- Tần Tần, ăn nhiều một chút, cố gắng lên.

- Cảm ơn mẫu thân.

Dạ Tần đều muốn khóc, mẫu thân cuối cùng cũng gắp thức ăn cho mình...

Lần trước gắp thức ăn đã là mấy năm trước.

Nguyên Chẩn cùng Phong Điền lần đầu tiên ăn cơm cùng phụ mẫu Dạ Côn, rất có cấp bậc lễ nghĩa, cũng rất câu nệ, không biết còn tưởng rằng hai n gười bọn họ là văn nhân nho nhã lễ độ.

Sau khi ăn xong, Dạ Côn tranh thủ thời gian gọi thê tử đang chuẩn bị chạy trốn lại, chạy trốn được à, mẫu thân cho tiền, làm sao cũng phải chia cho ta một chút chứ.

- Phu quân, ngươi bây giờ là viện trưởng, nhanh đi dạy bảo bọn họ đi.

Nhan Mộ Nhi nũng nịu nói ra, bẹp Côn ca một ngụm.

Trong lòng Dạ Côn bật cười, làm sao giọt như thế, ngươi cho rằng hôn một chút liền có thể chống đỡ mười vạn à, nằm mơ đi.

Cũng chỉ có Côn ca biểu thị không đáng, nhưng nếu là đặt ở chỗ người khác, đừng nói mười vạn, cho dù tốn nhiều tiền hơn nữa cũng muốn được Nhan Mộ Nhi để lại một dấu son môi.

- Quên rồi sao, ban đêm còn phải dạy các nàng.

Dạ Côn đường hoàng nói ra, biểu thị đây tuyệt đối không phải là hành động trả thù, đây chính là vì tốt cho các ngươi.

Thấy thê tử ngây ngẩn cả người, Dạ Côn thở dài một tiếng:

- Một ngày đã qua, chỉ còn lại sáu ngày, lòng vi phu nóng như lửa đốt, quýnh lên liền muốn đi ngoài mua chút đồ nướng, các nàng phải làm sao bây giờ.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi giận đến nghiến răng, thân là phu quân, không làm chuyện của phu quân, còn muốn tiền!

Không có cửa đâu!

- Phu quân, ngươi là muốn tiền đi.

Diệp Ly nhẹ giọng cười nói, thế nhưng tiếng cười kia rất không thích hợp a.

- Ly Nhi, nhìn nàng nói kia, phu quân có thể tìm các nàng đòi tiền sao? Nhưng nếu như các nàng cho phu quân một chút, vậy phu quân đành nhận vậy.

Lúc Dạ Côn nói lời này, khóe miệng đều là mang theo mùi vị kim tệ, ngón cái cùng ngón trỏ còn chọc chọc, phối với cái đầu trọc kia, cực kỳ giống chủ nô.

Diệp Ly cười nói:

- Cũng không phải không được.

Dạ Côn có chút ngoài ý muốn, thê tử dễ nói chuyện như thế sao?

- Nói đi, muốn vi phu làm gì?

Nhan Mộ Nhi yêu kiều hừ một tiếng:

- Làm chuyện trượng phụ phải làm!

Nói xong cũng cùng Diệp Ly trở về phòng, lưu lại Dạ Côn một mặt mộng ép.

Côn ca đang đang tự hỏi hàm nghĩa của câu nói này, chuyện trượng phu phải làm?

Thân là một trượng phu ưu tú, khẳng định phải quan tâm thê tử, điểm này có thể thấy trên người cha.

Mỗi ngày vào đêm, cha đều sẽ lấy nước rửa chân cho mẫu thân, chẳng lẽ các nàng muốn mình giống như cha.

Không có khả năng!

Tuyệt đối không thể!

Dạ Côn ta đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng bảo ta rửa chân cho các ngươi, chết cũng sẽ không! Bỏ cái ý nghĩ đó đi!

Một nén nhang sau.

Dạ Côn bưng chậu gỗ đứng ở ngoài cửa, vì kim tệ, Côn ca ta co được dãn được, không phải chỉ là rửa chân cho thê tử thôi à, có thể đổi lấy năm vạn kim tệ, có thể trợ giúp hài tử nghèo túng, những nữ nhân này đúng là không hiểu chuyện.

Được rồi được rồi, hà tất so đo với nữ nhân nhiều như vậy.

Trong phòng, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi thế mà đang tán gẫu, dù sao hai người vẫn rất để ý.

- Ngươi nói hắn đến cùng có hiểu không?

Nhan Mộ Nhi rất buồn bực, sư phó nói, chỉ cần dựa theo phương pháp của nàng đi làm, không có có nam nhân có thể chịu được, thế nhưng sao phu quân lại không có phản ứng?

Diệp Ly lau trán, biểu thị có chút đau đầu, thật... trước kia đánh chết cũng không tin, mình lại gặp phải một vị phu quân như thế.

Lúc trước đám nam nhân kia chỉ thích dung mạo của mình, thực lực của mình, địa vị của mình.

Thế nhưng hiện tại, đối mặt với Dạ Côn, Diệp Ly thật không có biện pháp nào.

- Hẳn là sẽ không hiểu.

Diệp Ly thấp giọng nói ra.

Đột nhiên ngoài cửa xuất hiện bóng người.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi tranh thủ thời gian ngồi xuống, giả bộ như đang uống trà, trong lòng cũng là có chút khẩn trương, van ngươi Côn ca, khai khiếu đi, vợ ngươi đều đang quấy dịch não, đều dùng tiền tới thu mua ngươi, ngươi hoàn thành tâm nguyện của bọn ta đi.

Chít...

Cánh cửa gỗ mục phát ra âm thanh chi chi nhẹ nhàng, Dạ Côn bưng chậu gỗ xuất hiện ở trước mặt thê tử, còn bày ra nụ cười.

Cực kỳ giống cha hắn.

Nếu như Dạ Tần ở bên trong, khẳng định sẽ kinh hô một tiếng, đại ca! Học cái gì cũng được, tuyệt đối đừng học cha...

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi sợ ngây người, biểu lộ của Dạ Côn làm sao giống cha đối với mẫu thân như vậy...

Còn nữa, hắn bưng một cái chậu gỗ vào để làm gì?

- Ly Nhi, Mộ Nhi, tâm tình tốt hơn chưa?

Dạ Côn ngu ngơ cười nói.

- Phu quân, ngươi đây là?

Diệp Ly tò mò hỏi.

Dạ Côn thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói:

- Mộ Nhi lời như quán đỉnh, để phu quân ta rơi vào trầm tư, thân là một tên trượng phu ưu tú hợp cách...

Nói đến đây, Dạ Côn dừng lại một chút.

Mà Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly ngốc ngốc nhìn Dạ Côn, van ngươi... nói tiếng người đi.

- Vậy liền rửa chân cho thê tử.

Diệp Ly:......

Nhan Mộ Nhi:......

Ngươi nói có tức hay không! Ngươi nói có nên sinh khí hay không!

Dạ Côn thấy thê tử đều cảm động đến muốn khóc, xem ra mình đoán đúng, tiếp tục nói:

- Các nàng đừng quá cảm động, dù sao đây là chuyện một vị trượng phu nên làm, Tiểu Mộ Nhi, nàng nhất nghe lời, vi phu trước rửa chân cho nàng.

Nhan Mộ Nhi thật muốn in dấu chân lên trên cái đầu trọc kia, quá khi dễ người!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhìn tiểu trọc đầu rửa chân cho mình, trong lòng Nhan Mộ Nhi có chút... có chút... Nhan Mộ Nhi cũng không biết nói như thế nào, chỉ là muốn khóc...

- Thế nào, nhiệt độ nước như thế nào?

Dạ Côn dò hỏi, ngẩng đầu nhìn liếc mắt, ai da, thế mà khóc!

Nhớ năm đó, chính mình và đệ đệ đã từng trộm nhìn lén qua, lúc cha rửa chân cho mâu thân, mẫu thân rất bình tĩnh, còn bải cha xoa bóp đây.

Cha không có chút phản kháng nào, mẫu thân nói cái gì, cha liển làm cái đó.

Nhìn lại Ly Nhi một chút, ai nha... chỉ cần không hung tàn giống mẫu thân là được.

- Tại sao khóc? Cũng chỉ chỉ rửa chân mà thôi, đừng có khóc.

Nhan Mộ Nhi nghẹn ngào nói ra:

- Đầu trọc thối, làm ta khóc.

Nếu không phải ngươi là vợ ta, hiện tại ta liền trở mặt, ta nhẫn a! Đoạt kim tệ tới tay lại nói.

Rửa cho Nhan Mộ Nhi xong, Dạ Côn thay nước mới rửa cho Diệp Ly.

Hiện tại cuối cùng ý thức được một chuyện, cha chỉ cần rửa một lần, mà mình lại phải làm hai lần.

Mình còn thiệt thòi hơn cả cha...

Hiện tại Diệp Ly kỳ thật không tức giận, nhất là trông thấy Dạ Côn ngồi xổm ở trước mặt mình, nhẹ nhàng xoa chân mình, dáng vẻ nghiêm túc kia...

Cho dù là phụ thân, cho tới bây giờ đều chưa từng rửa chân cho mẫu thân, đều là mẫu thân rửa chân cho phụ thân.

Nhớ đoạn thời gian phụ thân mất tích, mình tâm sự với mẫu thân, đến cùng nam nhân như thế nào mới đáng để phó thác cả đời.

Mẫu thân nói, nam nhân có thể ngồi xổm ở trước mặt của con, nghiêm túc rửa chân cho con, vậy con có thể yên tâm đối tốt với hắn, hắn sẽ vì con rửa cả một đời.

Diệp Ly nhìn Dạ Côn, cảm giác đây đúng là chuyện một vị trượng phu nên làm.

- Sao các nàng đều khóc thế, các nàng phải cho ta kim tệ đấy.

Dạ Côn nghiêm túc nói, đừng tưởng rằng khóc rồi sẽ không cần đưa tiền.

Biểu lộ của Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cứng đờ.

Vốn cho rằng phu quân đứng lên, là muốn tới ôm một cái, an ủi thật tốt.

Ngàn vạn lần không nghĩ tới! Lại là vì kim tệ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play