Thầy giáo bị thao ngất

Thời gian rõ ràng còn sớm, tia sáng trong phòng lại có vẻ rất tối. Hạ Tùng chưa bao giờ trải qua tình ái thô bạo như vậy, đối phương như một tên dã thú gặm cắn trêи người anh, ƈôи ȶɦϊ.t dưới quần như đóng cọc kéo ra đưa vào trong hoa huyệt anh, làm hoa huyệt anh hơi lật ra bên ngoài, hai bên âm thần đáng thương rũ xuống, miệng huyệt đã được tạo ra một vòng bọt trắng nhỏ, theo nam nhân đút vào, càng nhiều ɖâʍ dịch bị đâm bắn tung tóe ra, trong không khí cũng tản ra một mùi tanh nồng.

Hạ Tùng không cầu xin tha thứ, quả thật lâu rồi thân thể anh mới cảm nhận được kɧօáϊ cảm sung sướиɠ, lúc đối phương gặm cắn trêи cổ anh, anh mới nhớ đến mình còn phải ra ngoài gặp mọi người, đành phải nói, “Đừng cắn chỗ đó. . .A . ..”

Hoắc Văn Việt nghe anh cầu xin tha thứ, ᘻút̼ cắn càng hăng hơn, “Em phải cắn ở đây, lưu đầy dấu vết trêи người thầy, để người khác vừa nhìn là biết anh đã có chủ, không được đụng vào anh.”

Hạ Tùng khẽ cười, “Quá ngây thơ, cho dù cậu làm như thế nào, cũng không thể thay đổi được. . .A . . .Không thay đổi được sự thật rằng tôi đã làᘻ ȶìиɦ cùng người khác. . . A. . .” Nam nhân như muốn ngăn cản những lời này của anh, dưới háng điên cuồng kéo ra đưa vào, lại đi chặn bờ môi anh, nuốt những lời nói anh còn dư lại vào trong miệng.

Hai người làm quá kịch liệt, ngay cả giường cũng bị đung đưa quá mạnh mà rung lắc, ƈôи ȶɦϊ.t nam nhân ma sát trêи nếp nhăn của Hạ Tùng, dường như ma sát toàn bộ động thịt của anh thêm một lần nữa, dưới đỉnh lộng dày đặc của hắn, cuối cùng quy đầu lớn phá vỡ lớp miệng t.ử ƈυиɠ anh, cắm sâu vào trong t.ử ƈυиɠ anh, động tác Hoắc Văn Việt mới từ từ chậm lại.

Hắn nhìn thầy bị mình tóm gọn đến mặt đỏ bừng, đáy lòng ghen tỵ muốn che giấu cũng không giấu được, giọng nói chua chát, mang theo thăm dò lại chất vấn, “Thầy, tên khốn kia cũng có thể đị* thầy sâu vậy sao? Có cắm đến nơi sâu này không?”

Hạ Tùng nhìn hắn giận dữ lại mang theo vẻ mặt khẩn trương, cảm giác vui thích trong lòng lại mãnh liệt hơn một phần, mở miệng bật ra lời nói dối, “Có hai người không được, nhưng còn có ba người làm được. . .A. . .”

“Không có khả năng! Thầy tất cả đều là của em, toàn bộ đều thuộc về em!” Hoắc Văn Việt căn bản không muốn nghe bất luận một chữ nào giữa anh cùng một nam nhân nhân khác, cho dù chỉ là một chữ cũng có thể làm hắn nổi giận, cơ bắp toàn thân căng thẳng, phía sau lưng cũng toát ra từng hạt mồ hôi lớn, ngay cả sợi tóc trêи trán cũng ướt đẫm, “Chắc chắn là thầy đang gạt em phải không? Thầy rất biết gạt người, làm sao có thể!” Tuy hắn gầm thét như vậy, nhưng đáy lòng dường như thực sự cho rằng đã xảy ra chuyện này, dù gì thân thể thầy tao như vậy, ɖâʍ loạn như vậy, bộ dạng hoàn toàn không giống sẽ thủ thân như ngọc. . .

“Tôi không cần phải . . . Lừa cậu.” Hạ Tùng nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc, “Giống như cậu làᘻ ȶìиɦ cùng người khác, cũng không cần phải lừa gạt tôi làm gì cả.”

Hoắc Văn Việt chăm chú nhìn anh, trong ánh mắt hiện lên thương tâm cùng khổ sở, vẻ mặt hứng thú hăm hở đều tan hết, cả người điên cuồng lên, vừa ghen tỵ vừa phẫn nộ, hắn rút cây gậy lớn bị ngâm ướt sũng, lại hung hăng đâm vào, như muốn đâm thủng thầy, làm Hạ Tùng không nhịn được kêu thành tiếng, ƈôи ȶɦϊ.t phía trước run run lại bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙.

“Thầy là của em, không được làm cùng người khác! Sau này tuyệt đối không cho phép, nếu như bị em biết, em sẽ nhốt thầy lại!” Trêи mặt Hoắc Văn Việt xuất hiện cố chấp, lại được chê giấu, Hạ Tùng nhìn vào trong mắt, tuyệt đối không thấy sợ, chỉ cảm thấy hắn vừa ngây thơ vừa ích kỷ nực cười.

Tính cách đối phương khốn nạn như vậy, bản thân hắn có thể tùy tiện làm cùng người khác, mà đối với anh, ngay cả trong lúc chia tay cũng cần phải thủ thân như ngọc mới được sao?

Hạ Tùng thực sự muốn cười ra tiếng, nhưng dưới nam nhân điên cuồng đỉnh lộng, lại không còn thể lực nữa. Hai chân anh bị ép gãy, đầu gối gần như bị đè lên hai bên đầu mình, nam nhân hung hăng đị* anh, như muốn thao lật anh, nhục nhận hung hăng đỉnh lộng vào lần nữa, dưới liên tục kéo ra đưa vào, gầm nhẹ bắn tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng vào trong động nhỏ của anh.

Lúc Hạ Tùng bị bắn vào bên trong, trong đầu xuất thần trong chốc lát, luôn cảm giác tại nơi bắn vào, có một viên tinh trùng được giữ lại, viên kia sẽ ở lại trong cơ thể anh một khoảng thời gian dài, như trồng cây, mọc rễ nẩy mầm, chậm rãi có máu có thịt mà lớn lên.

Sẽ biến thành bảo bảo sao?

Hạ Tùng nghĩ đến bảo bảo trong giấc mơ, đứa nhỏ kia theo thời gian trôi qua mà lớn lên từng ngày, mặc dù lạnh như băng, nhưng biết chạy biết cười, còn có thể ôm anh, gọi anh là ba ba, đứa bé này, còn có thể trở về sao?

Nếu như trở lại trong bụng anh một lần nữa. . .

Hạ Tùng bỗng nhiên hoàn hồn, toàn thân run một cái, giữa đùi cũng co quắp. Mắt anh bắt đầu tụ lại, ánh sáng trong mắt hiện ra mặt của Hoắc Văn Việt, dáng vẻ đối phương cười kỳ quái, thấp giọng nỉ non nói, “Thầy bị em bắn vào trong nha, là của em. . .”

Hạ Tùng không chút lưu tình đâm thủng ảo tưởng của hắn, “Tôi không phải của cậu, tôi cũng bị những nam nhân khác nội bắn, điều này chẳng có gì cả.”

Thái độ hờ hững của anh hoàn toàn chọc giận nam nhân trước mặt, Hoắc Văn Việt như con chó hoang tiến đến gặm cắn bờ môi anh, trêи da thịt anh lưu lại dấu vết, đến khi xuất tinh xong, ƈôи ȶɦϊ.t vẫn không mềm xuống mà đi chậm rãi ma sát trong hoa huyệt anh, giữa lúc anh còn chưa thích ứng được, cây gậy kia lại biến thành trạng thái cương cứng, sau đó thô bạo lật người Hạ Tùng, hướng về phía hậu môn anh ma sát.

“Không được. . .Còn chưa rửa. . .” Hạ Tùng đối mặt ý đồ của nam nhân vẫn cảm thấy xấu hổ, hậu huyệt anh còn chưa được tẩy rửa, bây giờ còn chưa phải lúc thích hợp làᘻ ȶìиɦ.

Hoắc Văn Việt liều mạnh tiến vào trong hậu huyệt anh, tiến đến bên tai anh, cuồng loạn ᘻút̼ vành tai anh, trong cổ họng phát sinh tiếng thở dốc dồn dập, “Đừng ngại, em phải đóng dấu trong cơ thể thầy thật nhiều mới được, để thầy biết, cuối cùng ai mới là nam nhân của thầy.”

“A. . .” Địa phương lâu lắm không được nếm thử tình ái cực kỳ chặt, Hạ Tùng bị nam nhân thô bạo tiến vào, sắc mặt đau đớn trắng bệch, Hoắc Văn Việt vừa lột động dương vậy anh, vừa ɭϊếʍ bờ môi anh, như đang cố gắng khơi dậy ɖu͙ƈ vọng của anh, ƈôи ȶɦϊ.t cũng dồn hết sức đỉnh lộng ma sát tuyến tiền liệt của anh. Dưới nam nhân ra sức vuốt ve, Hạ Tùng dần dần thích ứng thích ứng ƈôи ȶɦϊ.t kia ma sát, kɧօáϊ cảm trong thân thể càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng chậm rãi cảm nhận được một điểm thích thú.

“Hậu môn thầy bắt đầu ướt, có phải rất sướиɠ không? Nam nhân khác có đị* thầy sướиɠ thế này ư?” Giọng Hoắc Văn Việt nồng nặc đố kị, ƈôи ȶɦϊ.t cố gắng đâm vào thật sâu, cả người trùm lên người thầy, như là hoàn toàn bao anh lại.

“Chắc chắn có. . .Ô. . .Nhẹ chút. . .” Hạ Tùng không chịu nổi, thể lực Hoắc Văn Việt quá tốt, điều này ở sáu năm trước anh đã lĩnh giáo rồi, hơn nữa khi ấy đối phương còn có áp lực thi vào trường đại học là có thể thao anh đến mỏi eo đau lưng, hiện tại có lẽ còn lợi hại hơn.

“Phải mạnh hơn, để thầy nhớ kỹ mùi vị của em!” Hoắc Văn Việt chỉ cần vừa nghĩ tới thân thể thầy cũng bị nam nhân khác âu yếm rồi thịt qua, trong lòng đố kị tràn đầy ra, hắn kịch liệt đút vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, như thật sự muốn thao thầy chết.

“Ưm. . .A. . .” Hạ Tùng không muốn kêu ɖâʍ thành tiếng, cũng không muốn có phản ứng với nam nhân này, nhưng thân thể nhạy cảm vẫn tự động đáp lại, trong nhục huyệt càng ngày càng ướt, dần dần ma sát ra tiếng nước, ƈôи ȶɦϊ.t trước mặt rõ ràng bị làm lại cứng rắn.

Hai người mạnh mẽ giao hợp, Hạ Tùng căn bản không có thời gian dừng lại nghỉ ngơi, không phải bị đâm phía trước thì đâm phía sau, nam nhân dồn sức thao hai cái lỗ của anh hai lần, lần thứ năm rút ra bắn tϊиɦ ɖϊƈh͙ lên người anh, hoặc như đang làm ký hiệu bôi tϊиɦ ɖϊƈh͙ lên, hệt như dính hết trêи thân thể anh, mới hài lòng ôm Hạ Tùng vào trong lòng, thấp giọng nói, “Bây giờ toàn thân thầy đều là dấu vết của em, thầy là của em rồi.”

Hạ Tùng đã không còn dư lực cãi lại hắn, đã rất lâu thân thể anh không được cảm nhận tình ái, bình thường vận động cũng chỉ là tan việc đi bộ vài bước mà thôi, thể lực chắc chắn không tốt, bị nam nhân lăn qua lăn lại như vậy, như muốn ngất đi, không còn có chíu xíu khí lực chống lại. Anh không kháng cự làm Hoắc Văn Việt cực kỳ cao hứng, hắn ôm thầy đã ngất đi vào phòng tắm, xả nước trong bồn tắm, hai người cùng nhau trượt vào trong dòng nước ấm áp.

Hạ Tùng căn bản không thể tự mình ngồi dậy, anh được hai tay nam nhân kéo, trêи người đều là vết tích của tình ái. Anh tựa trêи ngực Hoắc Văn Việt, tiếng tim đập của đối phương càng ầm ĩ mạnh mẽ hơn, làm đầu anh mơ mơ màng màng. Hoắc Văn Việt thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng, lại gần ᘻút̼ đôi môi anh, tỉ mỉ thưởng thức, chờ đến khi ăn nước miếng trong miệng anh, nhỏ giọng nói, “Thầy, em thực sự biết lỗi rồi.”

Hạ Tùng nghe hắn nói, trong lòng không có nửa điểm cảm xúc, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Hoắc Văn Việt lại nói, “Sau này em sẽ đối với thầy thật tốt, nhất định sẽ không làm thầy thất vọng nữa.” Hắn ôn nhu tẩy rửa thân thể Hạ Tùng, đến khi vạch lỗ thịt vừa bị hắn giày xéo qua, ƈôи ȶɦϊ.t dưới quần lại có xu thế muốn cương. Hắn từ từ dọn dẹp tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn bên trong, chờ đến khi tắm toàn thân cho Hạ Tùng xong, sau đó đổi một chậu nước, lại đem ƈôи ȶɦϊ.t cứng rắn vùi sâu vào trong cơ thể anh một lần nữa, ôn nhu chơi anh.

Hạ Tùng không chịu nổi quấy nhiễu bên ngoài, mí mắt rũ xuống, lúc bị hắn ôm vào trong ngực, tức giận cắn trêи bả vai hắn một cái, nhưng lực đạo không phải quá nặng. Hoắc Văn Việt nhẫn nhịn, nhưng ƈôи ȶɦϊ.t dưới quần dần dần tăng nhanh tốc độ đỉnh lộng, bọt nước ở giữa nơi hai người giao hợp bắn tung tóe ra, lưu lại đầy thủy ngân trêи mặt đất.

Hạ Tùng ngay cả cơm tối còn chưa ăn, cuối cùng được ôm lên giường chìm vào giấc ngủ, hiện tại anh còn không biết bây giờ là mấy giờ rồi, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là chỗ ngang lưng, đau đớn làm anh nhíu mày. Giữa lúc anh nửa tỉnh nửa mêm nghe được Hoắc Văn Việt đang hỏi anh làm sao vậy, anh không hề muốn trả lời, bàn tay đối phương lại dính vào, hướng trêи lưng anh không nhẹ không nặng nắn bóp, dần dần xoa dịu cảm giác đau nhức đi rất nhiều, mị tâm anh cuối cùng mới giãn ra, cuối cùng nặng nề ngủ.

Đối với việc một lần nữa cùng Hoắc Văn Việt có tiếp xúc thân trêи thân thể, Hạ Tùng thực sự chán ghét, nhưng anh lại không có cách nào cự tuyệt, đối phương mang Hạ Hiểu Quang ra uy hϊế͙p͙ anh, anh chỉ có thể đi vào khuôn khổ. Nhưng anh cũng tìm được điểm yếu của Hoắc Văn Việt, giữa lúc làᘻ ȶìиɦ luôn nghĩ ra kịch bản vốn không tồn tại đến làm đối phương tức giận, làm ngụy trang trêи mặt Hoắc Văn Việt hoàn toàn vỡ nát rơi xuống, lại biến thành một con báo điên cuồng, phát tiết ɖu͙ƈ vọng trêи người anh.

Đã lâu không dây dưa tình ái biểu hiện quá mức giả đối, cho dù là tiếp xúc thân thể cũng làm Hạ Tùng thấy nhẹ nhõm hơn chút, anh là người đặc biệt biết tự an ủi mình, có đôi khi sẽ nghĩ rằng, cùng lắm chỉ xem đối phương như cây gậy xoa bóp hình người thôi, vừa nghĩ như thế,trong lòng anh lại nhẹ buông lỏng chút, sau đó trong lúc hai người gặp mặt, Hoắc Văn Việt lại khôi phục trạng thái nóng nảy dễ giận dữ, Hạ Tùng ngược lại như núi bất động.

Nhưng Hạ Tùng còn có chuyện rầu rĩ, hôm đó bị nội bắn, anh chạy nhanh tốc độ khẩn cấp đi mua thuốc tránh thai, hoàn toàn chặt đứt khả năng tạo ra một sinh mạng trong bụng, thế nhưng không biết tại sao, chờ đến khi anh đi đến cửa tiệm thuốc, làm thế nào cũng không có cách nào đi vào. Trong đầu anh nhớ đến bảo bảo luôn gọi anh là ba ba trong mộng kia, sinh mệnh tươi mới như vậy, rõ ràng bị chính anh bóp chết.

Nếu như còn có cách để bảo bảo xuất hiện trêи thế giới này một lần nữa, chẳng phải chỉ có một cách này thôi sao?

Hạ Tùng hoảng loạn sợ run nghĩ đến khả năng này, anh thân là thầy giáo, rõ ràng không nên mê tín, cũng biết cho dù là mang thai một đứa bé, đó cũng không phải người trước đó, nhưng anh chính là điên dồ tin tưởng khả năng này, dù gì bảo bảo vẫn luôn nói rất cần anh, e rằng, còn có khả năng đâu?

Trong lòng Hạ Tùng đúng là vẫn mang theo chút hy vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play