Mấy ngày trước khi nhập học kỳ mới, Hạ Tùng ở
lại nhà Hoắc Văn Việt, từ sau khi thầy đến, Hoắc Văn Việt dứt khoát cho
mấy dì bảo mẫu thêm mấy ngày nghỉ, hơn nữa ba mẹ cũng không về, biệt thự này quả thật giống như trở thành ổ của hai người yêu nhau vậy. Hoắc Văn Việt càng thích kéo thầy làᘻ ȶìиɦ ở khắp mọi nơi, trong phòng mình,
trong phòng tắm, trêи ban công, trong phòng bếp, thậm chí ngay cả phòng
khách cũng cùng thầy làm qua. Hạ Tùng vừa xấu hổ vừa khẩn trương, nhưng
cuối cùng vẫn không cưỡng lại được lại cùng nam nhân dây dưa, cuối cùng
còn để cho hắn được như ý nguyện.
Mọi nơi trêи cơ thể anh đều
dính mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙, với tình yêu dành cho Hoắc Văn Việt càng ngày càng
vùi lấp xuống nhiều hơn một phần, Hạ Tùng thỉnh thoảng cũng suy nghĩ xem mình còn có thể lên bờ được nữa không. Chờ đến sau ngày nhập học, anh
cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ cuộc sống hẳn có thể khôi phục về
như bình thường.
Ở nơi này đến học kỳ thứ hai, đối với học sinh
cùng môi trường xung quanh, Hạ Tùng cũng xem như là quen thuộc, cho nên
cũng không còn khó chịu, trong lớp anh dạy rất tốt, tính tình lại khiêm
tốn, trừ thầy Hác đó ra, gần như không có người nào thấy khó chịu khi
sống cùng anh, mà thầy Hác đó đại khái cũng bị Hoắc Văn Việt mỉa vài
câu, sau lần đó mới không dám tìm Hạ Tùng bắt nạt nữa, làm anh thoải mái không ít.
Hắn gần như ngày nào cũng đợi trong sân trường, cách
ngày thi đại học không còn nhiều, học sinh lớp mười hai hầu như ngày nào cũng phải đi học, từ sáng sớm đến tối, thời gian nghỉ ngơi rất ít, Hoắc Văn Việt cũng không ngoại lệ, số lần hai người làᘻ ȶìиɦ cũng giảm bớt
rất nhiều, có lúc thậm chí một tuần mới có thể làm một lần.
Tình
ɖu͙ƈ không có được thời gian phát tiết, điều này làm tính khí Hoắc Văn
Việt thay đổi không tốt lắm, mỗi ngày chân mày đều nhíu chặt, lúc thức
dậy cáu bẩn không chịu nổi. Hắn không chịu để cho Hạ Tùng về phòng ngủ
của anh, ngày nào cũng phải ôm cả người anh vào ngủ chung, thậm chí lúc
sáng sớm cương cứng còn muốn cắm ƈôи ȶɦϊ.t vào trong tiểu huyệt của
thầy, nhưng nhìn giờ học sắp muộn rồi mới từ bỏ. Thời gian làᘻ ȶìиɦ
không đủ, nhưng thời gian hôn môi nhất định vẫn phải có, cho nên hắn chỉ cần bắt được cơ hội sẽ nhào đến hôn thầy, thường xuyên hôn ᘻút̼ môi Hạ
Tùng đến hơi sưng lên mưới quyến luyến không nỡ buông anh ra.
Hạ
Tùng đã từng trải qua kỳ thi đại học, đương nhiên biết có nhiều áp lực
thế nào, nên cũng thông cảm cho hắn, thường nấu canh cho hắn, làm thức
ăn cũng chọn món đầy đủ màu sắc hắn thích nhất để làm, cơ hồ là thành
một bà bảo mẫu toàn năng vậy. Hạ Tùng có cảm giác mình đang dạy kèm con
trai trước kì thi đại học, suy nghĩ chờ sau khi Hạ Hiểu Quang lên cao
trung, có phải anh cũng bận rộn thế này không?
Nhưng mà chắc không đến mức này chứ? Ít nhất, ít nhất là sẽ không phát sinh ra quan hệ thân mật như vậy.
Hạ Tùng nghe nam nhân ra lệnh, không nhịn được muốn đỏ mặt.
Hoắc Văn Việt không thấy anh đáp lại, đưa tay kéo cổ tay anh một cái, mất
hứng nói: “Thầy, giúp em hút ra đi mà, không nghe thấy sao?”
Hạ Tùng không biết phải làm sao, “Em còn đề phải làm, làm xong trước đi.”
“Làm xong thì anh đi ngủ rồi.” Hoắc Văn Việt thật sự chỉ muốn ném bút liều
mạng áp thầy ngã xuống giường rồi hung hăng thao anh, nhưng hắn cũng
thừa biết mình không có thời gian, nếu như thi vào đại học không thành
công, tương lai của hắn nhất định sẽ vô cùng thảm, qua được cửa ải kia
của ba mẹ rất khó ứng phó. Hắn chỉ cần vừa nghĩ tới sẽ phải đối mặt với
cảnh tưởng đôi vợ chồng giả kia chửi bới cãi vã lẫn nhau rồi đập đồ, hắn lập tức không muốn điểm số của mình bị rớt xuống.
“Anh sẽ không, anh sẽ chờ em, được không?” giọng Hạ Tùng nhẹ nhàng giải thích, biết
Hoắc Văn Việt áp lực rất lớn, cho nên chủ động tiến đên hôn lên bờ môi
hắn một cái.
Rất thần kỳ, được thầy hôn một cái, trái tim Hoắc
Văn Việt nóng ran cùng giữa hai chân không nhịn được cũng dựng đứng lên
không còn chút liêm sỉ, hắn nhìn mặt Hạ Tùng, không nhịn được bắt đầu
làm nũng, “Hôn lại em cái nữa đi rồi em đáp ứng anh.”
Hạ Tùng
nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt, khó tránh khỏi đỏ mặt, anh từ từ sát
đến, đi trêи môi Hoắc Văn Việt hôn một cái, còn chưa kịp dứt ra, đã bị
nam nhân giữ lại sau gáy, đầu lưỡi đối phương đưa vào trong khoang miệng anh, đưa nụ hôn đơn giản này thành nụ hôn sâu ướt át.
Lúc bị đầu lưỡi đối phương ma sát, thân thể Hạ Tùng cũng bắt đầu run, đã mấy ngày
không ân ái, thân thể trống rỗng. Anh đáp lại nụ hôn này, lúc hai người
sắp cọ xát đến tẩu hỏa mới ngừng lại, hô hấp có chút gấp rút. Mắt Hạ
Tùng ướt dính, môi cũng bị ᘻút̼ thành màu sắc bóng loáng xinh đẹp, anh
hốt hoảng quay đầu chỗ khác, nhỏ giọng nói, “Em, em mau làm bài tập đi.” Nói xong cũng vội vàng ra khỏi phòng ngủ trước, phòng ngừa bị đối
phương thấy hạ thể mình đã cương.
Thời gian trôi qua rất nhanh,
lúc ở giữa học kỳ, Hạ Tùng cùng Hoắc Văn Việt còn ở trong thư viện ân ái rồi, thậm chí hai người họ còn thừa dịp ngày nghỉ tìm một phòng học
trống kịch liệt làᘻ ȶìиɦ, nhưng bắt đầu đến cuối học kỳ, số lần làᘻ ȶìиɦ giảm thiểu đi rất nhiều. Thời gian sắp đến ngày Quốc tế lao động, nhà
trường cho nghỉ bảy ngày, theo lý lẽ mà nói, Hạ Tùng nên về quê. Thật ra anh cũng định về nhà một chuyến, anh đợi ở nơi này, luôn cảm thấy đối
với Hoắc Văn Việt học tập cũng không có ích lợi gì, ngược lại thường
xuyên làm hắn không tâm trung tinh thần được, khiến Hạ Tùng có chút áy
náy.
Anh quyết định đặt vé đi về, nhưng vợ gọi điện thoại tới nói, cô đã mua vé, định mùng 1 tháng 5 dẫn con trai đến chỗ anh chơi.
Mọi thứ chợt thay đổi như vậy làm Hạ Tùng hết sức ngạc nhiên, anh dừng lại
một chút, bất đắc dĩ nói, “Sao không bàn bạc với anh trước một câu?”
Giọng Vương Nhu còn cây ngay không sợ chết đứng, “Bây giờ em không phải là đang bàn bạc với anh à?”
“Nhưng em ngay cả vé cũng mua rồi.” Hạ Tùng cắn môi một cái, không biết nên sắp xếp thế nào bây giờ.
“Sao thế? Chỗ anh có cái gì không muốn để bọn em nhìn? Không phải em đã nói
sẽ qua chỗ anh chơi ngày 1/5 rồi sao? Em mua vé rồi, cũng nói với các
chị em nhỏ hàng xóm là em sẽ dẫn con trai lên thành phố du lịch, bây giờ anh là không chịu tiếp đãi bọn em phải không?” Giọng Vương Nhu sắc bén
gắt lên.
Hạ Tùng xoa xoa cái trán co rút đau, vội vàng nói, “Anh
không phải có ý này, em mua vé dừng ở trạm nào? Anh đến trạm xe đón em
với con.”
Cúp máy, Hạ Tùng ngồi ở mép giường một lúc lâu, mới
tỉnh hồn lại. Anh không biết nên nói thế nào cũng Hoắc Văn Việt, mùng
1/5 mặc dù được nghỉ, nhưng học sinh lớp mười hai là ngoại lệ, lớp mười
hai cũng có ba ngày nghỉ, nhưng Hoắc Văn Việt đã sớm nói với anh rằng
hắn sẽ không về nhà, sẽ ở chỗ này học tập, mà vợ con mình muốn đến, phải sống chung thế nào đây?
Hạ Tùng không biết làm sao, mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng anh vẫn phải đối mặt với mọi chuyện, cho nên lúc ăn cơm tối, anh nói chuyện này cùng Hoắc Văn Việt.
Theo dự đoán đối phương nhất định sẽ không kiềm chế được, có lẽ sẽ nổi giận, cáu bẩn,
nhưng Hoắc Văn Việt không thế, hắn ngẩng đầu lên, dừng mấy giây mới nói, “Đến thì đến thôi, hay là không có chỗ để ngủ? Chẳng lẽ muốn đi ra
ngoài thuê phòng?”
Trong lòng Hạ Tùng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt
cùng nhẹ nhàng hơn chút, “Nếu như em đồng ý, anh nghĩ anh ngủ ở phòng
khách cũng được.”
Hoắc Văn Việt nhìn anh, đột nhiên cong khóe
miệng lên, “Nếu vậy, thầy rất sợ vợ anh biết quan hệ của hai chúng ta
chứ gì? Nên muốn giấu đầu hở đuôi ngủ ở phòng khách?”
Mặt Hạ Tùng đỏ bừng, anh đương nhiên sợ bị Vương Nhu biết được quan hệ không bình
thường giữa anh với Hoắc Văn Việt, hoặc nói cách khác, anh lo lắng bất
kỳ một người nào sẽ biết mối quan hệ này, nếu như chuyện giữa hai người
họ bị lộ ra, đối với anh hoặc đối với Hoắc Văn Việt đều rất bất lợi.
Nghĩ tới đây, anh chủ động hạ thấp nhún nhường, đưa tay ra nắm tay Hoắc
Văn Việt, nhỏ giọng nói: “Hai người họ sẽ đến đây ở bốn năm ngày gì đó,
Văn Việt, em có thể giúp anh cùng giấu giếm được không? Hoặc nếu cảm
thấy bất tiện, anh ra ngoài đặt nhà nghỉ cũng được.”
Hoắc Văn
Việt lộ ra nụ cười đùa cợt, “Hay là thế này đi, thầy, trong tay anh còn
có bao nhiêu tiền em biết rõ ràng, muốn ra ngoài đặt một gian phòng đủ
tiện nghi ở trong năm ngày, anh không đủ tiền, huống chi bọn họ đến còn
phải ra ngoài mua đồ? Còn phải ăn cơm đi? Lại cả đi chơi nữa? Chẳng lẽ
chỉ ở quanh đây vòng vo vài chuyến là xong chắc?”
Hạ Tùng bị hắn
chế nhạo lấp tức cảm thấy xấu hổ, anh cắn môi một cái, biết thừa kinh tế của mình rất khó khăn. Phần lớn tiền lương của anh đều đưa cho vợ, chỉ
để lại một ít cho mình mà thôi, mặc dù ở đây tiền chi tiêu cũng không
dùng đến bao nhiêu, nhưng Hoắc Văn Việt đưa cho anh rất nhiều đồ, sao
anh có thể không biết xấu hổ mà cầm tay không, cho nên thỉnh thoảng sẽ
mua đồ tặng cho đối phương. Cứ thế, anh thật sự không còn lại nhiều tiền dư, mà Hạ Tùng lại ngại đi hỏi vợ lần này đến mang theo bao nhiêu tiền, chắc hẳn cũng không quá nhiều, dù gì tiền lương của anh cũng không tính là nhiều.
Hoắc Văn Việt nhìn thấu sắc mặt của anh cũng biết mình nói đúng rồi, cười đắc ý, “Nên thầy muốn em cùng giấu diếm? Vậy, dù sao thầy cũng phải cho em ít tiền công báo đáp chứ nhỉ?”
Hạ Tùng
luống cuống nhìn hắn, trong mắt nam nhân mang nụ cười sáng loáng, khuôn
mặt hắn anh tuấn, lộ ra biểu tình gì cũng vô cùng mê người. Hạ Tùng biết ý định của hắn, hai người quả thật đã rất lâu rồi không có làm, Hạ Tùng do dự, từ từ tiến đến, đi trêи bờ môi hắn hôn một cái, nhỏ giọng hỏi,
“Như vậy đủ chưa?”
Hai người sát gần nhau, hô hấp cũng có thể
nghe thấy được, mắt chạm thẳng vào nhau, lập tức sinh ra một bầu không
khí mập mờ cờ bay phất phới. Hoắc Văn Việt cười cười, thấp giọng nói,
“Thầy cảm thấy thế nào?”
Hạ Tùng đỏ mặt, hai chân tách ra ngồi
trêи đùi nam nhân, cánh tay từ từ vòng qua cổ hắn, lại đem môi mình đưa
lên. Thân là người đàn ông lớn tuổi chủ động làm ra những động tác này
khiến anh cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, trái tim cũng nhảy đập mạnh mẽ.
Hoắc Văn Việt nhìn anh ngoan ngoãn hiến thân, bàn tay nâng ᘻôиɠ anh lên, nắn bóp cặp ᘻôиɠ nhiều thịt của anh, lại ɭϊếʍ môi anh, thưởng thức mùi
vị của anh.
Thầy rất thơm, luôn làm hắn có cảm giác hôn không đủ. Từ lúc Hoắc Văn Việt bắt đầu chơi, cảm thấy mình khẳng định sẽ nhanh
chán thôi, dù gì đây là thói quen trước sau như một của hắn, bạn giường
ném thường xuyên, cũng không lo lắng sẽ có đối tượng tình một đêm gì đó. Nhưng không biết tại sao, càng cùng thầy thân mật, lại càng không bỏ
được mùi vị trêи người anh.
Có lẽ vẫn bởi vì anh quá dễ dàng.
Ở cùng một nhà, không cần đi ra ngoài đã có thể sử dụng, hơn nữa dáng dấp thầy rất hợp khẩu vị của hắn, thân thể cũng rất thoải mái, thầy hoàn
toàn không biết hoa huyệt của anh cùng những người khác có bao nhiêu
ướt, có bao nhiêu chặt, hình dáng âm phụ rất đẹp, rõ ràng chỉ nhìn thôi
đã thấy đặc biệt mê người. Hoắc Văn Việt đến bây giờ còn có thể nhớ lại
thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cảnh vật giữa hai chân thầy, hoa huyệt
anh ngậm một cây gậy xoa bóp kém chất lượng, nhìn thật sự dụ người đến
cực điểm, mỗi lần vừa nghĩ đến, đại kê hắn lập tức dựng đứng lên được.
Hoa huyệt thầy dùng rất thích, ngay cả hậu huyệt cũng sẽ tự động ra nước,
lúc lấp đầy tính khí hắn, làm Hoắc Văn Việt thực sự thoái mái đến da đầu cũng thấy tê dại. Chính vì thầy như vậy đã khiến hắn vô cùng mê muội,
mới bắt đầu chìm đắm cùng anh ân ái, dần dần phát hiện ngay cả thức ăn
anh làm cũng rất ngon, tính cách đặc biệt nhẹ nhàng hiền hòa, gần như
không bao giờ chủ động tức giận, bất cứ lúc nào đều làm cục thịt tròn
mặc hắn tha hồ xoa bóp vân vê. Một người như vậy, thật sự không bới móc
được ra khuyết điểm gì, hắn lại có lý do gì để đổi chứ?
Cho nên vẫn luôn dùng anh, đây đúng là chuyện đương nhiên rồi.
Hoắc Văn Việt dùng sức hôn môi Hạ Tùng, thật muốn cắn môi anh ra thành dấu
vết, để người khác nhìn một phát là biết ngay môi anh đã trải qua điều
gì. Bàn tay hắn ở trêи cơ thể thầy tùy ý vuốt ve xoa nắn, như đốt lửa
trêи thân thể trắng nõn vậy, chờ đến lúc hắn mò đến đến giữa hai chân,
mới phát hiện thì ra anh đã ướt đẫm rồi. Hoắc Văn Việt ngạc nhiên, càng
nhiều hơn chính là nóng ran, hắn cởi quần anh xuống, đặt anh trêи bàn
ăn, tách hai chân anh ra, nhìn thịt huyệt ướt mềm kia, đỉnh tính khí cắm vào, lúc bị mị thịt bao quanh cắn chặt vào trong, hắn bắt đầu thở dốc,
“Thật thoải mái, thầy cũng muốn sao? Chảy nhiều ɖâʍ nước quá.”
“Ừ. . .” Hạ Tùng vì bị hắn đỉnh quá gấp, đuôi mắt cũng tràn ra nước mắt,
anh thở hổn hển, hai chân kẹp hông nam nhân thật chặt, “Muốn đi vào sâu
hơn chút nữa. . .”
Hoắc Văn Việt đưa cả cây tính khí vào, thẳng
tắp đỉnh vào trong huyệt âm, “Đều tại em quá bận rộn, không thỏa mãn
thầy thường xuyên được.” Hoắc Văn Việt cong khóe miệng lên cười một
tiếng, hôn lên môi Hạ Tùng, thao anh đến nói không ra lời được.
Kịch liệt tình ái khiến Hạ Tùng tạm thời quên đi tất cả mọi chuyện phiền não kia, anh ở trêи bàn ăn cùng nam nhân ân ái, lại được ôm vào trong phòng tắn, ở trong đó nam nhân đè anh bắn sâu vào bên trong, đem tϊиɦ ɖϊƈh͙
đậm đặc của mình rót đầy toàn bộ t.ử ƈυиɠ anh, làm anh đến hai chân co
rút, thoải mái đến nước miếng cũng chảy ra.
Trong cơ thể cao triều từ từ tan đi, Hạ Tùng vẫn không khỏi lo lắng vợ đến sẽ xảy ra những chuyện gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT