Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Văn Việt không
dẫn Hạ Tùng về trường, mà là vào một quán rượu. Hạ Tùng nhìn hắn cầm thẻ mở cửa phòng trực tiếp đi đến trước bàn lễ tân, nhân viên trước bàn vội vàng mỉm cười làm thủ tục tham gia cho hai người, ngay cả thẻ căn cước
cũng không nhìn, lập tức thấy kinh ngạc. Anh biết ngay dụng ý của nam
nhân này, trêи mặt lộ ra biểu tình ngượng ngùng, luôn cảm thấy hai người đàn ông cùng đi mướn phòng đặc biệt kỳ quái, cũng không biết người
ngoài sẽ nhìn hai người như thế nào.
Nhưng Hạ Tùng chưa kịp nghĩ
thêm, Hoắc Văn Việt đã nắm được cổ tay anh, lôi anh vào trong thang máy
VIP, sau khi đến được mục tiêu đẩy anh vào phòng.
Hạ Tùng nhìn
bên trong căn phòng, thân thể bắt đầu mềm nhũn, anh nhỏ giọng nói, “Sao
phải đến đây? Về thẳng trường không được sao?”
Giờ phút này vừa
mở đèn lên, hình như Hoắc Văn Việt đặt phòng ở tầng trêи cùng, kéo màn
cửa sổ ra là một cửa sổ thủy tinh sát đất to lớn, gần như có thể nhìn cả thành phố vào trong tầm mắt. Hạ Tùng là lần đầu tiên đứng ở nơi cao như vậy, bây giờ anh mới thấy rõ được thành phố hùng vĩ này, điều trước kia chú ý đến, cũng chỉ là cười ngựa xem hoa, chỉ thoáng nhìn thấy một vùng đen mà thôi. Anh ngừng thở, sợ run từ từ đi đến trước cửa sổ thủy tinh, như đứa trẻ nhìn tất cả mọi thứ.
Nơi này ánh đèn quá chói mắt,
anh đã đọc qua chiếu thơ thời Lý Thanh, nhớ rõ một câu thơ tả cảnh đẹp
kia — Tinh hà muốn chuyển thiên phàm vũ, họa diện thiên phàm như thoi
đưa hắn không thấy, nhưng tinh hà rời đi họa diện thấy rõ ràng.
(tạm chém: Sao muốn múa quanh bầu trời nghìn năm, hình ảnh bầu trời như thoi đưa hắn không thấy, nhưng sao rời đi là thấy rõ ràng.)
Giờ phút
này những ánh đèn mênh ᘻôиɠ kia giống như sao, có điểm sáng, có điểm
tối, có điểm trắng, còn có chút hoàng hôn, từng màu sắc làm Hạ Tùng nhìn đến ngây người, anh xuất thân từ làng quê nhỏ, chỉ có mấy năm đại học
phải đi nơi khác, nhưng chưa từng đến thành phố lớn, lại ở ngoại ô, anh
rất ít đi ra ngoài, nên thực sự đây xem như là lần đầu tiên chính thức
được nhìn thấy diện mạo một thành phố lớn.
“Đẹp quá!” Hạ Tùng
không nhịn được lẩm bẩm thành tiếng, sau lưng có tiếng bước chân đến
gần, anh không quay đầu lại, tiếp nhận người nọ thuần thục ôm eo anh,
dùng cằm khoác lên vai anh. Thân thể mảnh khảnh của Hạ Tùng hoàn toàn
được Hoắc Văn Việt ôm vào trong ngực, ôm thật chặt, như muốn đem anh xoa vào trong xương máu vậy.
Hạ Tùng cảm nhận được Hoắc Văn Việt hô
hấp nóng bỏng phun bên tai mình, anh nghiêng đầu, mắt cùng Hoắc Văn Việt chỉ thoáng giao nhau, bốn mảnh môi lập tức không nhịn được dính lại
ngậm lấy nhau, giữa ban đêm yên tĩnh mạnh mẽ dây dưa hôn môi. Hạ Tùng bị Hoắc Văn Việt hôn nhiều, dần dần cũng thích tiếp nhận cảm giác hôn cùng hắn, cảm xúc hai cây đầu lưỡi thân mật quấn quít chơi đùa đủ để làm
người hưng phấn, toàn thân dâng lên kɧօáϊ cảm tê dại. Anh bị hôn sâu, từ từ thở gấp, giống như sắp không thở được, trong mắt bắt đầu mang hơi
nước.
” Đi tắm trước. .. ” Hoắc Văn Việt thật vất vả mới để mình
buông thả môi anh ra, không kịp đợi muốn hưởng dụng món ngon ngọt ngào
trước mặt này, hắn trực tiếp ôm Hạ Tùng đi vào phòng tắm. Phòng tắm làm
theo dạng thủy tinh, hoàn toàn có thể nhìn thấy bên ngoài, chờ hắn nhấn
một công tắc mở điện, hai bên trần nhà trêи đỉnh đầu biến động, một khối trong suốt thủy tinh lộ ra, bầu trời đầy sánh sáng được hiện lên.
” Quả nhiên không có sao. . .” Hoắc Văn Việt có chút tiếc nuối, hắn mở
vòi nước bồn tắm, nước chảy mạnh nhanh chóng lấp đầy nước nóng cho bồn
tắm, Hoắc Văn Việt cởi áo khoác cùng áo lông cừu trêи người Hạ Tùng
xuống, sau đó ôm anh còn mặc áo sơ mi cùng qυầи ɭσ"ȶ trực tiếp ngâm vào
trong bồn tắm.
“A.! Không muốn.. . .” Hạ Tùng sợ hết hồn, bồn tắm này giống một hồ bơi nho nhỏ, đủ chứa hai người, anh trực tiếp bị ôm
xuống, áo sơ mi liền ướt đẫm, toàn bộ áo sơ mi mong mỏng dán trêи da
thịt của anh, làm lộ hoàn toàn cơ thể anh ra.
“Thầy ướt người
thật quyến rũ.” Hoắc Văn Việt vui thích cười lên, hắn không cởi sạch Hạ
Tùng, nhưng bản thân mình cởi không còn một mảnh vải che thân, nhục nhận to lớn đã ở trạng thái bán cương, mà ᘻôиɠ Hạ Tùng vừa vặn đè trêи nhục
nhận mình.
Hạ Tùng đỏ mặt, muốn cởi áo sơ mi của mình ra, nhưng
Hoắc Văn Việt bắt được cổ tay anh, lại gần hôn môi anh. Bốn mảnh môi
dính sát một chỗ, thân thiết quấn quít lấy nhau, giống như vốn nên duy
trì trạng thái này vậy, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi, thưởng thức nước
miếng đối phương. Bàn tay Hoắc Văn Việt đã sớm không an phân trượt trêи
ᘻôиɠ Hạ Tùng, xoa nắn thịt non phía trêи. Hắn hôn môi thầy, bàn tay bọc
lại mảnh thịt non kia, năm ngón tay như là có thể lún sâu vào bên trong, hắn thấp giọng nói, “ᘻôиɠ thầy càng ngày càng cong.” Hắn lè lưỡi ɭϊếʍ
môi Hạ Tùng một cái, trong mắt tỏa ra nụ cười, “Có phải bị em đị* không, nên mới vểnh lên thế này?”
Hạ Tùng không cảm thấy thân thể mình
có thay đổi gì, nếu phải nói đến thay đổi, cũng phải là trong lòng thay
đổi nhiều hơn. Anh thở dốc một tiếng, đuôi mắt đã bắt đầu đỏ, nước mắt
cũng tràn ra, “Mới không phải. . .ô. . .”
Nam nhân sát lại, hai
tay xoa lên ᘻôиɠ anh, toàn thân anh nho nhỏ, chỉ có trêи ᘻôиɠ là nhiều
thịt hơn chút, bình thường mặc quần tây rộng rãi không thể nhìn thấy
được, lần trước Hoắc Văn Việt mua quần bò cho anh, chờ sau khi anh mặc
vào, nhìn cái ᘻôиɠ vểnh kia, dưới háng gần như lập tức cứng rắn ngay.
ᘻôиɠ Hạ Tùng hình dáng vô cùng đẹp, lúc từ phía sau, còn có thể thấy nốt ruồi đen quyến rũ lay động trêи bờ ᘻôиɠ, thật sự cám dỗ người ta không
chịu được. Hoắc Văn Việt nâng ᘻôиɠ anh lên, cố tình lắc lư mấy cái, ᘻôиɠ Hạ Tùng lập tức nhảy lên một trận sóng thịt tao lãng, Hoắc Văn Việt chỉ tiếc Hạ Tùng không nhìn tới được, hắn thấp giọng nói: “ᘻôиɠ thầy to
thật, cũng nhiều thịt, còn có động nhỏ ở giữa này cũng rất mê người.”
Hắn đưa một ngón tay ra ma sát khe hở giữa ᘻôиɠ anh, cảm giác bị xương
thô chậm rãi ma sát làm Hạ Tùng không nhịn được rêи rỉ, hận không thể
làm động tác nam nhân mạnh hơn chút. Mặt anh chôn trong lồng ngực Hoắc
Văn Việt, vừa vặn đặt ở vị trí trái tim hắn, không kiềm chế được muốn
cảm nhận tim hắn rót cuộc có đập mạnh như của mình không.
Nhưng
chờ đến lúc anh còn chưa phân biệt được có hay không, tay của nam nhân
đã cắm vào trong động, cướp đi toàn bộ suy nghĩ của anh. Ngón tay kia đè áp ma sát vách tường, xấu xa tấn công vào tuyến tiền liệt, côn thịt Hạ
Tùng gần như cứng rắn trong nháy mắt, bị tầng vải của qυầи ɭσ"ȶ siết
chặt, hình dáng quy đầu cũng nhìn thấy rõ ràng.
Hoắc Văn Việt như phải làm anh bắn, một tay cầm côn thịt trước mặt, ngoài ra hai tay khác cắm vào hậu huyệt ma sát, thỉnh thoảng có nước nóng xuyên vào. Hạ Tùng
giùng giằng né tránh, nhỏ giọng nói: “Dùng phía trước, hôm nay chưa súc
ruột.”
Trong quán rượu đương nhiên không chuẩn bị sẵn dụng cụ súc ruột, Hoắc Văn Việt ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi anh, cố tình xuyên tác lời nói của
anh, hắn khẽ cười nói, “Hóa ra so với tiểu hoa cúc, thầy thích em ȶɦασ
nụ hoa nhỏ hơn sao?”
Hạ Tùng vì nam nhân nghiêm túc dùng mấy từ
ngữ hạ lưu ɖâʍ tục này mà cảm thấy xấu hổ, mặt anh đỏ bừng, gần như
buông thả đưa tay ôm cổ nam nhân, chủ động hôn môi hắn. Quả nhiên động
tác của người này làm Hoắc Văn Việt hưng phấn, ngón tay rút khỏi hậu
huyệt anh, từ cạnh qυầи ɭσ"ȶ chen hai ngón tay vào sờ lồ* nhỏ của anh.
Huyệt bào ngư phồng phồng như đã chuẩn bị xong được hắn yêu thương,
miệng huyệt chảy nước nóng dính sệt, ngón tay tùy tiện đẩy miệng huyệt
ra, lúc cắm vào, Hạ Tùng cũng từ trong cổ họng phát ra một tiếng kêu ɖâʍ quyến rũ.
Hoắc Văn Việt nghe thấy anh rêи, gần như không nhịn
được, lật người Hạ Tùng lại, để anh quỳ rạp trong bồn tắm, nhổng ᘻôиɠ
thật cao lên, sau đó ở tư thế này, dùng ngón tay mở qυầи ɭσ"ȶ anh ra một ít, từ bên cạnh lập tức đặt đại kê mình đỉnh vào.
“A. . .” đối
mặt với sự thật qυầи ɭσ"ȶ còn chưa được cởi xuống, Hạ Tùng vẫn không có
cách nào hoàn toàn thản nhiên mà chống đỡ, anh đỏ mặt cắn môi, trong mắt tràn ngập đầy hơi nước, trong phòng tắm cũng tràn ngập hơi nước nóng
bốc lên, anh thở hổn hẻn, cảm nhận tính khí nam nhân một tấc một tấc
đỉnh vào, anh đã hoàn toàn quen thuộc với cây tính khí thô to dữ tợn
kia, kể cả mỗi một sợi gân xanh phía trêи cũng có thể miêu tả chính xác
được, thịt non bên trong anh cũng ɭϊếʍ ᘻút̼ tính khí nam nhân thật chặt, khát vọng đại kê tiến vào sâu hơn nữa, “Ô. . .lên đỉnh. . .”
Hoắc Văn Việt nắm thắt lưng anh, nhìn thịt huyệt huyệt bị mình đẩy ra, đại
kê hưng phấn nổi điên lên đỉnh vào bên trong, “Còn chưa đến đây, thầy,
t.ử ƈυиɠ của thầy còn chưa bị em đị* mở nha.”
“A. . .” T.ử ƈυиɠ
Hạ Tùng phát triển ở sâu bên trong, nếu như không phải là tính khí nam
nhân đủ to đủ dài, tuyệt đối không chọc được đến nơi đó. Hạ Tùng cũng
đang mong đợi được nam nhân bẹp bẹp đâm xuyên t.ử ƈυиɠ cho anh kɧօáϊ
cảm, anh nức nở, hai chân quỳ trong bồn tắm, nửa người chìm vào trong
nước, nửa người bị nam nhân thao không ngừng lắc lắc, tiếp nhận nam nhân thao mình, “Chậm chút. . .a. . .”
“Thầy thích nhanh hơn phải
không? Lồ* nhỏ hút chặt thế này.” Hoắc Văn Việt say mê nhìn mị thịt ướt
át xinh đẹp bao kín ƈôи ȶɦϊ.t mình, mỗi một lần rút ra cắm vào, ɖâʍ thịt bên trong bị căng thành một vòng tròn hút chặt ƈôи ȶɦϊ.t hắn, như muốn
đem đại kê vặn chặt vào bên trong vậy, làm hắn sướиɠ muốn chết. Quy đầu
hắn như cây nấm hung hăng đâm vào trong huyệt tâm Hạ Tùng, qυầи ɭσ"ȶ
thuần trắng của thầy đã sớm bị nước ɖâʍ thấm ướt biến thành màu trong
suốt, ở đáy quần còn vặn thành một sợi dây nhỏ, hoàn toàn siết chặt qua
một bên, chỉ lộ ra huyệt bào ngư mặc ai đó làm việc.
Rõ ràng chỉ
là tình ɖu͙ƈ mà thôi, phần trêи của thầy hoàn toàn bị ướt cùng đường
cong thân thể tuyệt đẹp, đủ làm Hoắc Văn Việt cảm thấy hưng phấn, nhưng
hắn thấy vẫn còn chưa đủ, không nhìn được mặt thầy, chỉ thao anh thế
này, giống như bị thiếu một thứ gì đó. Hoắc Văn Việt không kiềm chế
được, rút nhục nhận to dài ra, nhìn thịt huyệt bị mình thao thành một
cái động có cái hang tròn tròn, thấp giọng nói, “Thầy, quay đầu lại.”
“A. . .a. . .” Hạ Tùng sớm bị nam nhân làm đến thần trí không rõ, nghe được lời Hoắc Văn Việt, anh cố gắng quay đầu.
Gương mặt đỏ ửng, sương mù cùng mới ánh mắt, còn lông mi run rẩy, cùng với
cánh môi đỏ tươi khẽ mở, hoàn toàn là một bộ câu dẫn người. Hoắc Văn
Việt không phải không nhìn ra Hạ Tùng đẹp hơn người, ngược lại có thể
nhiều hơn thế nữa, ví dụ như anh so với bạn giường Tiểu Vũ trước đây của hắn, ngoại hình còn muốn đẹp mắt hơn, nhưng không biết tại sao, gương
mặt này của Hạ Tùng hoàn toàn có thể làm hắn chìm sâu vào trong bể ɖu͙ƈ, hắn chỉ cần nhìn gương mặt này mà thôi, đại kê dưới gần đã căng đau,
gân xanh phía trêи lộ ra, Hoắc Văn Việt không nhịn được, càng dùng sức
bóp eo thon của Hạ Tùng, đại kê dưới quần hung hăng đị* vào trong huyệt
ɖâʍ ướt mềm kia.
“A. . .A. .. .” Hạ Tùng mê màng kêu ɖâʍ, thanh
âm vang vọng trong phòng tắm, thỉnh thoảng anh ngẩng đầu lên, có thể
thấy mấy đốm chấm nho nhỏ trêи bầu trời, trong đầu trống rỗng, cả người
đều bị kɧօáϊ cảm tình ɖu͙ƈ lấp đầy. Thoái mái đến mức cao nhất, Hoắc Văn Việt hôn lên môi anh, tư thế hai người không được tự nhiên hôn nhau,
nhưng vẫn cảm thấy đặc biệt thích thú, giữa lúc môi lưỡi quấn quít, gần
như là đồng thời bắn ra.
Thời tiết bên ngoài giá lạnh, gió bắc
gào thét, nhưng trong đây ấm áp thoải mái. Hạ Tùng bị đè trước cửa sổ
sát đất, nam nhân từ phía sau lưng kịch liệt đâm anh, hai người như hai
con thú động ɖu͙ƈ ɖâʍ loạn giao hợp không biết mệt mỏi, một bên làᘻ
ȶìиɦ, một bên hôn môi.
Ở nơi này, cũng không phải là hoàn toàn
không có người thấy được, nhưng Hạ Tùng không hề lo lắng, anh có cảm
giác giống như nghĩ đến việc bị người nhìn thấy cũng không sao. Toàn
thân anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chủ động mở huyệt nghênh đón nam nhân thao nát, ở chỗ cao như vậy, nhưng ở trong một cuộc sống tuyệt vời, cùng Hoắc Văn Việt liều chết triền miên, cả hai cùng phát tiết ɖu͙ƈ vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT