Hoắc Văn Việt cuối cùng cũng ép Hạ Tùng
nói ra những lời ɖâʍ loạn nhất, lập tức hưng phấn tới cực điểm. Thể lực
hắn cường hãn, lại không lưu chút nào dư lực hung hăng làm thầy giáo
dưới thân, ƈôи ȶɦϊ.t to lớm nhiều lần xuyên đến t.ử ƈυиɠ anh, thời điểm
ƈôи ȶɦϊ.t ma sát cùng tiểu huyệt còn phát ra tiếng nước chảy ɖâʍ mỹ, ɖâʍ dịch bị thao bắn tung tóe bốn phía, còn có âm thanh va chạm thể xác,
không khỏi để cho cảnh tượng này nóng bỏng đến cực điểm.
Hạ Tùng
mau chóng không kiềm chế được, trong cổ họng rêи rỉ không ngừng phát ra, anh thét lên một tiếng rồi cao triều, lúc triều thổi ɖâʍ dịch bắn ra,
Hoắc Văn Việt vẫn chưa bắn, nhục nhân to cứng tiếp tục đâm anh, cho đến
khi đem anh cắm bắn một lần, cuối cùng mới trước cửa t.ử ƈυиɠ anh phù
phù bắn ra.
Hạ Tùng cảm nhận được tϊиɦ ɖϊƈh͙ nam nhân rót vào,
cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cho ràng chuyện này đã kết thúc, không nghĩ tới anh còn bị ôm vào phòng tắm, sau đó lại bị thao cạn một lần. ANH bị thao đã có chút thất thần, Hoắc Văn Việt đương nhiên sẽ không ôn nhu
chăm sóc đối với anh, sau khi tự mình vui thích tắm rửa xong, bỏ lại một câu yêu cầu anh dọn dẹp phòng tắm rồi đi ra ngoài, đoán chừng là hài
lòng về ngủ.
Hạ Tùng hồi lâu mới từ trêи sàn nhà lạnh như băng
đứng dậy, hai đầu gối anh trở nên sưng đỏ, hai chân đều không khép lại
được, hắn chỉ có thể dùng tư thế quái dị bò dậy, mở vòi nước, nước nóng
đi trêи người anh tưới một phần, mới để cho tinh thần anh thoáng khôi
phục như cũ một chút.
Hạ Tùng cũng không phải là loại người ăn
năn hối hận muốn sống muốn chết, cho dù bị học sinh uy hϊế͙p͙ cưỡng
gian, anh vẫn có thể thuyết phục mình chấp nhận sự thật. ANH biết Hoắc
Văn Việt hứng thú sẽ không quá lâu, chỉ cần nhẫn nại thêm hai tuần nhất
định có thể thoát khỏi chuyện này, đến lúc đó anh sẽ yêu cầu Lý tiên
sinh giúp mình đổi một phòng trọ, nhất định rời khỏi Hoắc Văn Việt thật
xa, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa. Hơn nữa cho dù
như thế nào đi chăng nữa, Hoắc Văn Việt cũng chỉ là một học sinh lớp
mười hai, bài vở cùng chương trình học nặng, thời gian có thể chơi cũng
có hạn, chỉ cần chờ hắn mất đi hứng thú, bản thân sẽ coi tất cả những
thứ này chẳng qua chỉ là bi chó cắn một cái mà thôi.
Hạ Tùng tự
mình xây dựng mọi chuyện trong lòng xong, khi ngón tay mò đến thư huyệt
đã sưng đỏ, hơn nữa từ trong thư hyệt kia đào ra một lượng tϊиɦ ɖϊƈh͙
lớn, anh vẫn có chút sụp đổ.
ANH giữ thân xử nam hai mươi tám năm, lại bị một người đáng ghét phá sạch.
Hạ Tùng cũng không phải là người muốn giữ trinh tiết gì, mặc dù anh đã kết hôn rồi, nhưng dẫu sao vẫn hướng tới một tình yêu trong sáng, phần tình yêu này vợ anh không cho anh được, nhưng anh vẫn kỳ vọng trong tương
lại có thể có một người cho anh, người kia sẽ không để ý đến thân thể
quái dị của anh, cũng sẽ không chê tính cách anh, sẽ bao dung mọi thứ
thuộc về anh, đến lúc đó anh mới đem thân thể mình giao cho đối phương,
cùng đối phương làm một trận tình ái thân mật vui sướиɠ hòa vào nhau.
Nghĩ tới đây Hạ Tùng hồi tưởng lại mấy tiếng này thưởng thức được bao nhiêu
kɧօáϊ cảm cao triều, trong đầu không khỏi có một nghi vấn.
Sẽ còn có thứ cho anh thoải mái hơn làᘻ ȶìиɦ sao?
Hạ Tùng không khỏi không thừa nhận, kỹ thuật của Hoắc Văn Việt đặc biệt
tốt, mỗi một lần rút ra cắm vào cũng đủ khiến anh thưởng thức được kɧօáϊ cảm lúc giao hợp, cho dù anh là lần đầu tiên, cũng chỉ lúc cắm vào lần
thứ nhất là có chút căng đau, sau đó anh nhanh chóng cảm nhận được kɧօáϊ cảm, hơn nữa còn càng ngày càng cảm thụ kɧօáϊ cảm. Cơ bắp đối phương ẩn chứa lực lượng tựa như đổi thành năng lương vui thích cho anh, Hạ Tùng
nhắm mắt lại, nhớ đến trêи da thịt đối phương bài tiết mồ hôi ra ngoài.
Dáng vẻ đặc biệt quyến rũ.
Hạ Tùng bỗng nhiên mở mắt ra, lập tức vỗ vỗ mặt mình, tại sao anh phải nhớ đến một tên phạm tội cưỡng gian chứ? Tại sao phải đem người yêu tương
lai của mình đi so sánh với một thiếu niên tồi tệ chỉ biết uy hϊế͙p͙
người khác?
Hạ Tùng xấu hổ khó chịu đào tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong thịt
huyệt mình, không biết nam nhân rốt cuộc bắn bao nhiêu tϊиɦ ɖϊƈh͙ rồi,
rõ ràng đào rất nhiều, bân trong vẫn thỉnh thoảng chảy xuống một ít, anh hận không thể vạch thịt huyệt mình ra một chút, dùng vòi hoa sen hướng
vào bên trong cọ rửa, lấy gần nửa giờ mới dọn dẹp sạch sẽ thân thể.
Sau khi trở lại phòng, đối mặt chiếc giường xốc xếch mới khiến anh sụp đổ
hoàn toàn, Hạ Tùng cắn môi tháo ga trải giường ướt đẫm còn tản ra mùi vi tanh nồng ra, vì bị nam nhân ma sát, ngay cả gối của anh cũng bị ướt
toàn bộ, sau đó đổi lại bốn chiếc. Thời điểm Hạ Tùng thấy cây gậy xoa
bóp của mình, mặt lạnh lùng ném nó vào thùng rác, hơn nữa quyết định sau này nhất định sẽ không mua đồ vậy như vậy nữa.
Hôm sau Hạ tùng
dậy sớm ra ngoài, thân thể anh đã không còn khó chịu nào, chỉ vì thiếu
ngủ nên vành mắt biến thành màu đen, nhưng đeo kính lên sẽ không nhìn ra được. Anh ăn sáng xong, sau đó vào phòng làm việc chuẩn bị lên lớp, sau một ngày giảng dạy, anh cố gắng đợi đến thư viện, đợi đến thời gian
muộn nhất mới về nhà trọ.
Cánh cửa phòng Hoắc Văn Việt kia đóng
lại, điều này làm Hạ Tùng thở phào nhẹ nhõm, thời gian đã sớm vượt qua
giờ anh có thể sử dụng phòng tắm, anh chỉ có thể đợi đến qua rạng sáng
sau mười hai giờ, mới cầm một bộ quần áo ngủ cũ đi tắm. Hạ Tùng cố gắng
hết sức chuyện động nhẹ nhàng một chút, ngay cả tóc cũng không dám sấy,
chỉ sợ tiếng của máy sấy tóc quá lớn sẽ ồn ào đến đối phương, mặc dù anh biết nơi này cách âm đủ tốt, nhưng cũng không muốn bị đối phương truy
xét. Nhưng rất đáng tiếc, chờ đến khi anh tiến vào phòng ngủ của mình,
ngay lập tức thấy Hoắc Văn Việt đang ngồi trêи giường của anh, cầm điện
thoại di động cũ nát của anh trêи tay lật trước lật sau.
Hạ Tùng
kinh ngạc một chút, chuyện lo lắng cả ngày hiện tại xảy ra ngay trước
mắt, khiến anh có cảm giác bất lực. ANH cố gắng trấn định lại treo khăn
lông lên, đặt cốc xúc miệng lên bàn, giọng Hoắc Văn Việt đã vang lên,
“Thật không nghĩ tới a, bây giờ còn có người dùng điện thoại quê mùa thế này, điện thoại kiểu dáng này chắc không nhận được hình ảnh? Các thầy
không cần liên lạc cùng phụ huynh học sinh sao?”
Toàn thân Hạ Tùng cứng ngắc, từ từ buông lỏng xuống, bình tĩnh trả lời, “Nhà trường có trang bị máy tính.''
“À, lại không có tin tức hữu dụng gì, ô, nhìn lịch sử cuộc gọi thầy đã kết
hôn rồi?” Hoắc Văn Việt xem số điện thoại ghi chú “Vợ” trêи màn hình,
ánh mắt híp lại, trong lòng hơi có chút khó chịu, mặc dù chính hắn cũng
không biết khó chịu từ đâu tới.
Hạ Tùng cố gắng để bản thân bình tĩnh một chút, ôn tồn nói, “Người nông thôn cưới tương đối sớm.”
“Thật không?” Hoắc Văn Việt cong khóe miệng lên, cười híp mắt nhìn anh, “Vợ thầy có biết bí mật thân thể của thầy không?”
Cả người Hạ Tùng run một cái, trong mắt tia sáng có chút lúng túng, anh
mím môi, không trả lời, Hoắc Văn Việt lại nói, “Chắc là không biết rồi?
Dù gì tôi nghe nói người nhà quê lúc làᘻ ȶìиɦ sẽ không mở đèn, phỏng
đoán thầy cũng chỉ dựa vào điều này mới lừa gạt được Nhưng tôi rất hoài
nghi, thực sự lừa được sao? Lúc làᘻ ȶìиɦ xong thầy chảy nước còn nhiều
hơn đối phương, như thế mà cũng không nghi ngờ gì?”
Nghe được lời nói hạ lưu của nam nhân còn có âm điệu đùa cợt, Hạ Tùng cố gắng kềm
chế, trong lòng liều mạng cảnh cáo mình chỉ coi đối phương như chó đang
sủa là ổn rồi, anh nhắm mắt lại, hơi rũ đầu xuống, bình tĩnh nói, “Tôi
buồn ngủ, cậu có thể về phòng trước được không?”
Hoắc Văn Việt
bật cười thành tiếng, “Thầy cho rằng tôi đến làm gì chứ?” Hắn ném điện
thoại trêи tay xuống, vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi, bộ dạng trở nên có chút xấu xa, trong mắt mang ɖu͙ƈ vọng nồng nặc, “Thầy, qua đây.”
Hạ Tùng toàn thân run lên, tự nhiên biết Hoắc Văn Việt muốn làm chuyện gì, trong lòng anh bất đắc dĩ, dưới chân giống như mọc rễ vậy, căn bản
không nhúc nhích được, ngón tay cũng khẽ run.
Hoắc Văn Việt nhìn chằm chằm anh, biểu hiện trêи mặt trêи mặt rất rõ ràng, “Qua đây, không nên để tôi nói đến lần thứ ba!”
Hạ Tùng lúc này mới động, bước chân chậm rãi đến gần nam nhân, chỉ là cho
dù anh đi chậm thế nào đi chăng nữa, khoảng cách ngắn ngủn cũng một lát
là đến, lần này anh thực sự hối hận căn phòng này không đủ lớn, nếu như
có thể, anh tình nguyện giội mưa bên ngoài cả đêm, hoặc phơi dưới ánh
mặt trời nắng gắt cả ngày, cũng không tình nguyện đến gần nơi nam nhân
tồi tệ này.
ANH đi đến trước mặt Hoắc Văn Việt, Hoắc Văn Việt
ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên hưng phấn, hắn đưa tay ra cởi
khoá quần mình, tiếng dây khóa kéo xuống trong màn đêm yên tĩnh càng phá lệ rõ ràng, ƈôи ȶɦϊ.t hắn nhô lên đã hiện rõ hình dáng, đem qυầи ɭσ"ȶ
mỏng đỉnh ra một túp lều vải thật cao, chờ đến khi hắn cởi qυầи ɭσ"ȶ ra
một chút, ƈôи ȶɦϊ.t kia lập tức bật lên nhảy ra ngoài, tinh thần phấn
chấn khiến Hạ Tùng hoảng sợ.
Rốt cuộc là tinh lực dạng gì? Hôm trước đã theo tiểu nam sinh đó làm hai lần? Hôm qua là ba lần, bây giờ vẫn còn muốn?
Hạ Tùng nhìn cây ƈôи ȶɦϊ.t bẩn thỉu kia chảy xuống, dáng dấp nó to lớn như vậy, còn mang theo một khí thế hừng hực như có thể đâm mọi thứ, khiến
cổ họng Hạ Tùng căng lên, nhưng hoa huyệt lại vui thích hơi khép mở đứng lên, dường như muốn nuốt thứ đồ kia vậy, khiến lý trí anh đi ngược lại
hành động.
Hoắc Văn Việt dường như có thể thấy anh khát vọng,
khóe miệng vui thích cười cười, đưa tay ra đặt trêи ƈôи ȶɦϊ.t mình lột
động vài cái, thấp giọng ra lệnh, “Quỳ xuống, giúp tôi hút ra.”
Hạ Tùng trợn to hai mắt, giống như khó hiểu, anh sửng sốt, “Cái, cái gì?”
“Khẩu giao, chẳng lẽ thầy chưa làm qua bao giờ?” Hoắc Văn Việt thấy anh càng
hoảng sợ, trong lòng lại càng cao hứng, “Ha, tôi quên mất, thầy nói ngày hôm qua vẫn là lần đâu tiên đâu, A, vậy tôi có thể tin tưởng anh.”
Giọng hắn nhanh chóng trở nên lãnh khốc, “Nhanh lên, nếu không hậu quả
hẳn là thầy gáng vác không nổi.”
Hạ Tùng khuất nhục quỳ xuống,
anh không còn sự lựa chọn nòa khác, mắt anh nhìn ƈôи ȶɦϊ.t phồng lớn
trước mặt, một nam nhân hai mươi tám tuổi, cho dù trước kia không được
thưởng thức qua tình yêu chân chính, nhưng không đến nỗi ngay cả khẩu
giao cũng không biết. Đầu lưỡi anh trong cổ họng nhúc nhích mấy cái,
dường như không cam tâm tình nguyện đưa ra, nhưng cuối cùng anh vẫn lè
lưỡi, xích lại gần đại kê bẩn thỉu của nam nhân kia, chậm rãi lưỡng lự
liềm lên.
Đầu tiên miệng không ɭϊếʍ thấy mùi vị gì khác, trong
lòng Hạ Tùng tiếp nhận khá hơn một chút, anh mới ɭϊếʍ muốn lần thứ hai,
lần thứ ba.
Hoắc Văn Việt đương nhiên có thể nhìn ra anh không
cam lòng không tình nguyện, nhưng thầy càng biểu hiện như vậy, trong
lòng hắn lại càng sướиɠ. Hắn nhìn hình ảnh đầu lưỡi đỏ tươi ma sát trêи
dương vậy mình, cánh môi đối phương đỏ bừng thỉnh thoảng chạm đến quy
đầu hắn, cũng đủ khiến hắn hưng phấn không thôi. Hắn đưa tay lấy mắt
kính quê mùa trêи mặt Hạ Tùng xuống, để gương mặt xinh đẹp mê người của
anh hiện ra toàn bộ, thấp giọng nói, “ɭϊếʍ dùng sức một chút, chậm thế
này, thầy muốn ɭϊếʍ đại kê tôi cả đêm sao?”
Hạ Tùng run lên, anh
đương nhiên biết nam nhân kéo dài thể lực có bao nhiêu cường hãn, hôm
qua trong lúc làᘻ ȶìиɦ, lần thứ hai lần thứ ba làᘻ ȶìиɦ có bao nhiêu lâu đã đủ khiến anh sợ hãi, theo như kϊƈɦ thích bây giờ, quả thật có thể
anh phải ở đây ɭϊếʍ đại kê cho nam nhân suốt đêm. Nghĩ tới đây, Hạ Tùng
cố gắng để mình buông lỏng tâm tình, ảo tưởng bản thân đang ɭϊếʍ một cây gậy gỗ thông thường, động tác quả nhiên nhanh hơn chút.
“Giỏi
lám, đầu lưỡi thầy cũng thật ɖâʍ, nhìn là biết trời sinh khẩu giao cho
nam nhân.” Hoắc Văn Việt cố tình châm chọc anh, Hạ Tùng mở đôi mắt ướt
dính ra nhìn hắn một cái, dáng vẻ giống như muốn lườm nguýt hắn nhưng
không dán, khiến Hoắc Văn Việt lại càng hưng phấn.
Hạ Tùng chịu
đựng xấu hổ, đầu lưỡi dùng lực đạo, rất nhanh nước miếng đã làm ướt nửa
cây ƈôи ȶɦϊ.t, chờ đến khi đầu lưỡi ɭϊếʍ trêи quy đầu nam nhân, từ mã
nhãn thưởng thưởng chất nhầy đặc biệt tanh nồng, Hạ Tùng cuối cùng không có biện pháp xem vật cứng trước mặt chỉ là một cây gậy gỗ thông thường.
ANH khẩu giao cho nam nhân, đầu lưỡi ɭϊếʍ một cây ƈôи ȶɦϊ.t cứng rắn to lớn, Hạ Tùng không cách nào bỏ qua sự thật này.
Điều này khiến anh vô cùng xấu hổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT