Tro tàn cháy đen bị mấy ngày mưa liên miên thẩm thấu, nhìn cảnh tượng
hỗn độn trước mắt, Triển Chiêu chậm rãi đi vào trong. Bọn họ nói với
hắn, gian nhà cũ của Hứa tú tài bị cháy, còn Hứa Hướng Dương không rõ
sống chết. Hắn không tin, gian nhà đó vốn không có người ở, sao có thể
bốc cháy? Hứa Hướng Dương rõ ràng đang yên bình ở trong Khai Phong phủ,
làm sao lại không rõ sống chết? Không phải nàng nói chờ hắn trở lại sẽ
cùng nhau về nhà bái tế cha mẹ hay sao? Hắn mới chỉ ra ngoài có vài
ngày, như thế nào lại xảy ra chuyện này.
Hắn không tin, hắn cũng không thể tiếp nhận!
Trần Thải Tuệ đứng ở trong viện cùng Triệu Hổ, hai người lo lắng nhìn nhau.
Sau khi Hứa Hướng Dương rời khỏi thôn, cuộc sống của Hứa Hướng Dương ra
sao, nàng không hề biết rõ, lần trước trở về cũng không đề cập gì nhiều
với nàng. Nhưng từ những gì nàng quan sát được, quan hệ giữa Hứa Hướng
Dương và Triển đại nhân có phần gần gũi. Bởi vì Hứa Hướng Dương từng nói Triển đại nhân là người đã giúp bản thân trong lúc khó khăn, cho nên
nàng cũng không hỏi nhiều.
Mấy ngày trước Hứa Hướng Dương trở về, cả
người tiều tụy đi rất nhiều, nói là lên núi bái tế cha mẹ, rồi đêm đó
gian nhà liền cháy. Nàng ở cách vách, nhưng đến khi phát hiện thì lửa đã cháy rất to, không có cách nào dập tắt được. Nàng và cha đi đến Khai
Phong phủ tìm Triển đại nhân, không khéo là Triển đại nhân không có ở
đấy, chỉ thấy Triệu Hổ. Lúc này nàng mới biết, nguyên lai Hướng Dương và Triển đại nhân là phu thê. Trong lòng vô cùng hoang mang, nhưng Triệu
Hổ chỉ nói là cơ duyên xảo hợp (thật khéo trùng hợp), nguyên do trong đó rất hỗn loạn, hắn không tiện nói nhiều. Tâm tư nàng vốn mẫn cảm, vài ba câu như vậy cũng đoán được có ẩn tình không tiện nói với người bên
ngoài, nên cũng không hỏi gì nữa.
Giờ phút này, thấy Triển Chiêu đứng lặng ở bên trong đống đổ nát, vẫn luôn là bộ dáng không chịu tin tưởng, nàng không khỏi lo lắng. Triển đại nhân, sẽ không có việc gì đi? Liếc
mắt sang Triệu Hổ, lặng lẽ chỉ về phía Triển Chiêu, ý bảo hắn nói cái gì đi. Trên mặt Triệu Hổ sốt ruột, hắn có thể nói gì? Việc này xảy ra quá
đột ngột, đám người bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hứa
cô nương đang êm đẹp, vì sao đột nhiên tự mình trở về, nhà cũ còn bị
thiêu cháy?
Xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ không dám trì hoãn một
khắc. Khi Triển Chiêu trở lại thì ngay lập tức báo cho hắn biết, hắn
thậm chí còn chưa xuống ngựa, quay đầu ngựa chạy đến thôn Thượng Nhai.
Nhưng, toàn bộ đều đã trở thành đống đổ nát, mọi thứ bị cháy đen, thật
sự không nỡ nhìn.
"Triển đại nhân..." Bị trần Thải Tuệ đẩy, Triệu Hổ chỉ có thể kiên trì mở miệng, gọi một tiếng Triển đại nhân, sau đó
không biết phải nói gì nữa. Triển Chiêu nhìn khắp mọi nơi, chỗ này hắn
mới chỉ ghé qua một lần, cũng không nhớ rõ lắm, nay bị đốt thành như
vậy, càng không thể hình dung cảnh tượng trước kia là như thế nào. Chính là, hắn nhớ rõ lúc ấy nàng bị thương ở chân, bọn họ ngồi chung một cái
bàn cùng ăn cơm. Ánh mắt hắn tìm về cái bàn kia, thản nhiên nói:" Khi
nào thì nàng rời Khai Phong phủ, vì sao phòng ở lại cháy? Hiện trường có phát hiện..." Thi thể? Hắn không đành lòng nói ra hai chữ này, nàng làm sao có thể chết? Làm sao có thể chết được?
Triệu Hổ bất đắc dĩ, một
đường chạy đi, Triển đại nhân đều trầm mặc, hắn chưa từng nhìn thấy
Triển đại nhân như vậy bao giờ, chỉ yên lặng đuổi theo phía sau, không
dám quấy nhiễu. Lúc này Triển đại nhân hỏi, Triệu Hổ vội vàng nói:" Ngài đi ngày thứ hai, thì có người nhìn thấy nàng rời khỏi Khai Phong phủ.
Nghe nói... nghe nói..."
"Nghe nói cái gì?" Đều đã đến lúc này, còn có cái gì không thể nói ra?
Thanh âm Triệu Hổ thấp xuống:" Nghe nói nàng chải kiểu tóc cô nương..." Hứa
cô nương đã sớm chải đầu phụ nhân, đột nhiên sửa lại mà trở về, nhất
định là có nguyên nhân. Ngẫm lại đủ loại sự tình xảy ra trước đó, nàng
lại mới bị đẻ non, còn có Đinh cô nương dây dưa, không khỏi khiến người
ta liên tưởng nhiều thứ.
Người bên ngoài đều có thể suy đoán mọi
chuyện thì làm sao Triển Chiêu lại không nghĩ ra được? Hắn là người bên
gối của nàng, nàng cẩn thận, nàng mẫn cảm bao nhiêu, hắn so với ai khác
đều hiểu rõ nhất. Nàng không muốn cho ai biết mình đã làm thê tử người
ta, không muốn bị người khác hỏi đã gả cho ai, cho nên mới cố ý chải
kiểu tóc cô nương? Bởi vì mất đi đứa nhỏ, bởi vì Đinh Nguyệt Hoa dây dưa không dứt, nàng lại tiếp tục lui trở về sao? Nàng từng cùng hắn rúc vào một khối, chọn một cái tên cho đứa nhỏ, nhi tử gọi là Hằng Dương, nhi
nữ sẽ là Hằng Nhạc, nhưng hóa ra tất cả đều là gạt người hay sao?
"Hằng", bền lâu.
Chẳng lẽ đó không phải là điều mà trong lòng nàng vẫn luôn chờ đợi? Thật dài lâu, cho đến bạc đầu giai lão?
Trần Thải Tuệ nói:" Hướng Dương trở về thì đêm đó liền bốc cháy to, mặc dù đã gọi mọi người đến dập lửa, nhưng mà..."
Triển Chiêu nghe Thải Tuệ nói, trong lòng dấy lên hoài nghi, vụ cháy này có
thể là do phóng hỏa, nếu là tự bốc cháy, thì làm sao đợi đến lúc cháy
gần hết mới bị phát hiện. Là ai đã phóng hỏa? Vì sao phải phóng hỏa? Khi còn sống, Hứa tú tài vốn ở trong thôn dạy học kiếm sống, thanh danh rất tốt, lại được mọi người kính trọng. Hứa Hướng Dương đã rời nhà gần hai
năm, ai lại đi phóng hỏa vào lúc này? Cố tình đợi đến lúc Hứa Hướng
Dương trở về mới thực hiện!
Đáp án, hết sức rõ ràng! Ánh mắt Triển Chiêu tức thì nóng rực:" Triệu Hổ, có phát hiện thi thể không?"
Triệu Hổ sửng sốt, lắc đầu,"Không có. Trong phòng hẳn là không có ai, có
nghĩa là Hứa cô nương không ở đây." Đột nhiên, Triển Chiêu đi từ trong
đống đổ nát ra, trên mặt khó nén kích động.
Hứa Hướng Dương, nàng
cho rằng thủ pháp vụng về như vậy có thể lừa dối người khác sao? Triển
Chiêu ta đã thú nàng, thì cả đời này không hòa ly. Cho dù nàng có trốn
đến tận chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm được nàng!
"Triển đại nhân?" Triệu Hổ khó hiểu, Triển Chiêu phi lên ngựa, nói:" Lửa, là do Hướng Dương phóng."
A? Triệu Hổ cùng Trần Thải Tuệ kinh ngạc, Trần Thải Tuệ vội la lên:" Vì
sao Hướng Dương lại muốn phóng hỏa? Đây chính là nhà nàng a! Một phen
đốt trụi, sau này mà trở về thì ngay cả một nơi đặt chân đều không có?"
Hai mắt Triển Chiêu ảm đạm xuống, thanh âm có chút mơ hồ:" Đại khái, nàng
sẽ không bao giờ trở lại nữa..." Bỗng nhiên, hắn nhớ tới nàng từng kể
một câu chuyện, nói về thôn Bỉ Ngạn. Vị cô nương trong câu chuyện vì tìm kiếm người yêu thanh mai trúc mã của mình mà vào thôn, sau nhiều lần
thống khổ, giãy dụa, cuối cùng đốt cháy tất cả mọi thứ, trở về trần thế.
Có lẽ theo những gì nàng nói, hắn chính là cái thôn Bỉ Ngạn Kia, nàng ở
trong đó cẩn thận, lảng tránh, lùi bước, giãy dụa, thống khổ, cuối cùng
tuyệt vọng lựa chọn rời xa.
" Nàng không còn ai thân thích, một mình
lẻ loi có thể đi đâu?" Triệu Hổ nóng nảy, có thể đã trở về Khai Phong
phủ rồi không? Nếu đã gặp phải nguy hiểm, vậy thì làm sao có thể trở về
được!
Trong lòng Triển Chiêu vừa đau buồn lại lo lắng, nghĩ đến lần
trước ở hội Du thần, nàng chẳng may gặp nạn, hắn càng thêm bất an. Phải
tìm người, nhưng đi đâu tìm mới được? Nàng đã cố ý muốn trốn, chắc chắn
sẽ không để lại manh mối cho hắn. Bất luận như thế nào, chỉ cần vẫn còn
một tia hi vọng, hắn cũng không buông tha. Nếu nói nàng có thể đi đâu,
vậy thì chỉ có thể là Cẩm Tú phường hoặc chỗ của Lâm bà tử. Tay bất giác siết chặt lấy dây cương, nàng làm sao không thương tâm tuyệt vọng cho
được? Đối với những chuyện liên quan đến nàng, hắn lại chỉ biết có từng
ấy?
Đầu xuân, cỏ xanh chui từ dưới đất lên, đây một đám, kia lại một
đám, nhìn có phần lẻ loi lác đác, vậy mà đảo mắt đã thành một mảnh um
tùm xanh biếc. Hắn chưa từng lưu ý, giờ phút này mới phát hiện. Vầng
trăng sáng trong lòng kia không biết từ khi nào đã bị ánh sáng mặt trời
che lấp, màu xanh biếc bao trùm lên phía trên, chính là từng chút từng
chút của nàng thấm nhuần vào đó nuôi dưỡng mà thành. Giật mình tỉnh ngộ, lồng ngực mạnh mẽ trấn động, vùng đất bằng phẳng dường như có một cây
đại thụ phá đất mà ra, điên cuồng sinh trưởng, đỉnh nát trái tim. Tưởng
niệm như nước, bất ngờ tràn ra, vướng bận như đay, không cách nào chải
vuốt sợi. Trong lòng dâng trào muôn vàn suy nghĩ hỗn loạn, nhưng hắn chỉ biết rằng, một đời một kiếp này sẽ không bao giờ cùng nàng rời xa.
Triển Chiêu chậm rãi đi vào ngõ nhỏ, trong lòng có chút kích động lại bất an. Hắn nhớ Lâm bà tử ở ngõ An Bình, nhưng năm ngoái đã bán nhà, chuyển
sang nơi ở mới. Hỏi thăm nhiều lần, biết được Lâm bà tử chuyển đến ngõ
Ngô Đồng. Nghe nói ngày trước, ở đây có rất nhiều cây ngô đồng, bất quá
hiện tại lại thành một nơi tụ tập của những người nghèo khó bần hàn, trừ bỏ người dân, thì còn mấy cây ngô đồng lớn, đã không còn bóng dáng của
những năm đó nữa rồi.
Hắn tìm kiếm dọc theo đường đi, rốt cục dừng
chân trước một căn phòng cũ nát, Hứa Hướng Dương sẽ ở đây sao? Hắn không rõ, nếu nàng đã muốn trốn hắn, chắc sẽ không đến chỗ Lâm bà tử. Đang
muốn tiến lên gõ cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra, một lão nhân gia lảo
đảo đẩy một cái xe cút kít đi ra ngoài. Triển Chiêu vội vàng đi đến hỗ
trợ, lão nhân gia nhìn hắn, có chút bất ngờ nói:" Đây không phải Triển
đại nhân sao? Sao ngài lại đến đây?"
Triển Chiêu không ngờ Lâm bà tử
lại nhận ra mình, cười cười, nói:"Lão nhân gia, ta muốn hỏi thăm một
chút. Ngài có phải Lâm bà tử bán đậu hũ, cuối năm ngoái chuyển đến đây
không?"
Lão nhân gia cười nói:"Ta chính là Lâm bà tử bán đậu hũ, Triển đại nhân tìm ta sao?"
"Ngài chính là Lâm bà tử?" Triển Chiêu bất giác nhìn về phía xe cút kít, trên xe không phải là đậu hũ còn gì? " Lâm bà bà, ta muốn hỏi thăm một
người."
" Ta chỉ là một lão bà tử, có thể quen biết nhân vật lớn nào? Không biết đại nhân muốn tìm ai?"
"Hứa Hướng Dương."
Lâm bà tử sửng sốt, tùy tiện nói:" Hứa cô nương thường giúp đỡ việc làm ăn
của ta, cũng hay đưa cho y phục và đồ ăn này nọ. Năm trước ta nghe nói
nàng lập gia đình, nhưng mà, nàng chỉ ghé qua một lần, sau đó không thấy nữa. Như thế nào? Nàng đã xảy ra chuyện gì sao?"
Triển Chiêu buông
mí mắt xuống, lắc đầu:" Không phải chuyện lớn gì." Hắn giúp Lâm bà tử
đẩy xe cút kít đến gần chợ, rồi sau đó lộn trở lại ngõ nhỏ. Lời Lâm bà
tử nói hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng. Lâm bà tử từng chịu nhiều sự
giúp đỡ của Hứa Hướng Dương như vậy, cũng có khả năng là nói vài câu để
che giấu giúp nàng. Hắn muốn canh giữ ở chỗ này, nếu nàng ở đây, nhất
định sẽ có lúc phải ra ngoài!
Nhưng là, Hứa Hướng Dương tựa hồ thật
sự đã biến mất, Triển Chiêu ước chừng đợi một tháng cũng không thấy Lâm
bà tử có gì dị thường. Càng đợi tâm càng lạnh, càng tìm lại càng hoảng
hốt. Manh mối về nàng, đã hoàn toàn bị chặt đứt.
Triển Chiêu có chút
quên mất những ngày không có Hứa Hướng Dương từng trôi qua như thế nào,
hiện tại, mỗi ngày trở về, hắn sẽ đứng ở cửa viện ngẩn ngơ trong chốc
lát, ngẫm lại những chuyện trước kia, nghĩ về nàng, rồi nghĩ đến hiện
tại. A Vượng vui mừng chạy tới, vây quanh chân hắn kêu to. Hắn vỗ vỗ đầu nó, không tiếng động thở dài, nếu không phải còn có A Vượng, sân viện
này sẽ có bao nhiêu là lạnh lẽo, trống trải?
Thở dài xong, trong lòng đắng chát không thôi, nơi này còn có thể gọi là một cái nhà hay sao?
Nàng cho hắn tình thân, cho hắn một ngôi nhà, từ lúc nàng rời đi, cũng
theo đó sụp đổ xuống. Đột nhiên, A Vượng hướng ra phía cửa viện kêu vài
tiếng, sau đó truyền đến thanh âm của Vương tẩu tử:" A Vượng, mỗi ngày
ta đều đến mà sao ngươi còn không nhớ ta a? Lần nào đến cũng kêu to! Sao lại ngốc như vậy?"
Triển Chiêu hướng Vương tẩu tử cười:"Vương tẩu tử."
Vương tẩu tử tới là giúp cho gà ăn:" Triển đại nhân, sao hôm nay về sớm vậy?"
Triển Chiêu nói:"Ngày khác đem mấy con gà giết đi thôi." Hắn không có thời
gian nuôi gà, lại không tiện làm phiền Vương tẩu tử mỗi ngày. Vương tẩu
tử ngẩn người, tùy tiện nói:" Cũng tốt, giết cho ngài bồi bổ thân thể,
gần đây, ngài gầy đi không ít."
Triển Chiêu cười đến miễn cưỡng, khu
vườn của nàng gần như đã bị bao phủ bởi cỏ dại, còn nho thì đang ra quả
nhỏ. Nhưng mà, nếu lại thêm một thời gian nữa, có khi nào những ấn kí
của nàng sẽ dần dần bị xóa mờ đi hay không? Cho đến khi không còn dấu
vết nào nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT