Mỗi năm vào Tết Nguyên Tiêu, lễ hội đèn lồng đều rất náo nhiệt, nhưng Hứa Hướng Dương lại không thích. Năm trước, nàng ở bờ bên này bắt gặp Triển Chiêu cùng Đinh Nguyệt Hoa ôm nhau ở bờ bên kia. Năm nay, Đinh Nguyệt cùng đi dạo hội đèn lồng với bọn họ. Dọc theo đường đi, trên mặt Đinh Nguyệt Hoa tràn đầy tươi cười, ánh mắt cong cong vui vẻ. Trong lòng Hứa Hướng Dương âm ỉ đau, trên mặt vẫn còn gắng cười, không dám lơi lỏng dù một khắc. Không biết Đinh Nguyệt Hoa là cố ý hay vô tình, luôn đi theo bên cạnh Triển Chiêu, Hứa Hướng Dương không muốn nhìn quá nhiều, tùy tiện sóng vai cùng Quan Húc, trêu chọc Bảo Nhi một chút, phân tán đi bức bối trong lòng.

Tết Nguyên Tiêu, trừ bỏ xem đèn lồng, việc thả đèn hoa đăng để cầu nguyện cũng rất được nhiều người yêu thích. Bờ sông chật ních người đến thả hoa đăng. Hứa Hướng Dương cũng mua một đèn hoa đăng hình hoa sen, lúc trở lại liền thấy Đinh Nguyệt Hoa đang lôi kéo Triển Chiêu đi về phía bờ sông. Triển Chiêu quay đầu nhìn nàng, ánh mắt mang theo xin lỗi, nàng hướng hắn cười cười, cùng Quan Húc đi theo phía sau, tìm một nơi trống trải để thả hoa đăng xuống sông.

Quan Húc khuấy khuấy dòng nước, cười nói:" Một cái đèn hoa đăng, có khi đi một đoạn là bị đánh nghiêng, làm sao tải nổi hi vọng của con người? Chơi đùa một chút là được."

Hứa Hướng Dương thả đèn hoa đăng trong tay xuống, buồn bã nói:" Đạo lý đơn giản này ai mà chẳng hiểu? Cũng chỉ là tìm một cái để kí thác vào mà thôi." Ai có thể gánh nổi mong đợi của ai đây?

Quan Húc nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa ở cách đó không xa. Đinh Nguyệt Hoa đang chỉ vào đèn hoa đăng trong sông, nói cười không ngừng, mà trên mặt Triển Chiêu đã có chút miễn cưỡng. Hắn thu hồi tầm mắt, âm thầm thở dài, tâm tư Đinh Nguyệt Hoa không khó nhận ra, bất quá là người nào đang cố giãy dụa mà thôi? Hắn là người ngoài, khó nói ra lời khuyên nhủ. Có lẽ người khác cũng đã nói với nàng rất nhiều lời, không đến lượt hắn quan tâm. Lại nhìn Hứa Hướng Dương bên cạnh, nàng si ngốc nhìn đèn hoa đăng trôi ra xa, trong mắt là một mảnh sầu bi. Nàng là một cô nương mẫn cảm, Đinh Nguyệt Hoa như vậy, hiển nhiên đã khiến nàng phải suy nghĩ rất nhiều.

Bảo Nhi không kiên nhẫn, chán xem đèn hoa đăng rồi, chỉ vào một quán hàng bên sườn dốc, muốn Quan Húc mua hoa đăng. Quan Húc yêu thương khuê nữ, nên cười nói:" Bảo Nhi muốn hoa đăng sao? Được, phụ thân mang ngươi đi mua." Nói một tiếng với Hứa Hướng Dương, sau đó ôm Bảo Nhi rời khỏi. Hứa Hướng Dương thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Triển Chiêu ở đầu bên kia, không biết bọn họ đang nói gì, nhưng xem ra không khí rất tốt. Có lẽ là nàng đa nghi, cảm thấy như thế nào cũng không thể thoải mái cho được, mệt mỏi cúi đầu xuống, ngẩn người nhìn chằm chằm dòng sông.

Bờ sông là một đường sườn dốc, ở phía trên có rất nhiều xe hàng. Ước chừng là du khách nhiều, không cẩn thận đụng phải, khiến một chiếc xe bị đẩy về phía sườn dốc. Trên xe chất đầy hàng, đột nhiên lao thẳng theo sườn dốc xuống khiến mọi người hốt hoảng. Tiếng kinh hô làm bừng tỉnh Hứa Hướng Dương. Nàng quay đầu, nhìn thấy chiếc xe đang hùng hổ lao thẳng xuống dưới, phương hướng đúng là chỗ Triển Chiêu đang đứng!

Triển Chiêu phản ứng lanh lẹ, vội vàng kéo Đinh Nguyệt Hoa tránh sang một bên. Những người khác không nhanh bằng Triển Chiêu, có mấy người trực tiếp bị rơi xuống sông. Nhất thời, bờ sông vô cùng hỗn loạn, mới vừa rồi còn là tiếng cười nói không dứt, hiện tại đã thay thế bằng tiếng khóc kêu cứu, một mảnh ồn ào. Hứa Hướng Dương cách chỗ đó một khoảng xa, nhưng bị du khách bên cạnh chạy loạn đụng phải một chút. Nhưng nàng chỉ để tâm nhìn Triển Chiêu, thấy Đinh Nguyệt Hoa được hắn nửa ôm nửa bảo hộ trong ngực, lòng đột nhiên co rút đau đớn.

Nàng đa nghi, nàng tham lam, nàng cũng thấy thương tâm. Vào giờ này, vào ngày tháng này, nàng thực sự không muốn nhìn thấy bọn họ như thế. Đổi lại vị trí, nàng có thể cảm nhận rõ ràng những gì Đinh Nguyệt Hoa đã trải qua, thương tâm của Đinh Nguyệt Hoa nhất định so với nàng không hề thiếu! Trong lòng hỗn loạn, Hứa Hướng Dương bị đẩy mấy cái, thân hình thoắt cái lao xuống. Nước sông lạnh như băng tràn ngập tứ phía, bao trùm lấy nàng, chặt đứt đi ồn ào, che mất tầm nhìn, ngăn chặn hô hấp, không ngừng trầm xuống, rồi lại trầm xuống. Nàng thậm chí không nghĩ giãy dụa kêu cứu, để cho dòng nước lạnh lẽo làm một tấm che đậy tuyệt hảo, hốc mắt nóng lên, khóc không ra tiếng. Trong miệng tràn ra toàn là bọt khí, tuyệt vọng tràn ngập rút đi hơi thở.

Dường như đã qua vạn năm, lại có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, nàng được ôm ngang, kéo ra khỏi mặt nước, bên tai truyền đến thanh âm lo lắng của Triển Chiêu.

Hướng Dương! Hướng Dương! Hướng Dương! Hướng Dương! Hướng Dương! Hướng Dương!

Xa xa gần gần, hư hư thật thật, cuối cùng chỉ còn lại mịt mờ. Nàng không muốn nghe, chỉ cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Nàng thật sự thấy rất mệt mỏi, rốt cuộc không chống đỡ nổi tươi cười trên mặt, nàng chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi. Trong thoáng chốc, nàng cảm thấy không khí ngày càng giá rét, không ngừng có gió lạnh thổi qua hai má, bụng tựa hồ âm ỉ đau, sau đó ngày càng đau. Nàng nhíu mi, ý thức hỗn độn không rõ ràng, chỉ cảm thấy bản thân dường như đã quên mất cái gì đó rất quan trọng. Độ ấm trên thân thể bị gió chậm rãi thổi tan, rốt cục, nàng hoàn toàn chìm vào bóng tối.

"Công Tôn tiên sinh!" Triển Chiêu gần như phá cửa xông vào, khiến Công Tôn tiên sinh giật mình hoảng hốt, chỉ thấy cả người hắn ướt đẫm, đang ôm Hứa Hướng Dương cũng ướt đẫm lao đến. Sắc mặt Công Tôn tiên sinh thay đổi, vội vàng dẫn Triển Chiêu tới phòng bên cạnh, Triển Chiêu nhanh chóng đuổi kịp, cẩn thận đặt Hứa Hướng Dương lên giường. Khi thu tay về, giật mình nhận ra trên tay đều là máu? Cả kinh... quay mạnh đầu về phía Công Tôn tiên sinh.

Công Tôn tiên sinh vội vàng tiến lên bắt mạch cho Hứa Hướng Dương, nhìn sắc mặt của hắn ngày càng ngưng trọng, trong lòng Triển Chiêu lạnh như băng. Một lát sau, Công Tôn tiên sinh nhíu chặt mày, bất đắc dĩ lắc đầu:" Đẻ non."

Đẻ non?! Triển Chiêu không khỏi nắm chặt tay thành quyền, tại sao lại có thể? Nàng thích đứa nhỏ như vậy, vì sao lại phải nhận lấy kết quả này? Không chỉ có nàng, ngay cả hắn cũng không thể tiếp nhận sự thật trước mắt! Bọn họ thậm chí còn chưa biết đã có đứa nhỏ, vậy mà liền không còn nữa... Hắn không nhịn được ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, tại sao lại như vậy? Lúc ấy, nếu hắn có thể ở bên cạnh nàng, cũng sẽ không xảy ra chuyện này. Rõ ràng ở cùng một chỗ, vì sao hắn không canh giữ ở bên nàng? Rõ ràng biết nàng đối với Nguyệt Hoa không được tự nhiên, vì sao còn muốn nàng miễn cưỡng tiếp đón?

Vì cái gì? Vì cái gì! Bởi vì nàng ẩn nhẫn, cho nên liền thản nhiên cho rằng nàng có thể tha thứ, có thể bao dung? Hắn luôn một lần lại một lần khiến nàng chịu đủ ủy khuất, thậm chí ngay cả đứa nhỏ đều... Hắn phải nói thế nào với nàng rằng đứa nhỏ đã không còn? Nàng làm sao có thể chịu đựng được chuyện này?

Vương tẩu tử gõ gõ cửa, rồi sau đó sợ quấy nhiễu người ở bên trong nên nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Hứa Hướng Dương vẫn sốt cao không ngừng, đã hôn mê một ngày một đêm, Triển Chiêu vẫn canh giữ ở trước giường không rời nửa bước. Mấy ngày trước, mọi người còn trêu đùa Triển đại nhân dạo này cả người đều sáng sủa hẳn lên, hiện tại lại ảm đạm đến không còn sức sống.

Vương tẩu tử mang thuốc đến gần, nhẹ giọng nói:"Triển đại nhân, nên cho Hướng Dương uống thuốc." Không biết Triển Chiêu suy nghĩ cái gì, nàng gọi vài câu hắn mới hoàn hồn. Hắn hơi hơi gật đầu, cẩn thận nâng Hứa Hướng Dương dậy. Nàng hoàn toàn hôn mê, ngay cả một câu nói vô nghĩa đều không có, chỉ là ngẫu nhiên sẽ rơi nước mắt. Lúc này, không biết mơ thấy cái gì, nước mắt lại từ khóe mắt chảy xuống. Trong lòng Triển Chiêu run lên, lau đi cho nàng, khàn khàn nói:" Hướng Dương, uống thuốc. Uống thuốc rồi sẽ không khó chịu nữa..."

Hứa Hướng Dương không hề hay biết gì, xụi lơ ở trong ngực hắn, hắn đỡ nàng, để cho Vương tẩu tử đút từng thìa thuốc. Nước thuốc chua xót, lại không thể khiến nàng có một chút phản ứng nào, phân nửa nước thuốc đều tràn ra khỏi khóe miệng, chỉ uống vào cùng lắm được ba phần. Vương tẩu tử đau lòng không thôi, thở dài:" Hướng Dương, ngươi mau uống thuốc a, không uống thì làm sao tốt lên được? Ngươi cứ như vậy, trong lòng tẩu tử cũng khó chịu a."

Đang tốt đẹp, như thế nào lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này? Đứa nhỏ a, rõ ràng là một sinh mệnh! Làm sao có thể nói không còn liền không còn nữa? Không chỉ có Triển Chiêu và Hứa Hướng Dương khó có thể tiếp nhận, ngay cả nàng, trong lòng cũng vô cùng khó chịu! Trải qua bao nhiêu chuyện, rốt cục Triển đại nhân và Hứa Hướng Dương mới giống như phu thê bình thương an ổn sinh sống, ai ngờ đứa nhỏ này vô duyên, chưa kịp biết đến đã không còn trên đời.

Đút thuốc, Vương tẩu tử nhìn Triển Chiêu một cái:" Triển đại nhân, nơi này đã có ta, ngài cũng đi nghỉ một lát đi."

Triển Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu:"Không sao, ta không mệt." Nàng đang như vậy, hắn sao có thể không ở bên cạnh? Hắn không thể, cũng, không dám.

Vương tẩu tử nhẹ nhàng lui ra ngoài, gặp Quan Húc và Đinh Nguyệt Hoa đứng ở đầu viện, thở dài một cái. Quan Húc vội vàng tiến đến:" Vương tẩu tử, Hướng Dương thế nào rồi? Đã tỉnh chưa?" Xảy ra chuyện này, Quan Húc vô cùng tự trách, nếu lúc ấy hắn không mang Bảo Nhi đi mua đèn thì đã có thể ở bên cạnh che chở cho nàng. Nhưng cố tình...

Đinh Nguyệt Hoa cũng đi đến:" Tẩu tử, Hứa cô nương thế nào? Có nguy hiểm hay không? Chúng ta có thể vào thăm một cái được không?"

"Sốt cao không lùi, vẫn hôn mê." Vương tẩu tử nhìn Đinh Nguyệt Hoa, lắc đầu nói:" Hiện tại vẫn đừng nên đi vào, Hướng Dương đang gặp nguy hiểm, lại mất đứa nhỏ, trong lòng Triển đại nhân khó chịu, chỉ sợ không muốn gặp ngươi."

Sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa trắng bệch, cúi thấp đầu. Nàng chỉ nghĩ bọn họ ở chung có phần hòa hợp, không nghĩ tới, ngay cả đứa nhỏ đều đã có... Vương tẩu tử không khỏi nhăn mặt lại, trong lòng khó hiểu. Lúc trước cảm thấy Đinh cô nương là một người sang sảng hoạt bát, khiến người ưa thích. Nhưng hôm nay, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút tùy hứng? Hứa Hướng Dương rơi vào hoàn cảnh như vậy, phu thê người ta đang thương tâm khổ sở, nàng biết rõ thân phận của mình xấu hổ, vì sao còn không biết đường lảng tránh đi? Dù là có ý tốt, nhưng không biết đặt vào đúng lúc chỉ khiến người khác thấy khó chịu.

Chuyện trong quá khứ, có làm sao cũng khó mà xóa sạch. Nhưng nàng còn muốn Hứa Hướng Dương phải đối mặt với nàng như thế nào? Phải xấu hổ, áy náy đến không chịu nổi? Vừa muốn Triển đại nhân phải đối mặt hai người như thế nào? Đối với nàng tốt, là bất trung với thê tử. Đối với nàng không tốt, lại là bạc tình bạc nghĩa! Nếu nàng biết suy nghĩ cho Triển đại nhân, thì đã không hết lần này đến lần khác dây dưa. Nếu lần này nàng không đến thì đã không xảy ra chuyện gì rồi.

Quan Húc thấu hiểu tâm tình hiện tại của Triển Chiêu, tình huống của Hứa Hướng Dương vô cùng nguy hiểm, lại còn chưa tỉnh lại. Nỗi đau mất đi thê tử cùng nhi nữ hắn đã từng trải qua, biết cảm giác đó chua xót dày vò như thế nào. Nặng nề gật đầu, nói:" Cũng tốt, đợi lúc khác chúng ta đến thăm sau."

Quan Húc cùng Đinh Nguyệt Hoa chân trước vừa mới đi, Công Tôn tiên sinh đã tới rồi. Nghe nói Hứa Hướng Dương còn mê man bất tỉnh,uống thuốc không vào, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống. Bước nhanh vào nhà bắt mạch, thật lâu sau, trầm giọng nói:" Nếu cứ như vậy, chỉ sợ..."

"Tiên sinh! Ngài nhất định phải nghĩ biện pháp! Ta..." Triển Chiêu khẩn cầu nhìn Công Tôn tiên sinh, rõ ràng một người, ngày hôm qua vẫn còn rất tốt, như thế nào có thể nói không còn hi vọng gì nữa? Đã từng chịu một vết thương vô cùng hung hiểm, nàng đều vượt qua được, lúc này...

Công Tôn tiên sinh lắc đầu:"Chỉ có thể dựa vào chính nàng."

Triển Chiêu ngơ ngác nhìn Hứa Hướng Dương bất tỉnh nằm ở trên giường, đợi hắn hoàn hồn, trong phòng đã không còn ai. Hắn suy sụp ngã ngồi ở mép giường, thở dài một tiếng, trước mắt vô cùng mờ mịt.

Hứa Hướng Dương hôn mê hai ngày, rốt cục trong lúc mọi người lo lắng chờ đợi thì tỉnh lại. Hình ảnh đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt tiều tụy lúm nhúm râu của Triển Chiêu. Sau một lát mê mang, cảm giác không khỏe ập đến, nàng mới mạnh mẽ cả kinh, nắm chặt lấy Triển Chiêu, hoảng sợ nói:" Đứa nhỏ, đứa nhỏ..."

Lời còn chưa dứt, chợt bị Triển Chiêu gắt gao ôm lấy, nghe thấy thanh âm của hắn nặng nề :"Đứa nhỏ...Còn có thể có..."

Đứa nhỏ, không còn?!

Hứa Hướng Dương như bị rút hết khí lực, thống khổ không chịu nổi, gắt gao đóng chặt hai mắt, nước mắt ấm áp chảy xuống không ngừng, đứa nhỏ không có, đứa nhỏ đã mất rồi! Vì sao nàng lại vô ý như vậy? Rõ ràng hoài nghi mình mang thai, vì cái gì không chịu cẩn thận một chút, vì cái gì đẩy mình vào hiểm cảnh như thế? Vì cái gì! Vì cái gì? Vì cái gì mới được...

Tiếng khóc từ kìm nén chuyển thành khóc rống tê tâm liệt phế, nàng ở trong lòng Triển Chiêu khóc đến mức trời đất quay cuồng. Đứa nhỏ, đứa nhỏ của nàng, đứa nhỏ mà nàng chờ đợi lâu như vậy... Triển Chiêu gắt gao ôm lấy nàng, không biết phải an ủi ra sao. Đứa nhỏ không còn, hắn cũng đau lòng, nàng thương tâm khổ sở như vậy, trong lòng hắn so với nàng càng khó chịu hơn. Nàng muốn khóc, vậy thì cứ để nàng khóc thống khoái một hồi đi, đem cả thương tâm khổ sở của hắn theo nước mắt phát tiết ra ngoài.

Qua hai ngày, cảm xúc của Hứa Hướng Dương rốt cục ổn định một chút, nhưng lại lộ ra một bộ dáng im lặng khiến người khác bất an. Nàng yên lặng uống thuốc dưỡng bệnh, ngơ ngác lăng lăng, không nói một lời, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Vương tẩu tử cẩn thận chăm sóc, khuyên giải an ủi một hồi lại một hồi, nàng chỉ thản nhiên nói mình đã nghĩ thoáng hơn rồi, nhưng vẻ u sầu cũng không có rút đi.

Trong phòng đặt chậu than, cửa sổ lại đóng chặt, Hứa Hướng Dương cảm thấy có chút buồn chán, nhưng Vương tẩu tử nói nàng mới đẻ non, thân thể còn yếu, cần phải phải tĩnh dưỡng cho tốt, không thể gặp gió, ngay cả xuống giường cũng không cho. Thừa dịp Vương tẩu tử đi phòng bếp, nàng lặng lẽ đi xuống giường, hoạt động gân cốt một chút, mở một cánh cửa sổ, không khí lạnh lẽo từ bên ngoài đập vào mặt khiến đầu óc nàng thanh tỉnh vài phần.

Hai ngày nay, nàng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa, nghĩ về Triển Chiêu và chính mình, lại nghĩ đến đứa nhỏ vô duyên. Đứa nhỏ không còn, nàng thương tâm muốn chết, dù sao đó cũng là huyết mạch duy nhất của nàng trên đời này, gắn bó và ràng buộc với nàng. Nay đứa nhỏ đã mất, nàng bất chợt cảm thấy, mối quan hệ giữa mình và Triển Chiêu ngập tràn nguy cơ.

Nàng vẫn luôn bất an, từ ngày xuyên đến đây đã luôn thấp thỏm lo âu, nàng chỉ hi vọng có thể tìm được một nơi để dựa vào. Nói với Triển Chiêu rằng mình đã mất trí nhớ, muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới, cẩn thận làm tròn bổn phận của mình, không dám có một tia vọng tưởng. Nhưng cho dù trong lòng đối với Đinh Nguyệt Hoa tràn đầy áy náy, lại không thể khắc chế khát cầu trong lòng, tham lam chiếm lấy phần ấm áp vốn không thuộc về bản thân.

Nghe nói Đinh Nguyệt Hoa đính hôn, mặc dù biết nàng chịu ủy khuất nhưng cũng cảm thấy an tâm, nghĩ quá khứ có thể trôi qua rồi. Ai ngờ, Đinh Nguyệt Hoa lại tìm đến, vẫn là như vậy, rồi như vậy... Nhưng cho dù thế nào, nàng vẫn không thể căm hận Đinh Nguyệt Hoa. Nàng từng nói với Đinh Nguyệt Hoa sẽ trả lại Triển Chiêu nhưng mà nói không giữ lời. Nghĩ đến rất nhiều chuyện như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy tương lai lại mờ mịt, nàng nên đi nơi nào? Triển Chiêu thật sự dành cho nàng sao? Hắn từng nói về tương lai của bọn họ, liệu nàng có thể bước tới hay không?

Từ cửa sổ nhìn ra, cảnh vật trống trải. Nàng giật mình, ngừng động tác, Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa đang đứng nói chuyện ở trong viện.

Thanh âm Đinh Nguyệt Hoa mang theo áy áy:" Triển đại ca, Hứa cô nương đã tốt hơn chưa? Thực xin lỗi, nếu không phải ta đề nghị đi xem hoa đăng, cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy."

Trên mặt Triển Chiêu là một mảnh mỏi mệt, vẫn còn gắng chống đỡ tinh thần, cho nàng một cái mỉm cười trấn an:" Không cần suy nghĩ nhiều, không liên quan đến muội, là ta không thể bảo vệ tốt cho Hướng Dương." Dừng một chút:" Thân mình Hướng Dương còn suy yếu, tâm tình tích tụ, không thể gặp khách. Phần quan tâm này ta thay nàng ấy cảm ơn muội."

Hắn nói thật uyển chuyển, nhưng nàng cũng không ngốc, hiểu được ý tứ của hắn. Thật sâu hít vào một hơi, thấp giọng nói:"Ân... Ta, ngày mai ta sẽ trở về, lần này từ biệt, chỉ sợ..."

Lời còn chưa dứt, chợt thấy hai huynh đệ Đinh gia nổi giận đùng đùng từ bên ngoài xông vào, hướng Đinh Nguyệt Hoa lạnh giọng trách cứ:" Chỉ sợ cái gì? Theo ta thấy ngươi cũng không cần trở về nữa!"

Triển Chiêu kinh ngạc, vì sao bọn họ lại đến đây? Chớ không phải là Đinh Nguyệt Hoa lại một mình tự tiện trốn khỏi nhà? Nhìn vẻ bối rối trên mặt Đinh Nguyệt Hoa, trong lòng không khỏi căm giận, vì sao nàng cứ một lần, lại một lần tùy hứng làm bậy? Hắn trầm mặt xuống, thái độ thờ ơ lạnh nhạt. Đinh Nguyệt Hoa tiến đến vài bước:" Đại ca, nhị ca."

Đinh Triệu Lan khó thở:"Đừng gọi ta là đại ca! Đinh gia chúng ta không có nữ nhân như ngươi! Nếu ngươi luyến tiếc Triển Chiêu như vậy thì chặt đứt quan hệ với người nhà rồi làm thiếp cho hắn luôn đi!"

Triển Chiêu trầm mặt, không hờn giận nói:"Đinh đại hiệp thỉnh nói cẩn thận!"

Đinh Nguyệt Hoa bị đại ca nói lẫy thì sửng sốt, lại nhìn về phía Đinh Triệu Huệ:" Nhị ca..." Đây là làm sao vậy?

Mặc dù Đinh Triệu Huệ cũng tức giận, như thái độ vẫn còn hòa nhã:" Nguyệt Hoa, muội nói đi làm khách ở nhà bá phụ, kết quả lại chạy tới Khai Phong, sao muội có thể lừa gạt chúng ta như vậy? Vị hôn thê của muội phát hiện được việc này, rồi không biết nghe từ ai chuyện của muội và Triển Chiêu. Muội, muội bị từ hôn!"

Từ hôn? Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, nàng bị từ hôn? Vậy mà bị từ hôn? Bất quá, hiện tại nàng cũng nhẹ nhõm thở ra, cười cười:" Từ hôn liền từ hôn, dù sao muội cũng không muốn gả."

Ba một tiếng, Đinh Nguyệt Hoa không thể tin được che má, trừng mắt nhìn Đinh Triệu Lan. Sắc mặt Đinh Triệu Lan tối tăm:" Ngươi không muốn gả? Ngươi cho là ngươi còn có thể gả ra ngoài? Đinh gia chúng ta có loại nữ nhi như ngươi đúng là gia môn bất hạnh! Nhị đệ, chúng ta đi!"

Đinh Triệu Huệ nhìn Đinh Nguyệt Hoa hít thán, đuổi theo phía sau Đinh Triệu Lan ra khỏi sân. Một bên má Đinh Nguyệt Hoa sưng to, còn hiện lên năm ngón tay đỏ bừng, trong mắt hàm chứa nước, lảo đảo gần như ngã khuỵu xuống. Triển Chiêu trầm mặc nhìn, không nói nên lời. An ủi hay trách cứ, đều khiến lòng hắn vô cùng mỏi mệt.

Đinh Nguyệt Hoa không có đuổi theo huynh trưởng, nàng biết, chỉ cần mình trở về, kết cục vẫn phải lập gia đình. Trong lòng nàng còn yêu Triển Chiêu, sao có thể cam tâm gả cho người khác? Quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, bi ai cười khổ:" Triển đại ca, huynh nói ta nên làm thế nào bây giờ?"

Triển Chiêu nhìn người trước mắt, lúc trước, nàng xinh đẹp hào phòng như vậy, vì sao lại trở nên thế này? Khốn đốn thảm hại, không thể kiềm chế bản thân. Hắn nhẹ than một tiếng:" Về nhà nhận sai đi."

Đinh Nguyệt Hoa gần như là thét chói tai:"Không cần! Muội không quay về! Nếu không thể ở cùng một chỗ với huynh, muội tình nguyện cả đời không lấy chồng!" Triển Chiêu không muốn tiếp tục nhìn, xoay người rời đi. Đinh Nguyệt Hoa từ phía sau đuổi theo, ôm chặt lấy hắn:" Triển đại ca! Triển đại ca! Huynh đừng bỏ ta lại!"

"Nguyệt Hoa, muội muốn ta phải như thế nào? Ta có tài cán gì khiến muội cố chấp như vậy, chúng ta đã không còn khả năng nữa rồi,"

Hứa Hướng Dương yên lặng đóng cửa sổ, sợ quấy nhiễu đến người bên ngoài, nhẹ thở hắt ra. Vậy mà trong lòng lại không có gợn sóng nào, thậm chí ngay cả một ít lăn tăn cũng không có. Nàng nghĩ, có lẽ lòng của nàng cũng đã chết theo đứa nhỏ rồi. Khúc mắc như vậy còn muốn tiếp diễn bao lâu? Người khó khăn nhất có lẽ chính là Triển Chiêu. Nàng vốn chính là giả mạo, vốn từng ôm quyết tâm rời đi, chi bằng cứ như vậy, trả Triển Chiêu lại cho Đinh Nguyệt Hoa. Bi thống trong lòng Đinh Nguyệt Hoa so với nàng không thiếu nửa phần, nếu nàng rời khỏi, Triển Chiêu cũng sẽ không khó xử như vậy.

Nàng có chút mệt mỏi, trở lại trên giường nằm xuống, nặng nề ngủ. Trong đầu nghĩ hay là cứ ngủ mãi như vậy, không bao giờ tỉnh lại nữa, không bao giờ muốn tiếp tục đối mặt với những thứ hỗn loạn này nữa.

Sau đó, Đinh Nguyệt Hoa rời đi như thế nào, nàng không biết, cũng không có ai đề cập tới việc này với nàng, mà nàng cũng không đi hỏi. Mỗi ngày Vương tẩu tử đều đến, kể chuyện bên ngoài cho nàng vui vẻ. Quan Húc cũng mang theo Bảo Nhi tới thăm mấy lần, nhưng nàng nhìn thấy Bảo Nhi sẽ nhớ tới đứa nhỏ vô duyên của mình. Triển Chiêu lo lắng cho nàng, cố ý hướng Bao đại nhân xin nghỉ phép mấy ngày ở nhà cùng nàng. Nàng vẫn luôn tham luyến quãng thời gian ở chung với hắn, cái gì cũng không làm, chỉ yên lặng nhìn hắn, trò chuyện vài ba câu, nàng cũng thấy đủ.

Hắn an ủi, nói sau này bọn họ còn có thể có đứa nhỏ. Nàng ngoan ngoãn gật đầu, tạm thời buông xuống ưu sầu, cười nói muốn tìm một cái tên hay trước cho đứa nhỏ. Triển Chiêu thấy tinh thần nàng tốt, thật sự đi tìm mấy quyển sách đến. Bọn họ rúc vào cùng nhau, lật từng trang từng trang sách một, có lúc là thơ từ ca phú, cũng có lúc là du kí. Nàng còn nhớ rõ hắn từng nói, đợi đến ngày quy điền, sẽ cùng nàng đi du ngoạn núi sông, ngắm nhìn hết thảy cảnh đẹp trong thiên hạ.

Nguyên lai, trong lúc bất tri bất giác, giữa bọn họ cũng có ước định lời thề. Trộm của ai cái gì cuối cùng đều phải trả lại, nhưng nàng lại tham lam hi vọng phần an bình này có thể trường tồn theo thời gian. Đầu ngón tay dừng ở một trang sách, chỉ vào chữ "Hằng" nói:" Tên Hằng được không?" Thật dài lâu, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.

Sắc mặt Triển Chiêu lộ ra vui mừng:" Hằng, bền lâu, cái tên này rất hay."

"Bất luận là nhi tử hay nữ nhi, đều dùng cái tên nay đi. Chàng nhìn một cái xem đằng sau dùng chữ gì."

Triển Chiêu hơi trầm ngâm:"Vậy chọn Hằng Dương, Hằng Nhạc đi. Nhi tử gọi Hằng Dương, muốn nó phát huy tinh thần chính nghĩa. Nữ nhi gọi là Hằng Nhạc, hi vọng cả đời an khang không phải lo nghĩ."

"Uh, Triển Chiêu, cám ơn chàng."

" Sao đột nhiên lại nói cảm ơn? Đứa nhỏ, đều là của hai chúng ta."

Ngày tháng lặng yên trôi qua, tuy rằng không có ai đề cập tới Đinh Nguyệt Hoa trước mặt Hứa Hướng Dương, nhưng nàng biết, Đinh Nguyệt Hoa đã tới vài lần, muốn thấy nàng. Cho đến khi nàng tĩnh dưỡng qua một tháng, hiện tại có thể ra khỏi phòng vẫn chưa từng gặp qua Đinh Nguyệt Hoa. Nhưng trong lúc vô tình, nàng nghe thấy Vương tẩu tử cùng người bên ngoài nhắc tới Đinh Nguyệt Hoa, nghe nói Đinh Nguyệt Hoa ở lại Khai Phong, tựa hồ quyết tâm chống đối lại người trong nhà.

Trong lòng Hứa Hướng Dương lo sợ, không dám nghe nhiều. Cách mấy ngày, nàng nhìn thời tiết tốt lên, liền nói với Triển Chiêu muốn trở về thắp cho cha mẹ nén hương. Thanh minh năm nay sẽ theo hắn về nhà, không thể đi tảo mộ cha mẹ mình, chi bằng hiện tại đi sớm một chút. Triển Chiêu muốn khuyên nàng tĩnh dưỡng thân thể thêm một thời gian nữa hãn trở về, nhưng thấy nàng kiên trì, chỉ có thể đáp ứng, bất quá phải đợi mấy ngày nữa hắn có thời gian rảnh sẽ cùng nàng đi về.

Có lẽ là ý trời, đợi mấy ngày cũng không đợi được đến lúc Triển Chiêu rảnh, ngược lại hắn càng bận rộn. Triển Chiêu phải đi một chuyến tới Trường An, mất bốn năm ngày mới về. Vì thế, chuyện trở về bái tế bị trì hoãn. Hứa Hướng Dương lưu luyến đưa hắn ra khỏi cửa, Triển Chiêu áy náy cười, nói sẽ mau chóng quay về.

Triển Chiêu đi ngày thứ hai, Hứa Hướng Dương chải kiểu tóc cô nương, thu thập hành lí, một mình trở lại thôn Thượng Nhai. Sau khi đẻ non, thân mình có phần suy yếu hơn trước, đi đến sườn núi mà đổ mồ hôi không ngừng. Nàng lẳng lặng đứng trước mộ phần, ngẩn người hồi lâu, sau đó mới xoay người xuống núi.

Ban đêm, mấy gian nhà tranh Hứa tú tài để lại bỗng dưng bốc cháy. Trong ánh lửa hừng hực, Hứa Hướng Dương khóc đến tê tâm liệt phế. Một trận hỏa hoạn này sẽ đem tất cả mọi thứ từ trước đến nay hóa thành tro bụi, mai táng xuống dưới lòng đất.

Trên đời này, đã không còn Hứa Hướng Dương nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play