Hứa Hướng Dương băn khoăn, hắn muốn dẫn nàng đi đâu? Khai Phong phủ sao? Theo bản năng muốn lắc đầu cự tuyệt, nhưng thấy xung quanh còn nhiều người nhìn, chỉ có thể cúi đầu đi theo phía sau hắn. Đi một đoạn, nàng cố gắng lấy dũng khí, hỏi:" Cái này... Đây là đi đâu?"

"Khai Phong phủ."

Nàng ngừng bước chân lại, hơi chần chờ. Có thể mọi người đều nghĩ là nàng đã chết, nàng không muốn lại trở về gây thêm chuyện thị phi. Triển Chiêu cũng dừng lại, quay đầu nhìn nàng. Nàng thấy hắn nhìn thì chột dạ, cúi đầu không dám đối mặt với hắn, lúng túng nói:" Ta, ta không muốn đi Khai Phong phủ..." Nàng biết yêu cầu của mình là vô lí, Vu Hoa bị áp giải đến Khai Phong phủ, nàng vốn là khổ chủ, cần phải đi lấy khẩu cung mới đúng, sao có thể từ chối không muốn đi?

Triển Chiêu không nói một lời, lập tức bước đi. Hứa Hướng Dương mím môi, cũng nhấc chân đuổi theo hắn. Chuyện tới bước này, nàng còn có thể làm gì? Mặc dù muốn tùy hứng cũng không thể quá phận. Nàng thường nghĩ, nếu mình không đến chỗ Lâm bà tử, tùy tiện tìm một địa phương xa lạ để đặt chân thì có thể sống an ổn hay không? Nhưng mà nàng sợ hãi, lần trước gặp nạn ở Ninh Hồ trấn đã để lại bóng ma lớn trong lòng nàng. Địa phương xa lạ, con người xa lạ, lòng người khó lường, ai biết bên trong ẩn chứa tâm tư gì. Nàng từng nghĩ Lâm bà tử là người đáng tin, nhưng kết quả thì sao?

Hứa Hướng Dương mải đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đến lúc hoàn hồn mới phát hiện đường này không phải đi đến Khai Phong phủ, trong lòng thấy hoang mang, hắn định dẫn nàng đi đâu? Trong bụng tràn đầy nghi vấn nhưng vẫn theo sát Triển Chiêu đi đến trước một tòa nhà, hắn đẩy cửa vào, cảnh sắc trong viện chậm rãi đập vào mắt, nàng đứng nhìn, lại không khỏi có chút ngây người.

Trong viện trồng ba cây ngô đồng lớn, hai cây đứng song song với nhau, những tán lá rậm rạp che phủ một mảnh râm mát. Hiện tại đã vào thu, dưới tàng cây chằng chịt sắc đỏ rực rỡ của những bông hoa, như thơ như họa. Còn có một gốc cây ở gần phòng ở, bên dưới một nhánh cây làm một cái bàn đu dây. Một đầu sân để trồng rau xanh, dùng hàng rào vây lại. Phần đất bên cạnh lại có một giàn nho, phía dưới là giếng nước.

Hứa Hướng Dương càng xem tim đập càng nhanh, quả thực đây chính là ngôi nhà mà nàng từng vẽ ra trong đầu. Nơi này là? Triển Chiêu nhìn quanh viện một vòng, chậm rãi nói:" Ta nghĩ chúng ta không thể ở mãi trong Khai Phong phủ cho nên đặt mua tòa nhà này. Nàng thích ngô đồng trong viện của Quan đại ca, nói đứa nhỏ có thể chơi đùa dưới tàng cây, khi ta vừa nhìn thấy chỗ này liền vừa ý." Hắn vươn tay đưa đẩy bàn đu dây, quay đầu nhìn nàng:" Ta nghĩ bọn nhỏ chắc sẽ thích bàn đu dây. Giàn nho và mấy luống rau của nàng, ta cũng đã thay nàng chuyển đến đây. Còn có ổ của A Vượng, ta làm lại một cái lớn hơn. Nàng có lẽ không biết, hiện tại nó đã rất to lớn, vô cùng uy phong lẫm liệt."

Hứa Hướng Dương nghe những gì Triển Chiêu nói, cảm thấy mũi chua xót, những việc nhỏ nhặt như vậy, hắn đều để ở trong lòng. Hắn đi về phía nàng, từng bước lại gần. Thanh âm dường như nỉ non:" Không phải nói chờ ta cùng nàng về bái tế cha mẹ sao? Vì sao nàng có thể rời đi mà không nói lời nào? Thậm chí còn muốn ta nghĩ là nàng đã không còn trên thế gian này nữa."

"Ta..." Nàng cúi đầu, nhìn vào giày của hắn, những chuyện này đều là tự nàng quyết định. Miệng muốn nói lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Lời chưa ra khỏi miệng thì nước mắt đã chảy xuống trước, rơi vào bụi cỏ phía dưới, không để lại chút dấu vết nào, nhưng thanh âm nghẹn ngào đã tiết lộ cảm xúc của nàng lúc này:" Ta nghĩ, nếu... nếu ta chết, vậy chàng... chàng và Đinh cô nương sẽ, sẽ có thể..."

"Ta nói rồi, chuyện của ta và Nguyệt Hoa đã trôi qua! Nếu ta đã thú nàng thì cả đời này không hòa ly. Bất luận nàng sống hay chết đều vẫn là thê tử của Triển Chiêu ta!" Triển Chiêu cực kì oán hận những lời này của nàng, cái gì mà đem hắn trả lại, rồi nếu nàng chết, hắn và Đinh Nguyệt Hoa có thể tiếp tục ở bên nhau! Làm sao có khả năng? Hắn đã đặt nàng vào tận đáy lòng, đã cùng nàng trở thành phu thê chân chính, thậm chí từng có một đứa nhỏ vô duyên! Trải qua từng ấy chuyện, chẳng lẽ nàng vẫn còn muốn hắn quay lại với Nguyệt Hoa sao?

"Nhưng là, nhưng là..." Nàng cúi đầu, khóc không ra tiếng:" Đinh cô nương vẫn ở đây chờ chàng, chàng cũng nói sẽ đem nàng đặt tận đáy lòng. Nếu đã không có vị trí của ta, ngay đứa nhỏ cũng... Ta còn ở lại làm gì? Ta chỉ có thể phóng hỏa thiêu đốt mọi thứ, không có ta, chàng cũng không thấy khó xử nữa..."

Nhìn bả vai nàng run run, trong lòng Triển Chiêu nổi lên thương tiếc cùng hối hận. Cho tới tận bây giờ hắn mới biết là nàng nghĩ như vậy, trong lòng hắn không có vị trí của nàng? Như thế nào lại không có? Nàng giống như một cái lưới vô hình, đã sớm đem hắn vây lại trong đó. Sau khi nàng đi, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, tất nhiên cũng nghĩ đến nguyên nhân nàng rời khỏi, nhưng hôm nay, tận tai nghe chính miệng nàng nói ra, tâm hắn đau như bị đao cắt. Bởi vì áy náy với Đinh Nguyệt Hoa, cho nên để mặc nàng tùy hứng, hại nàng, còn gây lên không ít vết thương cho Hứa Hướng Dương. Hứa Hướng Dương vốn luôn né tránh Đinh Nguyệt Hoa, lời nói cùng cử chỉ của hắn sẽ làm cho nàng cảm thấy địa vị của Đinh Nguyệt Hoa trong lòng hắn là không cách nào phá nổi. Mất đứa nhỏ lại không có được tâm trượng phu, thế nên nàng mới nản lòng thoái chí rời đi.

Tay hắn dừng ở đầu vai nàng, hơi hơi nắm chặt, thanh âm khàn khàn:" Thực xin lỗi..."

Nàng lắc đầu, nghẹn khuất trong lòng cũng đã phát tiết theo nước mắt, rốt cục nói ra:" Ngay từ đầu ta thực sự muốn hòa ly, để chàng và Đinh cô nương tiếp tục bên nhau. Ở Ninh Hồ trấn, ta nghĩ cơ hội đã đến, thừa dịp rối loạn mà rời đi, nhưng kết quả lại gặp nạn. Ta sợ, cũng không dám tùy tiện trốn đi nữa. Sau lại, sau lại xảy ra rất nhiều chuyện... Chàng đối với ta tốt như vậy, còn nói với ta muốn buông xuống quá khứ để tiếp tục sống cho tốt, trong lòng ta tuy cao hứng nhưng lại không yên. Luôn cảm thấy phần an ổn này đến quá bất ngờ, giống như là ta đã trộm thứ gì đó của Đinh cô nương."

"Trên thực tế, ta đúng là đã trộm đi hạnh phúc của nàng! Ta cảm thấy chột dạ, cho nên mặc dù không thích nàng vây quanh chàng nhưng ta cũng chỉ có thể miễn cường tỏ ra vui vẻ. Nhìn bộ dáng hai người vừa nói vừa cười, ta thấy mình quá mức dư thừa. Nhưng, vì đứa nhỏ trong bụng, cho dù chỉ là một người dư thừa ta cũng muốn ở lại! Ta không thể để đứa nhỏ vừa sinh ra đã không có cha, cũng không thể để cho nó đi theo ta lang thang nay đây mai đó. Là ta không tốt, biết mình mang thai vẫn còn đẩy bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm..."

"Đứa nhỏ không còn nữa, Đinh cô nương vì chàng mà cắt đứt quan hệ với người trong nhà, chàng lâm vào thế khó xử, ta.. ta đột nhiên nghĩ, nếu khi đó ta thắt cổ chết, có phải sẽ không xảy ra những chuyện này hay không..." Nếu lúc ấy không có nàng xuyên đến thân thể này thì Hứa Hướng Dương đã sớm chết đi, vậy sẽ không có những chuyện sau đó? Cho nên, hết thảy vẫn là có liên quan đến nàng!

Đây là lần đầu tiên nàng thổ lộ hết nỗi lòng của mình cho hắn nghe, nàng chịu đựng, trốn tránh, cất giấu. Thật cẩn thận bảo vệ tình cảm của mình đối với hắn tận sâu đáy lòng, không dám nói ra, sợ gây cho hắn dù chỉ một chút gánh nặng. Nàng không muốn hắn khó xử, tất cả những ủy khuất này nàng đều cam tâm tình nguyện chịu đựng thay hắn, chẳng sợ bị tổn thương cũng không oán trách hắn một lời.

Triển Chiêu gắt gao nhắm mắt lại, hắn nên sớm hiểu được, trên đời này nào có ai vô duyên vô cớ đối tốt với người khác? Trừ bỏ máu mủ ruột thịt, vậy thì chính là đã đặt người đó vào tận đáy lòng, nàng đối với hắn rõ ràng là có tình cảm! Là do hắn một bên coi tình nghĩa của nàng là đương nhiên, một bên lại không ngừng khiến nàng chịu tổn thương. Vì sao hắn lại hậu tri hậu giác (phát hiện muộn, cảm nhận mọi chuyện cũng muộn) như vậy?

Hắn nhớ rõ nàng cũng từng khóc như vậy, một lần là sau khi mất đứa nhỏ, lần còn lại là khi hắn không chấp nhận lời đề nghị hòa ly của nàng. Tiếng khóc của nàng như thanh chủy thủ đâm vào ngực hắn một nhát lại một nhát, càng đâm ngày càng sâu, xuyên vào từng tầng da thịt cho đến tận trái tim, rồi chậm rãi mang theo máu thịt của hắn xả ra ngoài, đau đớn đến tuột đỉnh. Tất cả những nỗi đau xót hắn từng trải qua cũng không bằng được loại đau khổ hiện tại này, nó khuếch tán tới mọi ngóc ngách trong cơ thể, liên miên không dứt, vây hãm lấy, khiến hắn không cách nào trốn thoát được.

Hắn rốt cục không thể khắc chế được xúc động trong lòng, hung hăng ôm nàng vào ngực:" Không phải như thế! Nàng có biết khi ta tìm nàng đã có bao nhiêu sợ hãi hay không? Nàng đi rồi, mọi thứ giống như bị vét sạch, những thứ đồ trong nhà từng cái từng cái một bị phá dỡ. Đất trồng rau để hoang, chuồng gà không ai chăm sóc, nho trên giàn để mặc rụng xuống đất, phòng bếp không có hơi ấm củi lửa... Mỗi khi trở về, trong lòng ta cảm thấy mất mát không chịu nổi! Không có nàng, nơi đó đã không thể gọi là một ngôi nhà! Hướng Dương, trở về đi, trở về cho ta một cái nhà được không?!"

Hứa Hướng Dương bị hắn siết chặt đến phát đau, đau đớn này mang lại cho nàng cảm giác vô cùng chân thật. Hắn muốn nàng trở về, muốn nàng cho hắn một gia đình, nhưng là... Nước mắt che đi ánh mặt trời, nghẹn ngào nói:" Ta, ta... Nếu ta trở về thì Đinh cô nương phải làm sao bây giờ?"

Triển Chiêu buông nàng ra, nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ của nàng, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Đến cuối cùng, người để ý đến Đinh Nguyệt Hoa nhất dĩ nhiên lại là nàng! Hắn đột nhiên hi vọng nàng có thể ích kỉ một chút, nghĩ cho bản thân nhiều thêm một chút. Vươn tay lau đi nước mắt cho nàng:" Đinh cô nương có quan hệ gì với ta đâu? Ta vất vả lắm mới tìm được thê tử bị thất lạc lâu ngày, không có tâm tư đi chú ý tới nữ nhân khác."

"Triển Chiêu..." Hắn càng lau, nước mắt của nàng rơi càng nhiều, nàng bắt lấy tay hắn:" Ta... ta..."

"Trong lòng nàng không có ta sao?"

Nàng ngây người, si ngốc nhìn hắn, như thế nào lại không có? Nếu không có, nàng sẽ không rời đi, im lặng chờ tới một ngày hắn nghĩ thông suốt sẽ chấp nhận hòa ly. Bởi vì nàng quá để ý đến hắn cho nên mới bị dày vò không chịu nổi. Triển Chiêu ôn nhu lau nước mắt của nàng, thấp giọng nói:" Nếu trong lòng nàng có ta, vậy thì không cần bận tâm đến những thứ khác. Nếu là không có ta..." Động tác trên tay hắn dừng một chút, mỉm cười với nàng:" Ta cũng sẽ không để nàng rời đi, ta đã nói rồi, cả đời không hòa ly. Ta có thời gian cả đời để khiến nàng chậm rãi đem ta bỏ vào trong lòng."

Nghe vậy, nước mắt vừa mới lau, lại chảy xuống. Tuy rằng lời nói này của hắn đã lay động nàng , nhưng nàng biết mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy. Nàng sợ, chỉ cần nhắc đến ba chữ Đinh Nguyệt Hoa, nàng liền không kiềm chế được run sợ trong lòng. Thật vất vả bước ra từng bước, rời đi lâu như vậy rồi, đã chậm rãi xóa mờ sự tồn tại của bản thân trong trí nhớ của mọi người, hiện tại vẫn có thể trở về sao? Nàng chỉ thầm nghĩ tìm một nơi khác để yên lặng sống, không bao giờ bị cuốn vào vòng tình cảm luẩn quẩn này nữa. Trước ánh mắt chờ đợi của Triển Chiêu, nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói:" Thực xin lỗi, ta, ta không nghĩ trở về, ta... ta..."

Triển Chiêu biết nàng bị tổn thương, muốn chạy trốn khỏi hết thảy hỗn loạn, chỉ dựa vào hai ba câu cũng khó trấn an được nàng, nhưng hắn vẫn muốn nói ra sự thật:" Chuyện hôm nay gây động tĩnh lớn như vậy, Vu Hoa vẫn còn bị giam giữ ở Khai Phong phủ, nàng cảm thấy bản thân vẫn có thể tránh đi sao?"

Nàng cả kinh, đúng vậy, huyên náo to như vậy, làm sao có khả năng tiếp tục che giấu người khác? Triển Chiêu lại nói:" Nàng thử cẩn thận nghĩ lại xem, một mình nàng có thể bình yên sống qua ngày được không? Lòng người khó dò, tính tình nàng lại như vậy, không biết cách đề phòng người khác. Sự tình chỗ Lâm bà tử như thế nào nàng đã quên rồi sao?"

Yên lặng một hồi, nàng nhỏ giọng nói:"Ta... Ta... " Ấp a ấp úng một lúc lâu sau, cuối cùng không tìm được lời nào để phản bác lại Triển Chiêu. Quả thật đúng như lời hắn nói, rời xa hắn, nàng sống quá gian nan.

Triển Chiêu biết hiện tại là không có khả năng bắt nàng phải dứt khoát lựa chọn, nếu nàng đã không thể, vậy thì liền để hắn thay nàng quyết định. Vuốt mấy sợi tóc có chút tán loạn trên mặt nàng, nói:" Nếu nàng không muốn trở lại Khai Phong phủ vậy thì ở đây đi, dù sao tòa nhà này cũng là của chúng ta. Giờ ta về Khai Phong phủ mang ít y phục của nàng lại đây, nàng vào nhà nghỉ ngơi một lát đi."

Hứa Hướng Dương ngẩn người, như thế nào nói một hồi liền an bài nàng sống ở chỗ này? Thấy nàng còn có ý định từ chối, Triển Chiêu lại hỏi:" Nếu nàng không muốn ở chỗ này, vậy còn nơi nào tốt hơn để đi sao? Tội danh của Vu Hoa không thể bị xử tử, nhiều nhất là bị giam mấy ngày, đánh vài gậy mà thôi. Khi được thả ra hắn rất có thể sẽ tới tìm nàng gây chuyện."

"Ta, ta tạm thời ở nơi này đi..." Kinh hãi trong lòng nàng còn chưa ổn định, vội vàng đáp ứng. Nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Triển Chiêu nói như vậy, chẳng phải là muốn uy hiếp nàng sao?

Thừa dịp Triển Chiêu trở về Khai Phong phủ lấy đồ, Hứa Hướng Dương đi nhìn một vòng các phòng, càng nhìn lòng càng thấy chua xót. Nguyên lai từng điều nhỏ nhặt của nàng cũng đều được hắn ghi tạc trong lòng, nếu cho nàng nhìn thấy tòa nhà này sớm hơn một chút, nhìn đến thành ý của hắn, có lẽ nàng sẽ luyến tiếc rời đi.

Trong lúc Hứa Hướng Dương đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, Triển Chiêu đã trở lại. Hắn nhìn hỉ phục trên người nàng, nhíu mày, đưa hành lí trong tay cho nàng:" Thay bộ y phục này trước đi!" Nhìn thật chướng mắt! Nàng còn chưa từng vì hắn mặc qua hỉ phục, lại còn là hỉ phục màu đỏ rực như vậy nữa!

Mọi thứ ở nơi này khá đầy đủ, nhưng vì không có người ở nên phòng bếp không có củi gạo dầu muối gì đó, muốn nấu chút nước ấm cho nàng rửa mặt cũng không được. Kiểu trang điểm đậm như vậy không thích hợp với nàng, Triển Chiêu múc một chậu nước đến:" Phòng bếp không có cái gì nên không thể nấu nước, nàng tạm thời dùng nước này rửa mặt, để ta đi mua ít củi về, còn những cái khác nàng xem thiếu gì thì chọn mua." Nói xong liền đặt túi tiền lên bàn.

Hứa Hướng Dương bị dọa nhảy dựng lên:" Không cần, ta có bạc mà."

Mày Triển Chiêu vặn một cái, có chút ngạc nhiên:" Chẳng lẽ ta còn muốn thê tử của mình dùng vốn riêng để trợ cấp gia đình?"

Hứa Hướng Dương không phải có ý này, hắn một câu thê tử, một câu nuôi gia đình, lại đưa bạc cho nàng, chẳng lẽ hắn cũng sẽ ở chỗ này? Này, vậy làm sao được? Nàng ngập ngừng:" Ý của ta không phải như vậy..."

"Vậy ý của nàng là gì?"

Nàng nhìn hắn một cái, khó khăn nói:" Chàng,... Chàng cũng ở chỗ này hay sao?"

Triển Chiêu nhìn nàng, không biết là nói thật hay nói giỡn:" Nếu nàng muốn ta ở lại, ta liền ở lại. Thật sự muốn ta ở lại đây như vậy sao?" Nàng quẫn bách đỏ bừng cả mặt, vội vàng lắc đầu. Không khí đang xấu hổ thì trong bụng truyền ra một tiếng vang càng khiến nàng không biết giấu mặt vào đâu. Triển Chiêu cười cười, đứng dậy nói:" Ta đi mua chút đồ ăn về."

Triển Chiêu lại vội vã ra ngoài, Hứa Hướng Dương đi đến phòng bếp nhìn, trong đầu tính toán sẽ phải mua thêm những gì. Đợi Triển Chiêu trở về thì nàng vẫn đứng sứng sờ trong phòng bếp. Hắn gọi mấy câu mới hoàn hồn, lúc này nàng mới phát hiện hắn đã mua đầy đủ mấy thứ củi gạo dầu muối hết rồi.

" Tạm thời như vậy đã, đợi ngày mai ta sẽ cùng nàng đi lên chợ mua thêm." Hắn sắp xếp mấy thứ xong thì ngồi xuống cùng nàng ăn cơm. Nhìn bộ dáng nàng nhẹ nhàng khoan khoái, vẻ mặt thoải mái hơn trước, hắn cảm thấy nàng như vậy mới dễ nhìn nhất. Nàng bị hắn nhìn chằm chằm thì có chút ngượng ngùng, câu nệ nói:" Làm sao vậy?"

"Ta đang nghĩ, nàng trốn cũng kĩ thật. Nàng có lẽ không biết, ta tới chỗ Lâm bà tử tìm nhưng Lâm bà tử nói nàng không ở đó. Ta không tin nên canh giữ ở gần đó một tháng, lại không thu hoạch được gì."

Nàng kinh ngạc:" Một tháng?" Hắn ở bên ngoài đợi lâu như vậy sao? Nàng chỉ biết là hắn sẽ có khả năng tìm tới nên cẩn thận trốn tránh, nhưng lại chưa từng nghĩ đến hắn sẽ chấp nhất như thế. Lắc lắc đầu:" Ta không biết gì cả, ngay cả cửa sổ ta đều không dám đến gần, những chuyện xảy ra bên ngoài hoàn toàn không hay biết gì."

Triển Chiêu không khỏi cười khổ, nên nói là nàng trốn rất giỏi hay nên trách lúc trước hắn không lặng lẽ lẻn vào trong điều tra? Cảm thán:" Nàng luôn ở chỗ Lâm bà tử? Khi Vu Hoa trở về thì sao?"

Nhắc tới Vu Hoa, Hứa Hướng Dương nhíu mi:"Hơn một tháng trước, biết được tin hắn trở về ta liền nghĩ không thể tiếp tục ở lại, bắt đầu ra ngoài tìm phòng ở, nhưng lại không được như ý. Sau đó ta ở ngoài cửa ngẫu nhiên nghe được bọn họ nói chuyện, Vu Hoa, hắn, hắn..." Nàng cắn môi, có phần khó nói:" Ta không đợi Lâm bà tử cầu hôn, liền nói ra chuyện chuyển nhà trước. Là ta quá ngây thơ, cứ nghĩ nói như vậy sẽ khiến họ chặt đứt ý niệm trong đầu."

"May mà nàng thông minh, không có chống cự trước mặt hắn, nếu không..." Vu Hoa kia chính là một tên du côn, đối với hắn còn dám động thủ, nếu đổi lại là nàng sẽ càng không lưu tình. Lâm bà tử đứng về phía nhi tử, sao có thể giúp nàng? Mặc dù muốn giúp, Vu Hoa thân thể cường tráng, vừa khỏe lại có chút võ công, một cô nương yếu đuối cùng một lão nhân gia già cả làm sao ứng phó cho được?

Hứa Hướng Dương nghĩ lại mà sợ hãi, hỏi:" Có phải Vu Hoa chỉ bị giam mấy ngày, đánh vài gậy là được thả?"

Triển Chiêu thở dài,"Hơn phân nửa là như thế, mặc dù tính chất ác liệt nhưng chung quy là chưa tạo thành thương tổn quá lớn. Nhưng mà nàng yên tâm, ta sẽ dặn người bên dưới xuống tay nặng một chút, khiến hắn phải nằm ở trên giường mấy ngày mới dậy được."

Hứa Hướng Dương nhếch miệng, hắn nói bậy bạ cái gì vậy? Lại tiếp tục hỏi:"Ta cũng phải đi Khai Phong phủ lấy khẩu cung sao?" Có lẽ mọi người đã biết hết chuyện của nàng, nhưng đến khi thật sự phải đối mặt, kia lại là chuyện khác. Việc này vốn xấu hổ, lại tổn hại đến mặt mũi của Triển Chiêu, thở dài, buồn bã nói:" Thực xin lỗi, ta đã gây thêm phiền toái cho chàng."

Triển Chiêu cười:" Phu thê vốn là một thể, sao lại nói cái gì phiền toái? Nàng có thể bình an trở về là đủ rồi." Hứa Hướng Dương nhìn hắn, thật lâu sau hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói một câu cảm ơn. Hiện tại vượt qua tình thế trước mắt rồi nói, chuyện sau này như thế nào, ai có thể nói chính xác được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play