà lặp lại lời nói cô, cuối cùng cười cười, nhướng mắt nhìn phía nữ sinh: “Cho nên… Thích tôi?”

Tâm sự chợt bị chọc thủng, những bí mật gắt gao che giấu dưới đáy lòng, sau khi bị anh nói ra, tựa hồ cũng trở nên không… Bí ẩn thần thánh như vậy.

Căn Di nhẹ nhàng gật đầu, lỗ tai đều thiêu đỏ: “Em có thể… thích anh không?”

Ôn Loan đem ly kem đẩy đến trước mặt cô: “Không ăn, tan.”

Căn Di nhặt muỗng lên, múc một miếng bỏ vào trong miệng, ngọt lịm và lạnh lẽo hòa tan ở đầu lưỡi.

“Bình tĩnh một chút, mặt đều sắp cháy rồi.”

Căn Di ngẩng đầu nhìn nhìn anh, sắc mặt bình thường như cũ, cũng không có bất luận biến hóa gì.

Ngọn lửa trong lòng dần dần dập tắt, thay thế là một loại chua xót khác.

Thì ra, lời cự tuyệt có thể không cần phải nói, một ánh mắt là có thể hiểu.

Cái loại đem chuyện mình thật cẩn thận che phủ chọc ra, lại gặp phải cảm giác không quý trọng …

Căn Di cắn muỗng kem ly, cái miệng nhỏ máy móc mà ăn, sớm không nhấm ra bất luận hương vị gì.

“Xin, xin lỗi, không nên nói như vậy, anh không cần để ở trong lòng, em sẽ đi…” cô nói xong, lung tung thu thập sách giáo khoa, đứng lên rời khỏi.

Thời điểm đi qua hắn người anh, Ôn Loan bỗng nhiên giữ cánh tay mảnh khảnh của cô.

Tay anh thực nóng, bởi vì mỗi năm đều chống nạng, đốt tay có chỗ chai.

Căn Di dừng chân lại, kinh ngạc cúi đầu, giữa mày anh cao thẳng, con ngươi thu liễm, thấy không rõ biểu tình.

“Cảm ơn, thích tôi như vậy…”

Những lời này, anh nói cực kỳ dùng sức, tiếng nói hơi có chút nghẹn thanh.

Nhưng cũng chỉ có thể cảm ơn.

……

Căn Di đầu nặng chân nhẹ đi ra tiệm cà phê, cơn nóng ập vào trước mặt ngược lại làm đầu óc thoáng thanh tỉnh một ít.

Thật xúc động, bởi vì là mùa hè sao.

Bí mật vốn dĩ chôn sâu dưới đáy lòng, cứ như vậy bị gió mùa hè thổi tới bên tai anh.

A a a.

Cô hỏng mất vỗ vỗ cái trán.

Khẳng định là bị cự tuyệt, không nói sau này còn có thể yên lặng ở bên người bảo hộ anh không, không chừng…

A a a a a!

Tiệm cà phê, Ôn Loan xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn nữ sinh đứng dưới tàng cây liên tiếp dùng gót chân phát tiết lên vỏ cây, bộ dáng ảo não đầy mặt.

Anh buồn cười, khóe miệng cầm lòng không được giơ giơ lên.

Thật sự không thể tiếp thu, vẫn luôn vướng bận…… Cũng là thật sự.

Anh xoa ngực, nỗ lực bình phục trái tim xao động.

Mặc dù nơi đó sớm đã lặng yên như nước, nhưng ở cái tuổi đối mặt với những việc này, không có khả năng không rung động.

Đó cũng là người anh luôn nhớ mong.

……

Thời điểm Ôn Niệm Niệm ở bờ biển dẫm cát, đuổi theo Quý Trì, không cẩn thận trẹo chân.

Quý Trì đi lại, dùng mũi chân chọc chọc cái chân sưng của cô, vui sướng khi người khác gặp họa.

“Ai kêu cậu đuổi tớ, tự làm tự chịu đi.”

“Có đau hay không.”

“Đau là tốt, nhớ kỹ, đừng giống như nam sinh, cậu chính là con gái.”

Ôn Niệm Niệm hung hăng trừng mắt một cái: “Tránh ra!”

Quý Trì kéo ống quần ngồi xổm xuống, cười hì hì nói: “Kêu tiếng anh, tôi cõng cậu về.”

“Nằm mơ!”

“Mạnh miệng đúng không, tối hôm nay để cậu ở chỗ này nói chuyện với cá mập.”

Ôn Niệm Niệm nắm một nắm cát trong tầm tay, ném.

Quý Trì đột nhiên không kịp phòng ngừa, miệng ăn đầy cát, chỉ vào Ôn Niệm Niệm: “Cậu dám là như vậy… Về sau có thể gả ra ngoài mới là lạ!”

“Không cần Quý huynh nhọc lòng!”

Giang Dữ kéo bước chân biếng nhác đi tới, từ trên cao liếc mắt nhìn cô: “Có thể đi không?”

Ôn Niệm Niệm đáng thương hề hề lắc lắc đầu, mở hai tay: “Đau muốn chết, muốn nam thần ôm một cái mới có thể đứng lên.”

Giang Dữ ngồi xổm xuống, thuận tay cô, vững vàng mà cõng người lên.

“A???”

Ôn Niệm Niệm chỉ nói giỡn, cho rằng cậu sẽ một phen đập bay tay cô, nói một câu cậu thật không biết trời cao.

Ghé vào trên lưng kiên cố của Giang Dữ, Ôn Niệm Niệm cảm giác, thật sự sắp leo lên trời cao thật rồi.

Chỗ cổ áo cậu hương vị bột giặt nhàn nhạt, xuyên qua áo thun hơi mỏng, có thể cảm nhận được độ ấm của làn da.

Giang Dữ tay nâng cô, động tác thật ổn trọng cũng thật ôn nhu, không hề có cảm giác không khoẻ.

Ôn Niệm Niệm quay đầu lại nhìn sang Quý Trì.

Vẻ mặt Quý Trì cũng là trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu phản ứng, nhanh đuổi theo:

“Không nghĩ tới tổ trưởng chúng ta còn có tình yêu ha, nhưng gia hỏa này căn bản không đau chân, giả đó! Tổ trưởng đừng bị cậu ấy lừa!”

Giang Dữ như cũ không buông Ôn Niệm Niệm, cõng cô dọc theo đường bờ cát ven biển, chậm rãi đi.

“Giang Dữ, cậu có nghe thấy tớ nói không, cậu ấy chiếm tiện nghi! Cậu nhìn chân Niệm Niệm đi, êm đẹp, nửa điểm vấn đề đều không có!”

Giang Dữ quay đầu, dùng khẩu hình miệng lẩm bẩm một chữ ―― “Gun*”

(P/s: Cút.)

Quý Trì ngẩn người, nháy mắt như là hiểu cái gì đó, liên thanh nói: “Ai nha tớ đi, quấy rầy quấy rầy, tiểu nhân lập tức biến mất!”

Nói xong cậu quả nhiên liên tục lui về phía sau, thiếu chút nữa vấp phải đá ngầm: “Hai người cứ chậm rãi, có chuyện gì nói một tiếng, tiểu nhân đợi ở bờ biển.”

Quý Trì rất nhanh chạy trốn không còn thân ảnh.

Ôn Niệm Niệm nhìn sườn mặt Giang Dữ gần trong gang tấc, hoàng hôn chiếu mặt biển nổi lên ánh sáng vàng nhạt, quang ảnh dừng trên mặt cậu.

Bộ dáng thật ôn nhu.

Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên có chút thẹn thùng, ngượng ngùng mà nói: “Cảm ơn, Quý Trì quá chán ghét.”

“Chân, đau không?”

Giang Dữ hỏi, ôn nhu đến kỳ cục.

Ôn Niệm Niệm vốn dĩ chơi xấu giả đau chân, nhưng mà lúc này, cô bỗng nhiên không quá muốn xuống khỏi lưng Giang Dữ, vì thế nói: “… Đau, có một chút, nhưng cũng không có đau như vậy… thì… cậu cõng không đau nữa.”

Khóe miệng Giang Dữ cong cong: “Còn tính lựa chọn?”

“Đúng vậy, tớ vẫn luôn chọn nghe theo tiếng nói nội tâm của mình.”

Đôi tay Ôn Niệm Niệm vòng qua cổ thon dài của cậu. Rất là cảm thán mà nói: “Vậy còn cậu, Giang Dữ, cậu có lựa chọn không?”

Giang Dữ ngẩng đầu, ánh mắt phóng vào không trung, nhìn cây dừa phía xa khách sạn ――

“Trước kia cho rằng bản thân không có quyền lựa chọn, đường dưới chân đều đã được an bài tốt, chỉ cần vững vàng mà đi……”

Ôn Niệm Niệm gật gật đầu.

Nhân sinh của cậu vẫn luôn ổn định, sẽ không có bất luận thay đổi gì.

“Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, phát hiện, không phải không chọn, là tớ căn bản không muốn chọn.”

Dưới hoàng hôn, chân thiếu niên dẫm lên cát trắng, lời nói tựa hồ cũng phá lệ nhiều.

“Bởi vì không biết thích cái gì, muốn cái gì, cho nên lười chọn, đường ở nơi đó, chỉ cần đi xuống thì tốt.”

“Vậy cậu hiện tại…”

“Hiện tại, muốn lựa chọn, muốn lựa chọn…người, cho nên tương lai, hình như cũng có điểm đáng mong đợi.”

“Thật tốt, xác minh xem mình muốn cái gì, sau đó nỗ lực…”

Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên ngừng trệ……

Người.

Không sai cô không có nghe lầm, Giang Dữ nói… muốn lựa chọn…người!

Cô mở to hai mắt, choáng váng.

Hai người trầm mặc không tiếng động đi một đoạn đường, Giang Dữ bỗng nhiên nói: “Tim cậu đập gia tốc.”

Ôn Niệm Niệm kiên định phủ nhận: “Không có!”

“Tớ có thể cảm giác được, hình như bồn chồn.”

“Không có, cậu xuất hiện ảo giác rồi.”

“Ôn Niệm Niệm, cậu có phải dò số ngồi hay không?” Bước chân Giang Dữ dừng lại, quay đầu lại nhìn cô một cái: “Cậu cho rằng tớ nói…”

Ôn Niệm Niệm bắt đầu giãy giụa, muốn nhảy xuống người cậu: “Tớ nhập tòa cái gì, tớ không muốn trời cao…”

“Đừng nhúc nhích, đụng tiếp tớ ném cậu xuống biển..”

“Cậu dám!”

Giang Dữ quả nhiên đi tới biển rộng, đôi tay buông lỏng, toàn bộ thân mình Ôn Niệm Niệm bắt đầu rớt xuống, cô nhanh ôm lấy cổ Giang Dữ, giống như gấu koala: “A a a, không cần!”

Cậu cười khẽ một chút, một lần nữa tiếp được cô, đi về bờ biển đem thả người xuống: “Chân hiện tại chọn tốt?”

Ôn Niệm Niệm thoát khỏi Giang Dữ, liên tục lui về phía sau vài bước, xoay người chạy trốn: “Tớ phát hiện, gia hỏa cậu hư lên, so với Quý Trì còn chán ghét hơn!”

Giang Dữ nhìn bóng hình nữ sinh xinh đẹp, khóe miệng không tự giác mà dương lên vài phần.

Muốn tương lai, hết thảy cần chờ đợi.

……

Thời gian tập huấn quá nửa, phó hiệu trưởng Tần của đại học Duyên Tân tự mình đi tới thăm hỏi, hơn nữa còn phát biểu một phen.

Nhưng mà phòng học hai mươi người, có vẻ thưa thớt.

Ánh mắt phó hiệu trưởng Tần nhất nhất đảo qua mấy khuôn mặt nhỏ ――

“Các em đã trải qua nửa tháng khiêu chiến tàn khốc, lưu lại đến bây giờ, chứng minh các em đều cực kỳ ưu tú.”

“Ở sơ trung, có lẽ các em là người có chỉ số thông minh đặc biệt cao, có lẽ có thể đặc biệt phát đạt, có lẽ các em gia nhập đội cực kỳ không tồi, có đội trưởng rất tuyệt… Những nhân tố đó, đều cho miễn đào thải các em ở cuộc cạnh tranh lúc trước.”

“Nhưng khảo nghiệm kế tiếp càng thêm tàn khốc. Không đến mười ngày, chúng ta sẽ tiến hành chiếm trước giấy chứng nhận, tên như ý nghĩa, các em tâm tâm niệm niệm muốn lấy được giấy chứng nhận, trong lúc thi đấu sẽ phát, yêu cầu các em phải đi tranh, đi đoạt về.”

Lời vừa nói ra, đồng học phía dưới đều sôi trào, nguyên bản cho rằng, chỉ cần không bị đào thải, có thể thuận lợi thông qua tập huấn, lấy được giấy chứng nhận, không nghĩ rằng, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân tranh đoạt.

Cuối cùng, phó hiệu trưởng Tần mỉm cười nói: “Kế tiếp, chúc các em may mắn.”

Trên mặt các bạn học lại có một tầng u ám.

Bọn họ biết, dựa vào vận may để thuận lợi lấy được giấy thông hành, hẳn không có khả năng.

Ai cũng đừng nghĩ đục nước béo cò, lừa dối.

*

Sau khi tan họp, Quý Trì ra khỏi phòng học, vẫn không biết nên phản ứng với Nhất Thiên Bằng như thế nào thì cậu ta lại gọi cậu lại.

“Cậu không cảm thấy, hiệu trưởng hôm nay có ý gì sao?”

Quý Trì không nghe ra thâm ý gì, cười nói: “Thi đấu kế tiếp càng thêm khắc nghiệt, cho dù như thế nào, tớ cũng sẽ dốc toàn lực ứng phó.”

Nhất Thiên Bằng thấy Quý Trì ngốc cái gì cũng không hiểu, đơn giản chọc phá: “Phó hiệu trưởng cảm thấy, trong chúng vẫn có người đục nước béo cò, ông ấy có nói, cái gì mà ‘ có lẽ các em gia nhập đội cực kỳ không tồi, có đội trưởng rất tuyệt… Những nhân tố đó, đều miễn cho các em bị đào thải ở phía trước ’, câu này thật rõ ràng, là nói có người dựa vào đội mới đi tới hiện tại.”

Quý Trì hiểu ý tứ của Nhất Thiên Bằng, trong lúc nhất thời ngưng trệ.

Cậu đục nước béo cò?

Hùng tâm tráng chí vừa rồi trở thành hư không, Quý Trì cảm giác gương mặt có chút nóng lên.

Đích xác, rất nhiều đồng học lợi hại hơn cậu đều bị đào thải, hiện tại còn thừa không đến hai mươi người, mỗi một người… Đều càng có tư cách lưu lại.

“Có chút người dựa vào lực lượng đoàn đội lưu đến bây giờ.” Phía sau, một giọng nữ trong sáng vang lên: “Nhưng có chút người, lại dựa vào việc bán đứng đoàn đội lưu đến bây giờ, so sánh ra, ai càng nên xấu hổ hơn?”

Quý Trì xoay người, nhìn thấy Ôn Niệm Niệm đi tới.

Sắc mặt Nhất Thiên Bằng đột biến: “Cậu nói ai bán đứng đoàn đội!”

Ôn Niệm Niệm cười thong dong: “Tớ nói ai, trong lòng người đó hiểu, không cần làm rõ đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play