Vinh Vĩ một lần nữa xuất hiện làm ảnh
hưởng đến hai cha con Hạ gia không nhỏ, mặc dù Hạ Tùng an ủi con trai
rất nhiều, thật ra nội tâm mình cũng có phần lo lắng. Anh là người hiền
lành tử tế, lại không dựa dẫm quyền thế gì, tính cả năng lực của chính
mình cũng không được, bộ dạng cũng không phải cường tráng cao lớn, so
với Vinh Vĩ côn đồ kia, thể lực thực sự không chiếm nửa điểm ưu thế, chủ yếu là anh lo lắng đối phương sẽ nghĩ ra chủ ý xấu xa gì.
Hạ
Hiểu Quang sợ sự ra đời của mình bị bạn học biết, sợ sinh hoạt lại giống như quá khứ, trong hoàn cảnh bị mọi người chỉ chỏ. Hạ Tùng cũng lo lắng con trai sẽ gặp phải tình huống như vậy, nên anh suy tư rất nhiều lần,
vẫn quyết định chủ động liên hệ Vinh Vĩ.
Hạ Tùng không có cách
liên lạc với Vinh Vĩ, anh muốn hỏi người nhà mẹ đẻ Vương Nhu, nhưng số
điện thoại lưu lại trước đây, gọi đến thì không gọi được. Hạ Tùng chỉ có thể chờ đợi, anh biết có lẽ một ngày nào đó Vinh Vĩ sẽ tìm đến mình,
quả nhiên chưa đến nửa tháng, nam nhân kia đã xuất hiện ngay trước mắt
anh rồi.
Hai người đã nhiều năm không gặp mặt, tướng mạo Vinh Vĩ
vẫn xem như là không có chỗ nào chê, nhưng không biết có phải do tính
cách ảnh hưởng, ngũ quan gã hiện tại càng nhìn càng hung ác độc địa, hơn nữa trêи trán còn có một vết sẹo dữ tợn, Hạ Tùng vừa nhìn thấy gã đã
giật nảy mình.
Vinh Vĩ nhìn anh, nhưng không ngạc nhiên gì, trêи mặt lộ ra nụ cười bất cần đời, “Thầy Hạ, lâu rồi không gặp.”
Hạ Tùng đụng đến gã trêи đường tan tầm về, nơi này là một ngõ nhỏ, tầm này cũng không có nhiều người, trong lòng Hạ Tùng mâu thuẫn, cố gắng duy
trì bình tĩnh, “Lâu rồi không gặp, anh đến đây từ bao giờ?”
Vinh Vĩ nhìn xung quanh, sau khi không thấy ai khả nghi, mới hung tợn nói, “Mày đi mua cho tao bao thuốc lá trước đã.”
Hạ Tùng sửng sốt, chứng kiến nam nhân một thân không khác gì trộm cướp,
không dám chống lại, thực sự đi đến quầy tạp hóa bên cạnh. Vinh Vĩ đi
theo sau anh, thời điểm chủ quán hỏi muốn lấy hãng gì, Vinh Vĩ chỉ một
bao trong quầy, Hạ Tùng giúp gã trả tiền.
Nam nhân bắt được thuốc lá, đi vào trong hẻm nhỏ, không kịp chờ đợi đã mở giấy gói ra, móc ra
một điếu thuốc, lại rút bật lửa trong túi ra, sau khi hút một hơi, biểu
tình trêи mặt mới thả lỏng xuống, dáng vẻ lười biếng. Gã từ trong khói
thuốc dùng con mắt nhỏ dài đánh giá Hạ Tùng, soi mói anh từ trêи xuống
dưới xong, mới cười cười, “Xem ra mấy năm nay, thầy Hạ sống rất tốt, dạy con trai tao cũng tốt. Bây giờ nó lên đại học, coi như là một trường
đại học danh tiếng!?”
Hạ Tùng không muốn nói nhiều với gã, anh
lùi về phía sau nửa bước, nhíu mày, giọng lãnh đạm, “Anh rốt cuộc muốn
thế nào? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không cho anh quyền nuôi dưỡng,
hơn nữa Hiểu Quang đã tròn mười tám tuổi rồi, là người trưởng thành,
trêи phương diện pháp luật, nó đã có thể tự mình lựa chọn. Rõ ràng là,
nó không thể nào chọn cách về nhà với anh.”
Vinh Vĩ bật cười một
tiếng, “Tao đéo cần biết pháp luật hay không pháp luật, nó là con tao,
trêи người chảy dòng máu của tao, nên chắc chắn nó không chạy thoát, chờ tao già đi, nó phải nuôi tao, mỗi tháng phải đưa tiền cho tao.”
Trong lòng Hạ Tùng chán ghét một trận, “Anh muốn con chấp nhận anh, chỉ muốn con bỏ tiền nuôi anh thôi sao?”
Vinh Vĩ nhìn anh, trêи mặt gã ác liệt phun ra một đường khói thuốc, “Nếu
không. . .để làm gì? Sinh còn ra không phải để trông cậy nó nuôi về già
à? Hơn nữa tao còn muốn nó đổi về họ của tao, nhà họ Vinh bọn tao không
thể tuyệt hậu(*) được?”
(*) tuyệt hậu: không có người nối dõi
Hạ Tùng bị hắn phun thuốc làm mũi có chút ngứa, quay đầu chỗ khác ho khan
vài tiếng, mới nói, “Hiểu Quang sẽ không đồng ý làm những chuyện này.
Nếu như anh muốn uy hϊế͙p͙ nó, hoặc là đến trường cãi nhau, điều này chỉ hủy hoại nó, bây giờ nó gầy hốc hác rồi. Vinh tiên sinh, nó là một đứa
trẻ rất có tiền đồ, chằng lẽ anh không hy vọng con trai được sống tốt?”
Vinh Vĩ nghe lời anh nói, nhếch miệng đùa cợt, “Tao đương nhiên hy vọng nó
sống tốt rồi, nhưng mà cuối cùng tao vẫn không ở cùng con trai mình, kể
cả sống tốt thì có ích lợi gì đâu?”
Hạ Tùng nỗ lực kềm chế tức giận ở đáy lòng, anh nhìn thẳng đối phương, thấp giọng nói, “Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Vinh Vĩ hút xong điếu thuốc trêи tay, không kịp chờ đợi châm thêm một điếu,
hít một hơi thật sâu xong mới nói, “Thầy Hạ, tao biết trong lòng mày
thực sự thương nó. Thế này đi, hiện tại tao cần tiền gấp, mày đưa năm
mươi vạn tệ cho tao, tao sẽ không quấy rầy hai người nữa.”
(*) 1 vạn tệ = 34.000.000 VND ( theo guitienquocte.com)
“Năm mươi vạn?” Hạ Tùng mở to hai mắt, gần như nghi ngờ lỗ tai mình, “Anh
đây đang đe dọa? Hơn nữa tôi không có nhiều tiền như vậy.”
Vinh
Vĩ cười ác ý, “Năm mươi vạn mua một tương lai cho nó, ắt hẳn là cái giá
đủ thỏa đáng đi. Mày không có nhiều, thế chắc bạn trai kia của mày sẽ có ha? Dẫu sao cậu ta lái con xe đẳng cấp hơn một triệu vạn, hơn nữa còn
có mấy chiếc lận, nếu mày không có, tìm cậu ta mở mồm nói không phải có
luôn rồi sao?”
Vinh Vĩ híp mắt theo dõi anh, “Chính là người mỗi ngày tìm đến nhà mày ngủ
kia, Hiểu Quang không biết quan hệ bọn mày thế nào nhỉ!? Nhưng không thể giấu được đôi mắt này của tao. Thầy Hạ, mày vừa lòng nhỉ! Tao còn chưa
mở mồm được bao nhiêu, bây giờ mày không đáp ứng, ngày mai tao sẽ tăng
lên một trăm vạn, nếu không, chỉ cần Hiểu Quang không tiếp nhận tao, mày với nó chắc chắn sẽ không được sống yên ổn. Còn có, đừng nghĩ đến việc
chạy, chỉ cần còn ở Trung Quốc, cho dù là ở đâu tao đều có thể tìm được
bọn mày, không tin có thể thử xem.”
Hạ Tùng nghe hắn nói, toàn
thân căng thẳng. Năm mươi vạn tệ đối với anh không khác nào là một khoản tài sản lớn, hiện tại tổng số tiền trong tài khoản của anh cũng chỉ có
hơn năm vạn khối mà thôi, nhiều gấp mười lần, anh đâu thể gánh nổi?
Vinh Vĩ không nóng nảy, chỉ đứng trước mặt anh hút thuốc, chờ đến khi hút
xong điếu thuốc thứ hai, gã đi vào ngõ nhỏ nhìn hai bên, mới nói, “Tao
cho mày ba ngày suy nghĩ, không nghĩ kỹ càng thì tao lại đi tìm Hiểu
Quang, cũng có thể nhờ bạn học của nó nhờ vả chút chút, kể với đám đó ở
quê nhà Hiểu Quang xảy ra vụ án yêu đương vụng trộm đâm nát xác người
kia.”
Hạ Tùng nghe gã nói, cả người điên máu lên, “Mày đừng đi nói lung tung!”
Vinh Vĩ nhìn anh, đắc ý cười sung sướиɠ, “Vậy để xem thầy Hạ quyết định thế
nào. Được rồi, ba ngày sau mày đến quán cơm Tiểu Mai tìm tao, tao hy
vọng đến lúc đó có thể nhìn thấy tiền. Mày yên tâm, tao là người nói lời giữ lời, chỉ cần lấy được tiền, đời này tao sẽ không xuất hiện lại
trước mặt mày và Hiểu Quang nữa. Thầy Hạ, thầy suy nghĩ thật kỹ nha.”
Nam nhân nói xong, cúi đầu đi ra khỏi xó tường, để lại Hạ Tùng ngây
người tại chỗ.
Hạ Tùng biết người đàn ông này xuất hiện tất nhiên không có ý gì tốt đẹp cả, thật sự không ngờ gã ta lại đưa ra yêu cầu
quá đáng như thế, rõ ràng đang đe dọa vậy.
Thời tiết đã bắt đầu
ấm áp, toàn thân Hạ Tùng vẫn thấy lạnh lẽo, đặc biệt ngang lưng đều cảm
thấy chua xót. Anh chậm rãi đi về, lúc trở lại phòng trọ, ngay cả cơm
tối cũng không có tâm trạng để làm, chỉ lung tung nghĩ chuyện này rốt
cuộc phải làm sao.
Năm mươi vạn. . .
Trong tay anh thực sự không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa lời nói của Vinh Vĩ không thể tin, nam nhân như vậy có lẽ nếm được một lần ngon ngọt sẽ lặp đi lặp lại
nhiều lần sử dụng quỷ kế này, bản thân mình không nên tin tưởng mới
đúng. . .Trong lòng Hạ Tùng nhắc nhở chính mình, nhưng không tránh khỏi
nếu quả thực dùng khoản tiền kia có thể hoàn toàn chấm dứt chuyện này,
xem như là một trận buôn bán. Chỉ cần về sau, cuộc sống của Hiểu Quang
không buồn không lo, hoàn toàn tránh khỏi sự kiện bóng ma kia, làm vậy
cũng thỏa đáng đi!?
Trong lòng Hạ Tùng đang đánh trống, anh không biết cuối cùng có nên tin lời đối phương không, mà trêи phương diện
tiền bạc, đối với anh cũng là điều đặc biệt khổ não. Anh không có họ
hàng bạn bè gì, quan hệ đồng nghiệp cũng không thân cận, người duy nhất
có thể cho anh mượn một số tiền lớn như vậy vậy, cũng là người anh không muốn có nhiều dính dáng với đối phương kia.
Hạ Tùng buồn bã ngay cả cơm tối cũng không muốn ăn, anh lướt đống số điện thoại phía trêи,
cho dù nhìn trúng thế nào cũng không có nhiều tiền như thế. Lúc Hạ Tùng
còn do dự, điện thoại anh vang lên, sau khi nhấc máy, giọng Hạ Hiểu
Quang run rẩy truyền đến, “Ba ba, hôm nay ông ta lại đến tìm con. . .”
An ủi con trai một trận, sau đó cúp máy, Hạ Tùng cuối cùng mới biết, mình căn bản không có con đường thứ hai để lựa chọn.
Hiện tại anh chỉ biết tin lời Vinh Vĩ mà thôi, chỉ có thể tin đối phương sau khi lấy được tiền sẽ thực sự biến mất khỏi thế giới của anh và con
trai.
Hạ Tùng cắn môi một cái, nhìn thời gian đã sắp chín giờ
tối, anh do dự một lúc, vẫn cầm điện thoại lên bấm số Hoắc Văn Việt. Chờ đến khi nghe được tiếng nhắc nhớ gọi lại sau, quá trình này khiến toàn
thân Hạ Tùng thấy khó chịu, luôn cảm thấy chỉ vang lên vài tiếng sau đó
sẽ bị cúp, nhưng trêи thực tế ngoại trừ sáu, bảy năm trước kia ra, Hoắc
Văn Việt chưa từng treo cuộc gọi của anh, lần nào cũng tiếp nhận rất kịp thời.
Đối phương bên kia như không được yên tĩnh, Hạ Tùng có thể nghe được tiếng có người ngoài thuyết trình, rất hiển nhiên Hoắc Văn
Việt còn đang họp. Hạ Tùng do dự, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, tôi làm phiền cậu phải không? Tối muộn tôi sẽ gọi lại cho cậu.”
“Không có.”
Hoắc Văn Việt trả lời rất anh, anh bắt đầu không biết nên đi hướng nào,
một hồi sau môi trường bên kia yên tĩnh lại, “Tiểu Tùng, làm sao vậy?”
Hạ Tùng không biết phải mở miệng vay tiền đối phương như thế nào, hơn nữa
còn là một số tiền lớn như thế, lời đến bên mép vẫn không có cách nào
thoải mái nói ra, cuối cùng anh vẫn nói, “Chừng nào thì cậu tan tầm?”
Hoắc Văn Việt nói, “Chắc còn một tiếng nữa là tan họp rồi. Đến lúc đó em đến tìm anh, ngoan ngoãn ở nhà chờ em.”
Hạ Tùng nghe thanh âm đối phương ôn nhu, cảm xúc phức tạp, anh nhẹ nhàng
“Ừm” một tiếng, sau đó cúp máy, trong lòng rối bời mới thoáng bình phục
lại một chút.
Hạ Tùng tắm xong, trong quá trình tắm dọn dẹp thân
thể mình thật sạch sẽ. Anh biết Hoắc Văn Việt rất thích thân thể mình,
chỉ cần đối phương rảnh rỗi sẽ đều mong chờ qua đây, hai người sẽ làᘻ
ȶìиɦ. Trong tình ái, Hoắc Văn Việt luôn là người chủ động, Hạ Tùng cũng
chưa từng khẩu giao cho đối phương, mà dường như mỗi lần tiền hí Hoắc
Văn Việt đều sẽ ɭϊếʍ thân thể anh, ɭϊếʍ nơi bí ẩn nhất của anh, như muốn hút toàn bộ chất lỏng trong thân thể anh ra vậy, động tác nhiệt tình
đến kỳ cục.
Có đôi khu Hạ Tùng có một cảm giác sắp bị đối phương
hòa tan, nhưng anh nỗ lực kiềm chế, cũng cố gắng nhắc nhở mình rằng anh
chỉ muốn mang thai một đứa bé mà thôi, cũng không phải ôm chặt chờ mong
gì với Hoắc Văn Việt, coi hắn trở thành một cây gậy xoa bóp hình người
là được rồi.
Nhưng sử dụng quá liều lĩnh như vậy, cùng thường
xuyên tiếp xúc thân thể, Hạ Tùng khó mà tránh khỏi cảm giác tảng băng
được đóng trong lòng mình từng điểm từng điểm hòa tan, anh thực sự sợ
hãi, sợ mình sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Mà bây giờ, lại như phải có nhiều dính dáng cùng đối phương nhiều hơn.
Hạ Tùng cắn môi, lo lắng bứt rức ngồi trêи giường, anh ngồi không bao lâu, đã nghe được bên ngoài phòng truyền đến tiếng chìa khóa chuyển động. Hạ Tùng biết Hoắc Văn Việt đến rồi, tim đập nhanh, đợt không đến một phút
đồng hồ, nam nhân cao lớn mở cửa phòng đi đến.
Lúc nhìn anh giao
nộp ngồi trêи giường, dáng vẻ Hoắc Văn Việt rõ ràng như là thở phào nhẹ
nhõm. Trêи mặt hắn nở nụ cười, từ từ đi đến trước mặt Hạ Tùng ngồi xổm
xuống. Dáng hắn cao, cho dù bày ra tư thế này, nửa người trêи như muốn
ngang bằng cùng Hạ Tùng, hắn nắm tay Hạ Tùng, ôn nhu hỏi, “Hôm nay cư
nhiên chủ động gọi điện cho em, rốt cuộc có chuyện gì?”
Hạ Tùng
nhìn trong mắt đối phương mang theo kinh hỉ, dáng vẻ cười cười, trái tim lại không kiềm chế được đập nhanh, anh hơi quay đầu ra, vì xấu hổ mở
miệng nên lưỡng lự một lúc lâu. Hoắc Văn Việt cũng không thúc giục anh,
còn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay anh, con ngươi cùng
nhìn chằm chằm mặt anh, yên lặng cùng đợi.
Hạ Tùng bị ánh mắt
nóng rực của hắn nhìn, ngay cả lỗ tai cũng muốn đỏ, cuối cùng anh vẫn
quyết định, do dự mà hỏi, “Hoắc Văn Việt, cậu có thể. . .Cho tôi mượn
một khoản tiền không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT