Phu quân là vì kim tệ mới rửa chân cho mình... mình còn cảm động như vậy...
A a a!!! Tức chết mất!!!
Côn ca ta dùng thực lực đánh bại thê tử.
Thấy biểu lộ thê tử có chút cứng đờ, Dạ Côn cười nói:
- Không cần nhiều, chỉ năm vạn kim tệ là được rồi.
- Mẫu thân nói cho, ta liền cho, ta muốn đi ngủ.
- Ta cũng buồn ngủ.
Dạ Côn nhìn hai thê tử đi ngủ, hôm nay thế mà không lưu chỗ trống cho mình.
Trước kia đều là chừa khoảng giữa.
Chân đều đã rửa cho các ngưới, thế mà nói không giữ lời, còn bảo ta đi tìm mẫu thân.
Không cho ngủ liền không ngủ, không có thê tử, Côn ca ta còn có đệ đệ mà.
Dạ Côn trực tiếp đi ra khỏi phòng, đi tìm đệ đệ...
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi trên giường nghe thấy âm thanh đóng cửa, hừ lạnh một tiếng, có bản lĩnh buổi tối nay đừng trở lại!
Vốn là một chuyện cảm động, Côn ca lại mạnh mẽ đánh vỡ bầu không khí, nói chuyện tiền bạc... không biết nói chuyện tiền bạc sẽ tổn thương tình cảm sao...
Dỗ nữ hài tử tốt, đừng nói năm vạn kim tệ, cho ngươi hết cũng được.
Côn ca còn quá trẻ, căn bản không biết dỗ ngọt nữ tử, cũng không hiểu nữ tử, khó trách đời trước lại thảm như vậy.
- Đại ca, ngươi đây là???
Dạ Tần mở cửa phòng, nhìn đại ca đang đứng trước cửa, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
- Chúng ta đã lâu rồi không có tán gẫu.
Không đợi Dạ Tần phản ứng, Dạ Côn liền đi vào.
Dạ Tần quay đầu nhìn về phía đại ca, không tài nào hiểu được.
- Đệ đệ, đánh ván cờ.
- Đại ca, ngươi hãy tha cho ta đi, ngày mai còn phải dây sớm luyện eo, thật sự là ngồi không nổi, người tìm tẩu tẩu đi.
- Đừng đề cập tới các nàng, nói đến liền phát tức, quá không hiểu chuyện.
Lại cãi nhau cùng tẩu tẩu, trời ạ... các tẩu tẩu ôn nhu như vậy, đại ca thế mà cũng có thể cãi nhau.
Chẳng lẽ là bởi vì mẫu thân cho kim phiếu.
- Đại ca, làm sao vậy? Tẩu tẩu làm sao chọc ngươi tức giận?
Dạ Côn nói chuyện đã xảy ra một lần, Dạ Tần nghe xong cái cằm đều muốn rớt xuống mặt đất, đột nhiên phát hiện, tẩu tẩu thật quá tội nghiệp.
Đại ca không rất biết dỗ tẩu tẩu sao, làm sao lần này lại...
- Ngươi nói, các nàng có phải cố tình gây sự hay không.
Dạ Côn thở phì phì nói ra, Côn ca ta rất ít khi phát cáu, nhưng hôm nay thật vất vả lấy dũng khí rửa chân cho thê tử, kết quả giận lẫy ta.
Trước kia ôn nhu đều là giả vờ, giống mẫu thân cực kỳ.
Mình bị lừa rồi.
Dạ Tần cũng không biết nên nói như thế nào, dĩ nhiên hy vọng đại ca có thể hòa hảo với tẩu tẩu, thế nhưng giúp đỡ tẩu tẩu nói chuyện, đại ca nhất định không thoải mái, giúp đỡ đại ca nói chuyện, không phải càng tăng thêm mâu thuẫn à.
Tần ca thật thật là khó.
- Đại ca, nữ hài tử đều cần phải dỗ dành.
- Ta mới không đi dỗ, nếu hôm nay dỗ, về sau khẳng định sẽ tệ hại hơn.
Dạ Côn khinh thường nói ra, rõ ràng là các nàng sai, ta làm sao phải đi dỗ.
Dạ Tần tò mò hỏi:
- Vậy đại ca ngươi định làm như thế nào? Tối hôm nay ngủ ở chỗ của ta?
- Đúng vậy.
- Vậy ngày mai thì sao?
- Cũng ngủ ở chỗ của ngươi.
- Đại ca, ngươi thế này cũng không phải cách.
Dạ Côn không nói chuyện, biết đây không phải không có cách, nhưng mình lại không muốn cúi đầu nhận sai, quá khinh người rồi.
- Mặc kệ các nàng, vẫn nên chuyên tâm đối phó học viện so tài.
Dạ Tần cũng bất đắc dĩ, lại khuyên đại ca, đến lúc đó ngay cả mình đều sẽ không để ý.
- Vậy đại ca ngủ trên giường đi, ta lấy chăn đệm nằm dưới đất.
- Nằm dưới đật cái gì, cũng không phải chưa từng ngủ chung, ta kể cho ngươi yếu lĩnh quyền pháp.
Nói xong Dạ Côn liền nằm ở trên giường, còn vỗ vỗ giường, cực kỳ giống khách làng chơi.
Một bên khác, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đều không ngủ, chờ Dạ Côn trở về, thế nhưng càng chờ tâm càng phiền, tiểu trọc đầu thế mà không có trở về!!!
Đi nơi nào rồi!
Hai vị thê tử ngồi dậy, căn bản không có cách nào ngủ.
Diệp Ly đột nhiên phát hiện, phu quân cực kỳ giống phụ thân của mình, hoàn toàn không biết dỗ thê tử, phụ thân cũng giống như vậy, trừ phi tâm tình tốt mới dỗ, tâm tình không tốt trực tiếp mặc kệ.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, phu quân của mình cũng như thế.
Thật giận a.
- Khẳng định là ở trong phòng đệ đệ!
Nhan Mộ Nhi đoán chắc, tiểu trọc đầu nhất định đi tìm đệ đệ.
- Ngoại trừ chỗ của đệ đệ, hắn còn có thể đi nơi nào, tùy hắn.
Diệp Ly thở phì phì nói ra, lần nữa nằm xuống.
Nhan Mộ Nhi liếc mắt nhìn Diệp Ly, cũng nằm xuống, nhưng căn bản là ngủ không được.
Côn ca bị xem nhẹ, Côn ca, đi hoa lâu đi, đừng để thê tử xem nhẹ.
Buổi sáng, Dạ Côn cùng đệ đệ đã thức dậy rất sớm, mang theo Nguyên Chẩn cùng Phong Điền luyện eo.
Mà Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi một đêm không ngủ vụng trộm tới quan sát, phát hiện Dạ Côn đang làm việc, cũng hơi yên tâm.
Đồ ăn sáng vẫn là Đông Môn Mộng tự mình chuẩn bị, biết bọn nhỏ vất vả, liền làm chút đồ bổ, nhất là Côn Côn cần bồi bổ thân thể.
- Ôi, đau chết ta rồi.
Dạ Tần vịn cái eo chậm rãi đi vào, Dạ Côn cũng ngáp, dáng vẻ ngủ không ngon.
Nói thật, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi hoài nghi, Dạ Côn cùng Dạ Tần có phải có bí mật gì hay không.
Dạ Côn liếc mắt nhìn thê tử, phát hiện các nàng cũng không có nhìn chính mình, thế mà còn không có ý thức được sai lầm của mình.
Xem ra đã quá nuông chiều các ngươi.
Dạ Côn trực tiếp ngồi ở bên cạnh Dạ Tần, hành động này khiến Dạ Minh và Đông Môn Mộng sững sờ, lúc trước Côn Côn đều ngồi ở giữa thê tử.
Hôm nay thế mà không có, mà là ngồi ở bên cạnh Tần Tần.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tân hôn náo mâu thuẫn?
Dạ Minh là người từng trải, có chút hiểu rõ, khẳng định là chia của không đồng đều đưa đến, kim tệ a... thật là một thứ mê người.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi thật giận, đều lưu chỗ ngồi cho ngươi, ngươi còn không qua đây...
Ngươi có phải muốn sống cùng đệ đệ cả đời hay không...
Côn ca biểu thị, sống cả đời luôn đấy, ta còn có thể chết được sao.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền không biết hôm qua phát sinh chuyện gì, thế nhưng bây giờ nhìn lại, Côn ca cùng Côn tẩu, hình như là cãi nhau...
Trời ạ, tính cách Côn ca tốt như vậy, nhìn thế nào cũng không giống như người kiếm chuyện trước?
Côn tẩu thoạt nhìn cũng nhu nhu nhược nhược, đối với Côn ca cũng hết sức dính người, cũng không phải loại người chủ động kiếm chuyện.
Đều không chủ động kiếm chuyện, vậy thế nào cãi nhau đây, là không khí đang gây chuyện à.
- Côn Côn, cô nương quét rác trong học viện là ai thế?
Dạ Minh tò mò hỏi, hôm qua đã phát hiện, từ xa nhìn lại, tóc dài phất phới, hình thể ảo diệu, nhi tử thật biết chọn.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền kém chút phun cơm, đó là cô nương sao... Dạ bá bá ngươi là muốn cô nương đi...
- Cha, đó là nam, còn nhớ ông chủ Thư Kiếm Phường trước kia không? Chính là y.
Mặt Dạ Minh trong nháy mắt liền đen, có thể cảm nhận được bên người truyền đến một cỗ sát khí...
Đại nam nhân không có việc gì tóc tai bù xù, khó tránh khỏi sẽ dẫn đến phát sinh hiểu lầm.
- Côn Côn, sao con lại tuyển y vào thế?
Đông Môn Mộng nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn cũng là bất đắc dĩ:
- Không phải ta tuyển, mà là y muốn tới làm việc.
- Như thế à.
Đông Môn Mộng như có điều suy nghĩ, uống cháo vào.
Trong bữa cơm, Dạ Côn cùng thê tử không nói một câu nào, cơm nước xong xuôi liền ra ngoài luyện tập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT