Hạ Tùng nghe những lời này của Hoắc Văn Việt, theo bản năng nói, “Tôi
không hề cảm thấy cậu có lỗi.” Anh mới là người lớn tuổi, cho dù bị
cưỡng hϊế͙p͙ rồi làᘻ ȶìиɦ, nhưng sau đó không kiềm hãm được thích, đều
là hậu quả do chính anh gánh chịu. Bao gồm cả những lúc hai người không
chút kiêng kỵ hoan ái, anh cũng không phải là một bên yếu thế, bản thân
anh cũng cảm nhận được thích thú. Thậm chí Hoắc Văn Việt lạnh nhạt muốn
chia tay, anh đều có thể hiểu được. Dẫu sao kể cả thiên hạ ngoài kia
người ta yêu nhau còn có thể chia tay được, huống hố là giữa hai bọn họ?
Anh chỉ giận chó đánh mèo mà thôi, khoảng thời gian mình không có năng lực
giữ lại đứa bé trong bụng, quyết định đi phá bỏ anh lại cảm thấy hối
hận, trong lòng thống khổ không có cách nào giải quyết, nên mới phải
giận chó đánh mèo lên người đàn ông này, nghĩ lại anh làm ra hành động
đó thật sự không tốt, nhưng mà dường như nếu vậy, trong lòng anh mới có
thể thoải mái hơn một phần.
Hạ Tùng không phải là một thánh nhân, anh cũng có một mặt đê hèn, nhưng bây giờ, anh không thể đem chuyện này đổ lỗi áp đặt lên một người khác.
Hoắc Văn Việt nghe thấy câu
trả lời của anh, trong lòng vẫn không thể thở phào một cái, mà bày ra tư thế thấp hơn, “Nhưng tất cả những chuyện này đều từ em mà ra, thầy,
thầy có thể cho em thêm một cơ hội nữa sao? Em bảo đảm, bảo đảm sau này
sẽ đối xử thật tốt với thầy. Thầy có thể tiếp tục coi em như ‘Cung tinh
giả’, chỉ cần làm cho miệng vết thương của anh khôi phục trở lại, hai
chúng ta sẽ có thể lại mang thai một đứa bé, đến lúc ấy em chắc chắn sẽ
đối xử tốt với anh, với con.”
Giọng nam nhân vô cùng thành khẩn,
lại cẩn thận từng tí một, như rất sợ nói sai câu nào sẽ chạm đến mặt
trái của anh vậy. Hạ Tùng nhìn Hoắc Văn Việt trước mắt, khí chất phấn
chấn tùy hứng làm liều của mấy năm trước đã hoàn toàn khác nhau, hắn
biết cách tôn trọng, hiểu được bảo vệ, thậm chí cũng vì mình mà cảm thấy hối hận.
Vốn cho rằng mặt nước trong lòng sẽ hoàn toàn bình yên, trong phút chốc lại nổi lên một tầng rung động, hồ nước lại nhẹ nhàng
chậm rãi lan rộng ra ngoài, hình thành một vòng xoáy quanh vòng, Hạ Tùng không có cách nào bình tĩnh lại. Vết thương sâu nhất trong đáy lòng
không nhịn được lại bắt đầu phát tiết, thống khố như tìm được lối ra,
cục thịt nát kia gặp được ánh sáng mặt trời, có khi anh cho rằng nó có
thể sẽ thối nát hơn, thậm chí mãi mãi không thể bình phục, ngay bây giờ
đang từ từ khép lại, vết thương không chảy máu nữa, mà bắt đầu đóng vảy, cuối cùng có lẽ, có lẽ sẽ được chữa lành hoàn toàn, chỉ chừa một dấu
vết nhàn nhạt ở một nơi nào đó.
Nguyên nhân khó mà tưởng tượng!? Hạ Tùng biết, anh đối diện trước người đàn ông này cũng nổi lên chờ mong.
Anh nghe Hoắc Văn Việt nói, im lặng một hồi, mới nói, “Tôi không có cách nào lừa mình dối người.”
Đáy mắt Hoắc Văn Việt chợt hiện lên một tia hoảng loạn, môi đều mím chặt
rồi, rất sợ một giây kế tiếp Hạ Tùng sẽ nói ra mấy lời từ chối dứt
khoát, nếu vậy, hắn phải làm thế nào mới có thể mặt dày ở lại bên cạnh
người này đây? Tim hắn chợt siết chặt, toàn thân còn muốn nóng ruột hơn
bất cứ lúc nào, như đang chờ đợi tuyên án, chỉ có thể vô ích ngồi không
mang theo một điểm khao khát nhìn chằm chằm người trước mặt, hy lòng anh mềm lòng hơn một chút, ít nhất, ít nhất chìa ra cho mình một cái chết
nổ chậm cũng được. . .
Hạ Tùng cũng hơi khẩn trương, trong yết
hầu khô khốc, đầu lưỡi trong khoang miệng lăn vòng trong chốc lát, mấy
lời kia vẫn không biết nên nói ra như thế nào. Anh không hiểu bản thân
anh làm ra quyết định này có chính xác hay không, anh có cần thiết phải
tiếp tục nếm thử như vậy không, nếu như mọi chuyện trở thành giống bảy
năm trước, anh nên làm sao bây giờ?
Thế nhưng rất nhanh, ánh mắt
anh đối diện Hoắc Văn Việt, hiện tại Hoắc Văn Việt dùng tư thế nửa ngồi, thậm chí có hướng nửa quỳ trước mặt anh, trong mắt mang theo một tia
cầu xin. Hạ Tùng xem ánh mắt của hắn, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn như cây bông vậy, cuối cùng anh vẫn nói, “Tôi sẽ không xem cậu trở thành
một ‘Cung tinh giả’ nữa, lúc trước tôi làm vậy là không đúng.”
“Nhưng, tôi muốn cho cả hai một cơ hội, Hoắc Văn Việt, cậu sẽ không khiến tôi thất vọng chứ?”
Trong lòng Hoắc Văn Việt thả lỏng, cả người như được sống lại, hắn chưa từng
biết hóa ra có người chỉ nói một câu như vậy thôi cũng có thể thắp sáng
của thế giới của hắn, khiến cho hắn một lần nữa nhìn thấy trời xanh mây
trắng, đoán trước được tương lai cùng hy vọng, đồng thời cho hắn cơ hội
được hiểu rõ một tình yêu thủy chung. Hắn nắm tay Hạ Tùng, hướng trêи mu bàn tay anh nhẹ nhàng hôn chụt chụt từng cái một, “Em cam đoan sẽ không làm anh thất vọng.”
Cuối cùng Hạ Tùng vẫn dọn nhà, không phải
dọn đến địa phương vùng núi xa xôi lúc trước anh muốn đến, mà là bên kia thành phố này. Phòng anh thuê không chỉ gần trường Hạ Hiểu Quang, cách
chỗ ở của Hoắc Văn Việt cũng không xa. Chỉ là vẫn đến một căn phòng
không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, cho dù là phòng ngủ hay phòng
khách đều có vẻ hơi chật chội, chỉ có phòng bếp cùng sân thượng thông
thoáng có chiều rộng dài hơn một chút.
Hạ Hiểu Quang cực kỳ hạnh
phúc, nó rõ ràng có thể cảm nhận được tâm tình của ba mình đã thay đổi
rất lớn, trước đây vẫn luôn có một cảm giác u sầu phiền muộn, mà bây giờ bắt đầu cười nhiều hơn rồi, thỉnh thoảng đuôi lông mày ở khóe mắt còn
mang theo một màu hồng hồng xinh đẹp, như đang xấu hố vậy.
Hạ
Hiểu Quang cũng đến thời kỳ yêu đương rồi, hơn nữa thực sự là đã hẹn hò. Nó cùng một nữ sinh đang qua lại, quan hệ hai người không tệ, tình cảm
phát triển rất nhanh, bình thường nó liếc thấy thần sắc bạn gái như vậy, nhưng những lúc như vậy cũng chỉ đối mặt với mình. Mà ba ba bày ra dáng vẻ thẹn thùng như con gái, không biết đang đối mặt với người nào?
Hạ Hiểu Quang không mù cũng không ngốc, thật ra nó đã sớm nhận ra quan hệ
giữa ba ba cùng Hoắc Văn Việt có chút khác lạ, chỉ là trước kia chưa kịp suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ đã có phần rõ ràng nhìn ra trong lúc đó
rốt cuộc quan hệ của hai người là như thế nào, đặc biệt mỗi lần nó về,
hầu như đều có thể nhìn thấy Hoắc Văn Việt ngủ lại, hơn nữa còn ngủ
trong phòng ba ba.
Thỉnh thoảng có một lần, nữa đêm nó vì khát
nước tỉnh lại, lúc đi đến phòng khách, đột nhiên được nghe trong phòng
ba ba có tiếng động. Chờ đến khi động tĩnh kia hơi lắng xuống lại có
chút dính dính, nó không kiềm chế được rón rén tới gần, sau khi sát gần
âm thành càng lúc càng rõ ràng, như là tiếng vang thân thể va chạm phát
ra, còn mang theo tiếng nước. Chờ đến khi Hạ Hiểu Quang ý thức được hai
người bên trong đang làm gì, mặt không nhịn được phiếm hồng. Tuy là nghe trộm ba ba làᘻ ȶìиɦ không hay ho lắm, nhưng không biết tại sao nó không có cách nào chuyển bước, lỗ tai còn dính chặt trêи cửa, nghe được tiếng động bên trong rõ ràng hơn.
Nó nghe thấy tiếng rêи rỉ của ba ba, không giống giọng nói ấm áp bình tĩnh thường ngày, thanh âm này mang
theo một điểm mất khống chế khó có thể khắc chế cảm xúc được, có lẽ độ
mạnh yếu đỉnh lộng không ngừng vang lên, Hạ Hiểu Quang nghe mà mặt đỏ
bừng, ƈôи ȶɦϊ.t dưới quần không nhịn được ngẩng đầu lên.
Nó nghe
một lúc lâu, khoảng chừng hơn nửa giờ, động tĩnh bên trong mới chậm rãi
lắng xuống. Nó nghe thấy bên trong phát ra tiếng thầm thì, không nghe rõ rốt cuộc đang nói cái gì, sau đó lại là tiếng nước đinh dính, âm thanh
này Hạ Hiểu Quang cực kỳ quen thuộc, biết chắc bên trong đương nhiên
đang hôn môi.
Sau khi Hạ Hiểu Quang nghe xong, nước lấy rồi cũng
không dám uống, về đến phòng nằm trêи giường, tim vẫn còn đập nhanh,
nhiệt độ trêи mặt không ngừng tăng lên. Nó vẫn là xử nam, chắc chắn đối
với chuyện này có đam mê rất lớn, cũng có ý tưởng mạnh liệt muốn thử.
Tuy là nó mơ hồ biết quan hệ giữa ba ba và Hoắc Văn Việt là người yêu
rồi, nhưng lần đầu tiên chân chính tìm được chứng cứ, trong lòng vẫn
hoảng sợ, nó không nghĩ ra trong lúc tình ái ba ba sẽ là hình dáng gì,
hơn nữa hai người đàn ông. . .Từ phía sau làm hả? Thực sự sẽ không đau
chứ?
Hạ Hiểu Quang suy nghĩ lung tung rất nhiều, sáng hôm sau lúc đối mặt với ba ba vẫn thấy xấu hổ, nhưng Hoắc Văn Việt lại rất thản
nhiên, hoàn toàn không phải cảm giác mình là một người ngoài, cho dù ăn
bữa sáng hay làm việc, bộ dạng đều vô cùng quen thuộc với căn phòng này.
Hạ Hiểu Quang không có cách nào đợi tiếp được, một ngày biết hai người họ
sẽ nảy sinh quan hệ thân mật như vậy, đã cảm thấy tình cảm giữa hai
người thực sự là quá vững chắc rồi, cho dù là mình cũng không có cách
nào xen vào. Hơn nữa cho dù ánh mắt hai người đó đối diện nhau, cũng làm nó cảm giác mình như đang bị tra tấn vậy, thực sự ngày ngày đều phải ăn cẩu lương.
Sau khi Hạ Hiểu Quang hẹn bạn gái ra ngoài, xem phim
Nhất điều long, buổi tối có ngại ngùng hỏi đối phương có muốn đi khách
sạn không, bạn gái hiển nhiên cũng hơi ngượng ngùng lại bất ngờ, nhưng
vẫn khẽ gật đầu một cái. Trong lòng Hạ Hiểu Quang vui vẻ, dòng máu khắp
người lưu động nhanh hơn, nó giả vờ bình tĩnh thuê một gian phòng, sau
đó trong đêm hôm ấy, cả hai kết liễu đêm đầu tiên của đối phương.
Hạ Hiểu Quang vẫn có ý thức bảo hộ, cho dù lần đầu tiên làᘻ ȶìиɦ cũng nhớ
kỹ phải mang bao, sau đó cũng không quên phải làm biện pháp an toàn thật tốt, dẫu sao hai người vẫn còn trẻ, nếu như khoảng thời gian này không
làm cẩn thận mà có em bé, đây chắc chắn là điều khủng khϊế͙p͙ nhất, vì
với năng lực của bọn họn, còn chưa đủ để gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng một sinh mạng nhỏ. Hạ Hiểu Quang lại là một nam nhân rất thương bạn gái lại rất có trách nhiệm, rất không muốn để bạn gái phải đi nạo thai hay
phá thai gì đó, nên cho dù đôi khi bạn gái nói đang là thời kỳ an toàn,
cu cậu cũng không dám nếm thử, vẫn quy quy củ củ mang đồ bảo hộ.
Hai người yêu đương duy trì một năm rưỡi cũng vì bạn gái đột nhiên nói lời
chia tay mà kết thúc, Hạ Hiểu Quang ngẩn người, ngây ngốc hỏi cổ tại
sao, bạn gái nói cảm thấy nó chưa đủ trưởng thành. Hạ Hiểu Quang cũng
không làm ra mấy trò mặt dày, tự mình ở trong ký túc xá buồn bực mấy
ngày, mỗi ngày điên cuồng học bài nói luyện tiếng Anh, thành công thi
đậu cấp sáu (chắc là 6.0 ielts @@) xong mới biết được nguyên nhân thực
sự mà bạn gái muốn chia tay, cô ta căn bản đã sớm dạng chân với một tên
khác, đối phương là một nam nhân cùng lứa khoa khác,
Hạ Hiểu
Quang bị sự đả kϊƈɦ này, trong lòng buồn khổ, nhưng cũng không phải
chuyện kϊƈɦ động gì quá đáng, ít nhất sẽ không đi tìm bạn gái chửi bới,
dù sao nó biết đi hỏi cũng không có tác dụng gì, nhưng xác nhận mình lúc trước bị cắm sừng thôi. Cần đíu gì chứ?
(Không hổ danh con bố Tùng, rất ngoan rất hiểu chuyện, ra dáng đàn ông lắm bé cưng = )))) )
Hạ Hiểu Quang thu dọn đồ đạc về nhà, may mắn cho dù cu cậu xảy ra chuyện
gì đi chăng nữa, vẫn có một mái ấm gia đình cho nó một bến cảng cuối
cùng.
Mấy năm nay, ba ba Hạ Tùng đã vào dạy học một trường công,
tiền lương cao lên không ít, tình trạng kinh tế trong nhà cũng tốt hơn
rất nhiều. Nhưng Hạ Hiểu Quang vẫn biết thu nhập của ba ba không thể nào mua được nhà trong thành phố được, mà bọn họ lại chuyển đến một căn có
bốn phòng ngủ hai phòng khách, nên đó chắc hẳn là tiền của Hoắc Văn Việt nha!?
Hạ Hiểu Quang không biết hai người họ rốt cuộc đã cùng
trải qua những gì, nhưng biết tình cảm hai năm nay của bọn họ rất ổn
định, nên đối với vấn đề “Ăn nhờ ở đậu” này, Hạ Hiểu Quang cũng không có nhiều cảm giác lắm, hơn nữa với tính cách của Hoắc Văn Việt, tuyệt đối
sẽ không khiến nó sinh ra cảm giác như vậy.
Hạ Hiểu Quang về đến
nhà, phòng rộng rãi nội thất sắp đặt rất ấm áp, gam màu đều là màu ấm,
hoàn toàn theo phong cách của ba ba Hạ Tùng mà làm theo, nhưng Hạ Hiểu
Quang biết tất cả mọi thứ đều là Hoắc Văn Việt bố trí ra, có lẽ vì muốn
để ba ba sống thoải mái hơn!? Nên tất cả điều này đều dựa theo sở thích
của anh mà làm.
Nhưng lần này trở về, Hạ Hiểu Quang lại nhận ra
có một vài đồ đạc không đúng, ví dụ như trong góc phòng khách tự dưng để một chiếc xe đẩy trẻ con, thậm chí ngay cả trêи tường cũng dán thϊế͙p͙
giấy có hình trẻ con, nhiều chỗ sắp xếp rõ ràng không giống trước đây.
Hạ Hiểu Quang sững sờ, nó chỉ có một tháng không về mà thôi, sao trong
nhà thay đổi lớn như vậy?
Nó muốn tìm ba ba nó hỏi một chút, đúng lúc trong phòng bếp đúng lúc vang lên vài tiếng động, Hạ Hiểu Quang
theo bản năng đi về phía phòng bếp, đứng trước cửa phòng bếp phát hiện
người đang nấu nướng lại không phải là ba ba, mà là Hoắc Văn Việt. Hạ
Hiểu Quang ngạc nhiên, “Anh Văn Việt, ba của em đâu?” cho dù nó biết
Hoắc Văn Việt là người yêu của ba nó cũng không có cách đổi xưng hô, nên vẫn gọi là anh, dù sao cũng gọi quen rồi, hơn nữa Hoắc Văn Việt cũng
hơn nó có mấy tuổi, gọi chú không khỏi quá kỳ cục đi.
Dáng vẻ
Hoắc Văn Việt hơi luống cuống tay chân, Hạ Hiểu Quang nhạy bén phát hiện phòng bếp vốn sạch sẽ biến thành trạng thái xốc xếch, lò nước bên cạnh
còn đổ một ít rau củ ra ngoài, hộp gia vị cũng bừa bộn, không biết là
muối hay đường vẩy ra không ít.
Chẳng lẽ hai người họ cãi nhau? Nên Ba ba không muốn nấu cơm cho anh ấy ăn?
Hạ Hiểu Quang không nhịn được nghĩ như vậy, Hoắc Văn Việt nói, “Thầy ở trong phòng ngủ.”
Hạ Hiểu Quang đi đến trước cửa phòng ngủ chính, hiện tại hai người ngay cả giấu cũng không muốn giấu, trực tiếp ở chung một chỗ. Thật ra đợt trước ba ba có đỏ mặt muốn nói với nó cái gì á, Hạ Hiểu Quang biết chắc anh
muốn thẳng thẳn chuyện giữa mình cùng Hoắc Văn Việt, vội vàng xua tay
nói mình biết rồi. Vì vậy tầng cửa sổ mỏng manh này vẫn chưa được chính
thức đâm thủng.
Hạ Hiểu Quang thấy cửa không khóa kín, cũng không gõ cửa, trực tiếp đi vào. Quả nhiên Hạ Tùng đang nửa nằm trêи giường,
trêи tay còn cầm một quyển sách, kính mắt trêи sống mũi đổi thành một
kiểu khác, từ viền kính đen đổi thành viền bạc, điều này làm cả người
anh thoạt nhìn trẻ ra không ít.
Nhưng mà vốn dĩ trông ba ba nó rất trẻ nha!!!
Hạ Hiểu Quang không nhịn được để những lời trong lòng này nói ra.
“Ba ba, sao vậy ạ? Thấy khó chịu chỗ nào?” Hạ Hiểu Quang ân cần hỏi han,
tuy rằng từ bề ngoài nó không nhìn ra ba ba khó chịu chỗ nào, nhưng
trong lòng vẫn có phần sốt ruột.
Hạ Tùng nhìn thấy nó, dáng vẻ
hơi bất người, sắc mặt mau chóng hồng hồng. Anh do dự trong chốc lát,
mới nhỏ giọng nói, “Hiểu Quang, xin lỗi, bây giờ mới nói cho con biết,
con rất nhanh, chẳng mấy chốc sẽ có em trai hoặc em gái.”
Hả hả hả? Gì cơ?
Hạ Hiểu Quang ngẩn người, hơi mơ màng, quả thực so với lúc bạn gái nói
chia tay với nó còn thấy ngạc nhiên hơn, nó theo bản năng nói, “Hai
người nhận nuôi một bé?” Sau khi cu cậu hỏi xong liền thấy mặt ba ba
từng điểm từng điểm trở nên càng ngày càng đỏ, cuối cùng đỏ đến mức muốn rỉ máu, sau đó mới nhẹ nhàng kéo chăn mềm trêи người ra, lộ ra thân thể bên dưới, “Không phải, không phải nhận nuôi. . ..”
Ánh mắt Hạ
Hiểu Quang rơi trêи bụng ba ba, thân thể ba nó không mập, thậm chí coi
là gầy yếu, nhưng bụng rất lớn. Mà bây giờ, sau khi xốc chăn lên, ba ba
rõ ràng lộ ra phần bụng rõ ràng nhô ra, không hề giống bình thường, làm
cho nó lập tức hiểu được cái gì gọi là, “Mình sẽ có một em trai hoặc em
gái”. Nó kinh ngạc nửa ngày, mới nói, “Thì ra ba ba sẽ sinh được em bé
ạ?”
Mặt Hạ Tùng phiếm hồng, mắt cũng ngượng ngùng, anh nhỏ giọng
lại chậm rãi kể rõ về thân thể kỳ lạ của mình với con trai, lại nói rõ
ràng quan hệ giữa mình cùng Hoắc Văn Việt, cuối cùng mới thận trọng hỏi, “Hiểu Quang, con, con sẽ không vui sao?”
Hạ Hiểu Quang phải dùng một khoảng thời gian khá dài mới tiêu hóa hết chuyện này, so với lúc
tiêu hóa việc mình bị cắm xừng còn muốn lâu hơn, chờ đến khi nuốt chửng
xong tất cả, mới kéo ra một nụ cười sáng lạn, “Sao có thể? Con rất vui,
ba ba, chúc mừng ba.”
Hạ Tùng nhẹ nhàng xoa bụng mình, đối mặt
với con trai đồng ý, vẻ phiền muộn ở đáy lòng cuối cùng cũng biến mất
toàn bộ, trêи mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc, “Cảm ơn, cảm ơn con
trai.”
HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT