Lồng ngực Triển Chiêu chấn động, thật sự là nàng! Hắn đã tưởng tượng qua vô số loại tình huống, không cái nào không phải là nàng bị vây hãm
trong hiểm cảnh, mỗi lần nghĩ vậy càng khiến hắn thêm sợ hãi. Hiện tại
không hẹn mà gặp, thật sự vượt qua sở liệu của hắn. Nhưng mà, một thân
hỉ phục là có chuyện gì? Đâm vào mắt hắn đau đến không chịu nổi!
Mấy bộ khoái thấy sắc mặt Triển Chiêu có phần không đúng, trao đổi ánh mắt
với nhau, thực sự là khó hiểu. Mắt thấy người đến xem náo nhiệt càng
ngày càng nhiều nên muốn giải quyết chuyện cho nhanh, một bộ khoái nói:" Triển đại nhân, ngài quen vị cô nương này sao?" Vừa nãy hắn nghe thấy
Triển đại nhân gọi tên cô nương này, nàng gọi Hướng Dương thì phải?
Ánh mắt Triển Chiêu không rời khỏi Hứa Hướng Dương một khắc nào, trong đó
chứa đựng vô số cảm xúc, là vui sướng không thể nói lên lời khi gặp lại
sau bao ngày xa cách hay vẫn là khiếp sợ vì trên người nàng mặc hỉ phục
đỏ thẫm, hoặc lại là một cái gì đó, tất cả trộn lẫn với nhau không thể
phân biệt nổi, miệng giống như lẩm bẩm:" Đâu chỉ quen biết, nàng chính
là..." Lời còn chưa nói hết, bên ngoài vang lên tiếng nói ồn ào, thanh
âm hùng hùng hổ hổ.
Hứa Hướng Dương cả kinh, hoảng hốt quay đầu,
nhanh như vậy đã đuổi tới? Nàng còn chưa kịp thở một hơi! Triển Chiêu
tiến lên từng bước, đem nàng hộ ở phía sau mình. Những ngày nay nàng đã
đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, hắn đều muốn biết ngay lập tức, nhưng đây
không phải là nơi nói chuyện, giải quyết việc trước mắt rồi nói sau.
Rất nhanh, đám người bị đẩy ra, Lâm bà tử cùng Vu Hoa dẫn theo vài người
khác xông vào. Miệng Vu Hoa liền mắng to:" Con đàn bà thối tha! Dám đùa
giỡn lão tử! Xem lão tử thu thập ngươi thế nào!" Lâm bà tử ở một bên
khóc kể:" Thật sự là nghiệp chướng! Ta còn nghĩ nàng là người tốt, vậy
mà lại đâm sau lưng ta một nhát như vậy! Không muốn gả thì nói sớm a,
đều chuẩn bị bái đường rồi còn đổi ý?"
Lời nói của Lâm bà tử khiến
đám người vây quanh xôn xao, thấy trên người Hứa Hướng Dương rõ ràng
đang mặc hỉ phục. Đột nhiên bị mọi người nhìn chằm chằm, khiến nàng vừa
tức giận lại vừa nóng vội. Triển Chiêu hơi nghiêng đầu, nàng thấy hắn
nhíu mày, trong lòng căng thẳng, đi ra từ phía sau hắn, hướng Lâm bà tử
và Vu Hoa nói:" Ngay từ đầu ta đã cự tuyệt, là các ngươi cố tình bức ép
người khác! Trong lúc cấp bách ta mới phải bất đắc dĩ làm ra hạ sách
này."
Vẻ mặt Vu Hoa hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói:" Con điếm
chết tiệt này! Nhìn nũng nịu như vậy lại không ngờ to gan lớn mật! Dám
đùa giỡn lão tử! Muốn trốn sao? Ngươi muốn trốn đi đâu? Ngươi có thể
trốn tới khi nào? Mau chóng từ bỏ tâm tư này đi, bằng không! Hừ! Xem xem lão tử có đánh chết ngươi hay không!"
Triển Chiêu trừng mắt, quát lớn:" Miệng phóng cho sạch sẽ!"
Lâm bà tử sợ nháo to chuyện, vội vàng tiến lên muốn dỗ Hứa Hướng Dương trở
về, có gì về rồi từ từ nói, không nên để người khác tiếp tục vây xem
chuyện nhà mình nữa. Bà định lặng lẽ tổ chức hôn sự, hiện tại lại huyên
náo khiến tất cả mọi người đều biết, thật là mất hết mặt mũi! Nhưng mà,
bà còn chưa tới gần Hứa Hướng Dương đã bị Triển Chiêu ngăn lại. Ánh mắt
hắn sắc bén, bà có chút co rúm người, ngừng bước chân:" Hướng Dương, có
chuyện gì thì chúng ta về rồi hãy nói, trên đường người đi lại nhiều..." Dứt lời nhìn về phía Triển Chiêu và hai bộ khoái, định nói là không nên nháo đến trước mặt quan gia, rất là kì cục!
Hứa Hướng Dương nhìn ánh mắt hung ác, tràn ngập sát ý của Vu Hoa, trong lòng cực kì chán ghét.
Từ khi hắn trở về, Lâm bà tử dường như thay đổi thành một người khác,
ngay cả một cái bánh bao mềm như nàng cũng không thích thái độ của Lâm
bà tử đối với mình. Mẫu tử bọn họ lợi dụng cái khó của nàng mà hiếp bức
nàng! Cũng vì nàng quá mức yếu đuối mới để cho bọn họ được một tấc lại
muốn tiến lên một thước. Nàng không thể tiếp tục im lặng nữa! Giương mắt về phía Lâm bà tử, sắc mặt trầm xuống:" Lâm bà bà, niệm ở ân tình ngươi đã thu lưu ta, việc này dừng ở đây, ngươi cũng đừng khuyên nữa, ta sẽ
không gả cho nhi tử của ngươi!"
Vu Hoa so với Lâm bà tử dữ dội hơn,
căn bản không ngại có Triển Chiêu ở đây, hắn nhanh chóng tiến lên, Triển Chiêu cũng bước vài bước ngăn hắn lại. Sắc mặt Vu Hoa tối tăm nhìn
Triển Chiêu:" Đây là chuyện nhà chúng ta, không nhọc đại nhân lo lắng!"
Dứt lời, một tay vung lên ngăn cánh tay trước mặt hắn, lại bị Triển
Chiêu bắt được.
Triển Chiêu trầm giọng nói:"Việc nhà? Ta nghe được rõ ràng, nàng nói không muốn gả cho ngươi, còn chưa bái đường. Nếu đã chưa bái đường, vậy thì không phải người nhà ngươi! Càng đừng nói tới việc
nhà! Còn nữa, ngươi có biết nàng là ai sao?"
Vu Hoa tăng thêm chút
sức mạnh trên tay, tránh khỏi trói buộc của Triển Chiêu, khinh miệt
nói:" Nàng là ai? Hừ! Chẳng lẽ là cành vàng lá ngọc nhà ai lưu lạc dân
gian? Nàng ăn nhờ ở đậu nhà nương ta, ăn không trả tiền hơn nửa năm. Ân
tình như vậy, nàng làm thế nào để hoàn lại? Có lấy thân báo đáp cũng
không đủ!"
"Hướng Dương!" Lâm bà tử lại mở miệng nói:" Chúng ta
thương lượng lại được không. Ngươi nói mình lẻ loi, không nơi nương tựa
thì có thể đi đâu được nữa? Thành toàn hôn sự này chẳng lẽ không tốt
sao? Hoa Nhi đối với ngươi chung tình, càng không ghét bỏ xuất thân của
ngươi, ngươi còn bất mãn cái gì? Nghe lời khuyên của ta, trở về đi. Hoa
Nhi sẽ đối xử tốt với ngươi!"
Triển Chiêu che chắn Hứa Hướng Dương ở phía sau, không cho hai mẫu tử Lâm gia tới gần nửa bước. Hắn lạnh lùng
nhìn Lâm bà tử, hắn đã từng điều tra cụ thể về người này. Nhi tử đi quân doanh thì mất liên lạc, sống một mình ở ngõ An Bình, sau đó chuyển đến
ngõ Ngô Đồng, dựa vào bán đậu hũ kiếm sống. Mọi người ở đây thấy Lâm bà
tử mẹ góa con côi thì thương tình, đối với việc làm ăn của Lâm bà tử
giúp đỡ rất nhiều. Người bên ngoài nhắc tới lão nhân gia này đều nói là
một người hòa ái. Nhưng mà, hòa ái cũng không đại biểu sẽ không tư tâm.
Lúc trước thu lưu Hứa Hướng Dương có lẽ là thật tâm tương trợ, nhưng khi nhi tử trở về, giữa nhi tử và Hứa Hướng Dương, thì chọn đứng về phía
nhi tử mình. Lựa chọn như vậy cũng không sai, đó là chuyện thường tình.
Nhưng thừa lúc người ta khó khăn, cưỡng ép gả, vậy thì những cái khác
không cần nói đến nữa.
Có Triển Chiêu cùng bộ khoái ở đây, lá gan của Hứa Hướng Dương cũng to lên:" Lâm bà bà, ngươi không cần nói nữa. Ngày
ấy ta đứng ở ngoài cửa đã nghe thấy hết những gì hai người nói chuyện
rồi, sự tình như thế nào trong lòng ta hiểu rõ. Nói thật, khi Vu Hoa trở về ta đã chuẩn bị rời đi, mấy ngày nay đều ra ngoài tìm chỗ ở." Trong
giọng nói lúc đó của Vu Hoa toàn là khinh thường, giống như bố thí cho
nàng, nàng là chim trong lồng cá trong chậu, bị vây ở trong tay hắn, tùy ý hắn đùa bỡn trêu chọc, muốn làm gì thì làm. Mỗi khi nhớ tới đều khiến nàng buồn nôn.
"Ngươi, ngươi nghe thấy hết?" Lâm bà tử kinh ngạc,
trong lòng hoảng hốt. Nếu nàng nghe được, vậy bà còn khuyên giải an ủi
chẳng phải buồn cười lắm sao? Lại nói, lúc ấy bản thân cũng coi thường
xuất thân của nàng, dù là ai nghe được những lời đó cũng không thoải
mái. Nếu không nghe được còn có hi vọng, hiện tại, nàng làm sao chịu gả
cho Hoa nhi nữa?
"Nương, không cần nói lời vô nghĩa với nàng, chính mồm nàng đáp ứng hôn sự, chẳng lẽ còn muốn đổi ý?"
Ánh mắt Triển Chiêu run lên, đang muốn mở miệng, lại thấy Hứa Hướng Dương
đi ra từ phía sau, lớn tiếng nói:" Ta gặp khó khăn nên phải tạm lánh ở
chỗ Lâm bà bà, ngươi lại giậu đổ bìm leo bức bách ta gả cho ngươi. Ta
chỉ là một nữ tử yếu đuối làm sao dám ở trước mặt ngươi phản kháng, chỉ
có thể giả bộ đáp ứng để tìm cơ hội thoát thân. Mặc dù ta sống nhờ nhà
ngươi, cũng chưa từng ăn hay dùng một đồng một hào nào của các ngươi!
Thậm chí tu sửa phòng ở, những đồ mua thêm trong nhà đều là từ vốn riêng của ta! Là ta ngu ngốc, thấy nương ngươi không ai nương tựa mới đem hết số tiền của mình ra giúp đỡ, ai ngờ sau khi ngươi trở về, lại không nhớ tình xưa nghĩa cũ, giúp ngươi bức hôn ta! Cho dù Lâm bà tử có ân với
ta, thì coi như những thứ kia là ta trả lại, chúng ta không ai nợ ai!"
Hứa Hướng Dương nói một trận làm Lâm bà tử đỏ mặt. Nàng đối với bà vô cùng
tốt, từ lúc đầu quen biết đều đã giúp đỡ bà rất nhiều. Sau đó nàng đến ở nhờ, mặc dù không đi ra ngoài nhưng vẫn kiếm tiền trợ cấp cuộc sống.
Nếu luận về ân tình, phải là Hứa Hướng Dương có ân với bà mới đúng.
"Ân tình cái gì ta mặc kệ! Lão tử chính là coi trọng ngươi, hôm nay là ngày vui của lão tử! Ngươi nhanh chóng theo ta trở về bái đường! Đừng có mà
làm lỡ giờ lành!" Dứt lời liền muốn tiến lên lôi kéo Hứa Hướng Dương.
Triển Chiêu ngay lập tức che ở trước người Hứa Hướng Dương, mắt lạnh
xuất thủ. Ở trước mặt quan sai còn dám kiêu ngạo như vậy? Trong mắt hắn
không còn có vương pháp nữa sao?
Vu Hoa nóng nảy, không kiềm chế được tức giận trong lòng, lại ỷ vào mình từng luyện võ trong quân doanh,
cũng tiến lên so chiêu với Triển Chiêu. Thân thủ Vu Hoa coi như không
tệ, nhưng chỉ là không tệ mà thôi, ở trong mắt Triển Chiêu thì không
đáng nhắc tới, qua vài chiêu liền khống chế được hắn. Vu Hoa không
phục:" Việc hôn sự này là do chính mồm con đàn bà kia đáp ứng, sao có
thể bằng mấy câu của nàng ta liền từ bỏ? Làm sao ngươi biết được nàng có nói dối hay không?"
Cổ tay Triển Chiêu dùng sức, vặn tay của Vu Hoa
càng thêm mạnh khiến hắn oa oa kêu đau. Lúc này Triển Chiêu mới trầm
giọng nói:" Ta tất nhiên biết nàng nói thật, nàng là phu nhân của ta! Ta còn chưa chết, nàng sao có thể tái giá?"
Cái gì? Vu Hoa cả kinh đến quên luôn kêu đau, Hứa Hướng Dương là nữ nhân của hắn? Làm sao có khả
năng? Cười nhạo một tiếng:" Triển đại nhân, sao ngài không nói nàng là
công chúa bị lưu lạc nhân gian luôn đi?" Nói xong đảo mắt trừng Hứa
Hướng Dương, hắn cứ nghĩ nàng chỉ là một con thỏ nhỏ, không ngờ lại khó
giải quyết như vậy, hiện tại xem như bản thân gặp xui xẻo.
Tâm tư Hứa Hướng Dương đã sớm không còn ở trên người Vu Hoa, Triển Chiêu nói một
câu " nàng là phu nhân của ta" khiến lòng nàng tràn đầy kích động. Hắn
nói như vậy là có ý gì? Hắn không có cùng Đinh cô nương hợp lại sao? Hắn vẫn còn nhớ tới nàng? Hắn... Triển Chiêu nhìn thoáng qua Hứa Hướng
Dương rồi quay đầu lại nói với hai bộ khoái:" Áp giải hắn đi thẩm tra."
Lâm bà tử thấy nhi tử nhà mình bị quan sai bắt đi, khóc lóc tiến lên:"
Triển đại nhân! Triển đại nhân! Tha mạng a! Nàng không muốn gả thì chúng ta không thú là được! Xin ngài đừng bắt nhi tử của ta! Ta chờ mười năm
mới đợi đến lúc hắn trở về! Hắn là bị Hứa Hướng Dương bỏ bùa mê nên mới
làm ra chuyện này. Van cầu ngài, van cầu ngài, cân nhắc chúng ta là cô
nhi quả phụ đáng thương mà tha hắn lần này đi!"
Trong lòng Triển
Chiêu chán ghét, nói như vậy là muốn đổ thừa thành lỗi của Hướng Dương?
Lớn tiếng nói với bộ khoái:" Mang đi!" Lại chuyển sang Lâm bà tử :" Lâm
bà tử, trong việc này mẫu tử hai người các ngươi là đồng mưu, theo lý ta nên mời ngươi đi cùng đến Khai Phong phủ. Niệm ở ngươi tuổi già sức yếu mới không bắt lại, ngươi trở về đi."
"Triển đại nhân, cái này, cái
này chỉ là việc nhà. Không lấy chồng thì không lấy chồng, chúng ta không thú nàng là được, không phải sao? Vì sao còn muốn đi đến Khai Phong
phủ? Ngài coi như việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ thành không có gì đi." Lâm
bà tử vừa nghe ngay cả bà cũng phải bị áp giải đến Khai Phong phủ, chân
đều muốn nhuyễn, vội vàng tìm lấy cớ giải vây. Bà đã nói chuyện hôn sự
này không được, sẽ rước lấy tai họa. Hoa nhi lại không nghe, hiện tại
thì tốt rồi, đều bị người ta kiện lên quan phủ.
"Rõ ràng là các ngươi cưỡng ép người ta gả, sao có thể nói là việc nhà? Ngươi nói một câu
không lấy chồng thì các ngươi không thú nữa là xong sao? Danh dự của phu nhân ta bị các ngươi phá hỏng thì đi nơi nào giải quyết? Không cần
nhiều lời, đợi thẩm tra xong rồi xử lí." Dứt lời, Triển Chiêu vung tay
lên ý bảo bộ khoái áp giải Vu Hoa đi, cũng không để ý đến Lâm bà tử gào
khóc, lập tức đi về phía Hứa Hướng Dương. Nhìn nàng, than nhẹ một tiếng, nói:" Nàng đi theo ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT