Hạ Tùng gần như không dám đối mặt sự
thật này, nhưng mọi chuyện vẫn cố tình biến đổi đến mức này. Anh hoàn
toàn không biết phải đối mặt với đứa bé trong bụng như thế nào, đứa bé
này không được chào đón, anh chưa từng nghĩ đến trong bụng mình sẽ xuất
hiện một sinh mạng, có lẽ Hoắc Văn Việt cũng sẽ không nghĩ đến.
Hạ Tùng ném que thử thai vào thùng rác, nhấc nút xả nước, mặt anh vẫn tái nhợt, ngón tay khẽ run, từ từ bình tĩnh lại.
Anh không có cách nào tiếp nhận đứa bé này.
Anh là đàn ông, chuyện đàn ông sinh con quá mức kinh thế hãi tục(*), mặc dù anh biết mình là một song tính nhân, nhưng nếu chuyện này bị truyền ra
ngoài, người khác sẽ thấy thế nào chứ? Quan trong nhất chính là anh
không nuôi đứa bé trong bụng này được, bây giờ anh phải nuôi vợ cùng con trai đã cố gắng hết sức rồi, nếu như có thêm một người nữa. . . Huống
chi, đứa bé này sẽ không được chào đón.
Không có ai nghĩ đến nó
sẽ tồn tại trong bụng anh, trước đây rõ ràng giao hợp nhiều lần như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác không có, nhưng giữa lúc hoàn cảnh khó khăn này mới xuất hiện?
Hạ Tùng che bụng mình, cảm giác bên
trong cái gì cũng không có, ngoại trừ việc khiến anh ăn không ngon, nuốt không trôi ra, cũng không còn cảm xúc gì, hiện tại nơi đó chỉ là một
phôi thai nho nhỏ mà thôi, nói không chừng chỉ lớn hơn hạt đậu chút xíu.
Chắc chắn còn có chỗ trống.
Trong mấy phút ngắn ngủi, Hạ Tùng đã hạ quyết tâm.
Trong tay anh không còn nhiều tiền thừa có thể được chi tiêu, vì vậy anh liền nghĩ đến khoản tiền Hoắc Văn Việt cho anh, nghĩ đến phí chia tay lại
được dùng để phá thai, Hạ Tùng cảm thấy buồn cười. Vì đang nghỉ hè, anh
muốn kiếm cớ cũng tiện, Vương Nhu nghe anh phải ra ngoài mấy ngày, cũng
không nghi ngờ gì, tùy tiện phất phất tay, “Anh đi đi, Hiểu Quang để em
chăm sóc là được.”
Hạ Tùng không quá tin lời vợ, nên nhân lúc
không có ai giữ lại chút tiền đưa cho con trai. Anh muốn chọn một bệnh
viện phá thai, đương nhiên sẽ không ở trong huyện, huyện anh quá nhỏ,
cho dù có chuyện nhỏ xíu gì cũng có thể bị truyền ra ngoài, huống hồ là
một việc quá không bình thường như vậy. Hạ Tùng tìm kiếm tài liệu xong,
quyết định đến tỉnh thành lân cận cho tiết kiệm, nơi đó có trung tâm
tỉnh, bên cạnh còn có bệnh viện nhỏ, chắc chắn có điện kiện giúp anh phá thai. Hạ Tùng mua vé tàu hỏa, lúc lên tàu hỏa, cả người vẫn là một trận hốt hoảng.
Anh chưa từng nghĩ đến sinh mệnh của mình sẽ tạo ra
một sinh mạnh khác, hơn nữa còn là dòng máu của anh cùng Hoắc Văn Việt,
nhưng sinh mệnh này chỉ có thể ở trong bụng anh được vài tháng ngắn
ngủi, sau đó hoàn toàn biến mất khỏi đòng dời. Trong lòng Hạ Tùng áy
náy, lại cảm thấy đau xót, ngực cũng cảm thấy đau. Anh ngồi trêи xe,
luôn vô thức vuốt ve bụng mình, đến bây giờ vẫn không thể tiếp nhận sự
thật rằng mình lại có một đứa bé.
Thật xin lỗi.
Trong lòng Hạ Tùng nói thầm, nói xin lỗi với sinh mạng trong bụng này, anh không
có đủ điều kiện để nuôi đứa bé này, cũng không có dũng khí đi gánh vác
ánh mắt khác thường của người đời. Anh luôn sống cẩn thận nghiêm túc như vậy, giống như ban đầu kết hôn cùng Vương Nhu, cũng chỉ hy vọng bộ dạng mình giống người bình thường hơn mà thôi. Hạ Tùng hối hận mình phóng
túng, anh nghĩ trong thời gian nửa năm này, anh đã nếm được đủ mùi đau
khổ, chỉ không dám nghĩ đến, đau khổ hóa ra vẫn luôn ở đây chờ anh.
Hạ Tùng mang rất ít hành lý, sau khi đến nơi, anh đi xung quanh một vòng,
chọn một bệnh viện nhỏ. Thật ra nếu nói đây là bệnh viện, không bằng nói giống phòng khám bệnh tư nhân hơn, người đến khám bệnh chỉ có công nhân đi làm xung quanh thôi, Hạ Tùng run rẩy trước cửa hết mấy tiếng, đều có thể nhìn thấy rõ người đang phá thai bên trong.
Chính là chỗ này đi.
Hạ Tùng hạ quyết tâm, anh đến phụ cận đặt một căn phòng, để hành lý xuống, mới lấy hết dũng khí bước vào phòng khám bệnh kia.
Bác sĩ phụ khoa đang chơi điện thoại, thấy anh vào một mình, hơi nghi ngờ
nhìn sau lưng anh, sau đó mới hỏi, “Anh có chuyện gì không?”
Hạ
Tùng mím môi, ngồi ghế trước mặt cô, lấy dũng khí nói rõ mục đích của
mình. Bác sĩ kia rất ngạc nhiên, chờ nghe xong anh tự nói mình là song
tính nhân, mới thoáng bình phục lại, thu vẻ ngạc nhiên về, cầm một cốc
nhựa cho anh, “Đi thử nước tiểu trước đi.”
Sau khi xét nghiệm
nước tiểu xong, vẫn có phản ứng mang thai, bác sĩ siêu âm cho anh, bảo
bảo trong bụng anh đã hơn ba tháng, Hạ Tùng nghe kết quả xong, trong
lòng bỗng thấy chua xót.
Hơn ba tháng, có lẽ chính là kỳ nghỉ
phép đó dính bầu? Có phải hôm trước Hoắc Văn Việt muốn anh ly hôn để
sống cùng hắn, hôm sau vì hối hận mà thay đổi sắc mặt đó?
Hạ Tùng sờ không trúng, nhưng vẫn cảm thấy khinh thường. Da mặt anh mỏng, giờ
phút này không thể hông đối mặt ánh mắt khác thường của bác sĩ cùng hai
cô ý tá. Sau khi chắc chắn là anh muốn phá thai, bác sĩ hỏi anh muốn làm loại nào, muốn thuận tiện sẽ khá đắt, khá đắt trong bệnh viện nhỏ này
của bọn họ theo như tuyên truyền ra ngoài sẽ không còn đau sau khi làm.
Hạ Tùng cắn môi, nhỏ giọng nói: “Thuận tiện đi.”
Bác sĩ cùng y tá đang chuẩn bị công việc trước, Hạ Tùng ngồi trêи ghế băng ngoài hành
lang, cả dãy hành lang dài không có một bóng người, cả người anh vì khẩn trường mà dạ dày cũng co rút, làm anh vô cùng khó chịu, trong cổ họng
cũng như có vật khác chặn ngang vậy, làm anh muốn ói. Hạ Tùng xoa xoa
trán mình, bàn tay lại xoa xoa bụng mình.
Trong này có một em bé, em bé của anh cùng Hoắc Văn Việt.
Hạ Tùng không nhịn được ảo tưởng, đứa bé của hai người họ sinh ra sẽ là
dạng gì, giống anh hơn, hay giống Hoắc Văn Việt hơn? Nhóc con sẽ là bé
trai, hay bé gái? Hoặc là. . . Là một quái vật dị dạng giống mình?
Nhưng thật sự Hạ Tùng vẫn rất thích đứa bé, có lẽ anh vừa sinh ra đã có lòng
thương lại, thái độ đối với trẻ con rất kiên nhẫn còn rất tốt. Ví dụ như con trai Hạ Hiểu Quang, ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy đã thương
nó, nên mới có suy nghĩ quyết tâm kết hôn cùng Vương Nhu, chỉ hy vọng
với năng lực của mình, có thể giúp đứa trẻ này sống tốt hơn một chút.
Mà hiện tại, đến lượt anh có bầu một đứa bé, nhưng anh lại nhẫn tâm lựa chọn xóa bỏ nó.
Nhưng nếu không xóa bỏ nó thì phải làm sao chứ? Anh không chịu được ánh mắt
khác thường của người đời, cũng không có thừa tiền nuôi dạy nó, huống
hồ, huống hồ ngay cả một người bố khác của nó, có lẽ còn không muốn nó?
“Thật xin lỗi.” Hạ Tùng thống khổ nghẹn ngào, bàn tay anh dán trêи bụng mình, dùng sức muốn cảm thụ sự tồn tại của bảo bảo bên trong, nhưng nó còn
quá nhỏ, cho dù biết mình sẽ bị vứt bỏ, cũng không có năng lực để phản
kháng. Hạ Tùng cắn môi, bây giờ không có dũng khí đối mặt tất cả mọi
chuyện, anh phải lấy dũng khí ở đâu đây.
Hạ Tùng đưa tay sờ túi
mình, lấy điện thoại cũ rích như sắp chết ra. Tay anh run run mở điện
thoại lên, ấn đến dãy số mà mình đã nhớ kỹ.
Nói cho Hoắc Văn
Việt, nói rằng giữa hai người họ có một bảo bảo, anh muốn giữ con lại,
mà mọi chuyện này khẳng định đều cần Hoắc Văn Việt hỗ trợ, chỉ cần hắn
đồng ý, kể cả mình là một người đàn ông, cũng tuyệt đối không oán không
hận sinh cho hắn một đứa bé.
Hạ Tùng nhắm mắt lại, như tìm một
cái phao cứu mạng vậy, chờ đến khi tiếng thông báo nhắc nhở vang lên,
trong lòng anh siết chặt, anh chờ đợt đường dây điện thoại được kết nối, nhưng tiếng chuông vang lên năm hồi, cuộc gọi đã bị cúp.
Nghe
được tiếng máy bận bên trong, cả người Hạ Tùng như bị dội một chậu nước
lạnh vậy, rõ ràng thời tiết nóng như thế, nhưng anh lạnh từ đầu đến
chân, toàn thân trêи dưới một chút ấm áp cũng không có. Anh từ từ để
điện thoại xuống, màn hình nhỏ hẹp mau chóng đen xì, Hạ Tùng dụi mắt một cái, nghe được y tá gọi tên anh, anh đứng dậy, đi vào phòng mổ.
Nói là phòng mổ, nhưng thật ra chỉ là một căn phòng rất đơn sơ, Hạ Tùng cởi hết quần nằm trêи giường mổ, ga trải giường màu trắng có vết máu nhạt,
cũng không biết dính lên từ bao giờ, còn có vết bẩn màu vàng ngạt. Hạ
thể kỳ lạ của anh đương nhiên làm mấy cô gái trẻ thấy tò mò, Hạ Tùng xấu hổ, nhưng cần phải để mình cố gắng ổn định cảm xúc xuống. Anh nghe dặn
dò mở rộng hai chân ra, lại bị tiêm thuốc gì đó, chờ đến khi máy móc
lạnh như băng vạch ɦσα ɦuyệt anh ra, Hạ Tùng mới ý thức được, mình thật
sự đang phá thai.
Quá trình làm anh thống khổ không chịu nổi, mặc dù chỉ có mấy phút ngắn ngủi, nhưng đối với anh, giống như dài cả một
thế kỷ vậy. Toàn thân anh toát mồ hôi lạnh, chỗ bụng chưa bao giờ đau
đến mức này, anh cắn chặt răng, ngón tay nắm xuống mép giường, đầu ngón
tay cũng trắng bệch. Anh cảm nhận được máy móc lạnh như băng dò đến t.ử
ƈυиɠ anh, từng chút từng chút kẹp một thứ gì đó bên trong ra, cảm giác
đau như bị xé thành từng mảnh khiến anh khó chịu đến cực điểm.
Nơi này đã từng mang lại cho anh bao nhiêu kɧօáϊ cảm, giờ phút này trả lại
thành vết đau thương gấp bội lần. Hạ Tùng cắn răng, trong đầu anh trống
rỗng, anh không nhớ nổi mặt Hoắc Văn Việt là bộ dạng gì, anh cũng không
nhớ được những thứ khác, chỗ đau kia đã chiếm lấy toàn bộ thân thể anh,
làm anh hoàn toàn hiểu được hậu quả của phóng túng.
Anh bắt đầu
hối hận, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu anh không nên đến thành phố lớn đó,
hoặc là nếu đi, không nên bất cẩn để thứ đồ xấu hổ kia bỏ vào trong
rương hành lý của mình, hay là không nên không khóa cả mà tự an ủi, như
vậy chắc sẽ không bị người đàn ông kia phát hiện bí mật của mình, cũng
sẽ không để hắn làm ra mấy trò cưỡng gian với mình, sau đó gian ɖâʍ thêm một lần nữa, cuối cùng cả hai cùng chơi nghiền, làm anh ngay cả trái
tim mình cũng vứt bỏ. ..
Trong khoảng thời gian ấy Hạ Tùng không
ngừng tỉnh táo lại chỉ ra những sai lầm của mình, tôn nghiêm làm anh
không có cách nào để khóc lên, anh nếm thử kết cục thảm hại mà mình gây
ra, cảm nhân đứa bé kia từng chút từng chút rời khỏi thân thể mình, chờ
đến khi bác sĩ nói xong rồi, Hạ Tùng thật sự như chết qua một lần vậy.
Bên người anh không có người nhà an ủi, sau khi xuống giường dường như ngay cả quần cũng không mặc được, hạ thể anh còn đang chảy máu, anh thấy y
tá bưng thứ gì đó ra ngoài, cục thịt mờ nhạt đầy máu kia, vốn sẽ trưởng
thành phát triển trong t.ử ƈυиɠ anh, nếu như không có toan tính, nếu như anh không nhẫn tâm, vật kia sẽ từ từ trưởng thành hình người, lớn lên
trong bụng anh, rồi sau chín tháng, hoàn toàn chín chắn được sinh ra,
sau này sẽ thành một con người trong xã hội. . .
Mà bây giờ, vật
kia còn chưa kịp trưởng thành đã hoàn toàn bị xóa bỏ, nó chỉ là một cục
thịt vụn, có lẽ sẽ bị ném vào trong thùng rác, hoặc thả xuống bồn cầu,
không được nhìn thấy mặt trời, cũng không có cơ hội để sinh trưởng.
Y tá thấy anh căn bản còn chưa kịp chuẩn bị, tốt bụng cầm một cuộc giấy
vệ sinh cho anh, còn giúp anh đệm trêи qυầи ɭσ"ȶ. Hạ Tùng nhỏ giọng nói
tiếng cảm ơn, anh vẫn đi đứng không vững, y tá đỡ anh ra hành lang ngồi
trêи băng ghế một lúc lâu, quặn đau trêи bụng mới chậm rãi tan đi một
ít. Anh đi đóng tiền dịch vụ, lại mua thêm ít thuốc kiềm đau, làm xong
tất cả mấy chuyện này mới tính là hoàn toàn kết thúc.
Hạ Tùng cảm thấy mình như vừa trải qua một cơn ác mộng vậy, vì anh cố tình chọn lựa một khoảng thời gian không có người nào, cho nên lúc anh đi ra bệnh
viện, hoàn toàn không có ai sẽ nghi ngờ anh vừa mới phá thai. Hạ Tùng
lấy điện thoại mình ra, trêи màn hình trắng tinh, không có cái gì cả,
không có thông báo, cũng không có cuộc gọi nhỡ.
Hạ Tùng cảm thấy nực cười.
Mình còn mong đợi cái chó gì chứ? Chẳng lẽ còn tưởng rằng Hoắc Văn Việt sẽ hồi tâm chuyển ý sao?
Có lẽ lúc anh nhận được khoản tiền kia, còn lưu lại ý nghĩ này, nhưng chờ
đến khi máy lạnh như băng đi vào trong ɦσα ɦuyệt kia vừa đâm vừa làm,
cục thịt bên trong kia từng chút từng chút được kẹp ra ngoài, anh đã
hoàn toàn ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Giữa anh cùng Hoắc Văn Việt, đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa rồi.
Hạ Tùng từ từ đi đến cạnh thùng rác, ném điện thoại cùng sim điện thoại
bên trong vào. Lúc anh thấy điện thoại cũ rích cùng đống rác rưởi bẩn
thỉu kia nằm chung một chỗ, tim lại có mấy phần chết lặng, anh đứng
trước thùng rác một lúc lâu, mới đón ánh mặt trời từ từ đi về phòng trọ
của mình, anh ở nơi dó phải qua khoảng một tuần, nuôi thân thể khá hơn
chút, mới rời khỏi thành phố này, trở về với gia đình của anh, vốn trong hoàn cảnh này, cũng không ai biết anh đã từng đến nơi đây xóa bỏ sinh
mạng của một đứa bé.
Trừ mình anh ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT