Hứa Hướng Dương đi đứng không tiện, không có cùng ăn cơm với mọi người ở tầng dưới, một mình ở trong phòng ngẩn người, cơm canh tiểu nhị đưa tới tựa hồ không động chút nào. Nghĩ tới chuyện phát sinh hôm nay, trong
lòng vẫn sợ hãi không thôi. Chân đi một bước cũng không được, vừa động
liền đau, đau thấu cả vào tâm can. Biện pháp trốn đi này là không thể
tiếp tục, tương lai nên làm thế nào bây giờ? Mặc dù hòa ly, con đường
phải đi sau này cũng là một vấn đề lớn. Hít sâu, không dám suy nghĩ sâu
xa thêm nữa.
Nhìn đồ ăn còn nguyên trên bàn, vẫn nên bắt buộc bản
thân ăn một ít. Nếu nàng không tự biết đau lòng bản thân thì còn có ai
đau lòng thay nàng? Vô luận thế nào, thân thể là của mình, cứ cam chịu
chỉ sợ càng khiến người khác phiền lòng chán ghét. Ấn tượng của mọi
người đối với nàng đã không tốt, lúc này lại khiến bọn họ thêm phiền
toái, cần phải tỉnh táo lại, sự tình chưa chắc đã không có cách chuyển
biến.
Máy móc đút từng ngụm từng ngụm vào miệng, nhai mấy cái, cố
gắng nuốt xuống. Mỗi một ngụm nuốt xuống giống như trút được một ít gánh nặng, thở dài một hơi, bỗng nhiên không hiểu sao mũi nổi lên chua xót,
rốt cục nhịn không được ủy khuất trong lòng, rơi nước mắt. Nàng thực
không muốn khóc, từ ngày đầu tiên đến đây nàng liền hiểu rằng khóc cũng
không giải quyết được việc gì. Nhưng giờ phút này, cảm giác bất lực tràn ngập tứ phía, thế giới quan của nàng bỗng nhiên sụp đổ, không dậy nổi
một tia tinh thần.
Nàng không dám khóc, sợ hai mắt sưng đỏ sẽ khiến
người khác lo lắng, liều mạng áp chế cảm xúc xuống, an ủi bản thân có
thể thoát khỏi nguy hiểm đã là muôn phần may mắn rồi. Lau nước mắt, nhìn bát cơm vẫn còn hơn nửa, lại yên lặng đút vào miệng. Trong đầu không
dám tiếp tục suy nghĩ sâu xa, dù sao đều phải trở về Khai Phong phủ, chi bằng ngẫm lại một số việc ở trong phủ. Đi lâu như vậy, điều nàng quan
tâm nhất là mấy con gà. Trong viện có lẽ làm thêm một cái giàn, trồng ít nho cho nó leo lên, ngày hè tạo bóng râm, có thể mang Bảo Nhi ra hóng
mát.
Đúng rồi, nàng còn có Bảo Nhi đâu. Có Bảo Nhi, ngày có trôi qua
như thế nào nàng vẫn chịu được. Nghĩ đến Bảo Nhi, lòng nàng rốt cục tìm
được điểm tựa, cảm xúc dần dần dịu xuống.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị người gõ vài tiếng, thanh âm của Triển Chiêu truyền đến:" Hướng Dương."
Hứa Hướng Dương cả kinh, lắp bắp nói:"Triển, Triển đại nhân? Mời, mời vào." Nàng có chút kinh ngạc về thái độ hôm nay của hắn, chẳng những cõng
nàng, ngay cả cách xưng hô đều sửa lại, không khách khí gọi nàng Hứa cô
nương nữa, nàng không biết đây là tốt hay xấu, trong lòng có chút thấp
thỏm lo âu. Không thể phủ nhận, cái ôm lớn lao kia của hắn đã trấn an sợ hãi trong lòng nàng, làm cho nàng cảm thấy mình vẫn còn có một chỗ dựa, vẫn có một người có thể thay nàng che gió chắn mưa.
Nghe thấy tiếng
Hứa Hướng Dương trả lời, Triển Chiêu đẩy cửa mà vào, thấy nàng đứng dậy, biết là nàng vẫn còn câu nệ, vội vàng nói:" Ngồi đi, đừng di chuyển."
Nàng thế này mới ngồi xuống, bất an cúi đầu không dám nhìn hắn. Trong
lòng Triển Chiêu yên lặng thở dài, trông nàng nao núng khiếp đảm như
vậy, thật sự là dám một mình bỏ đi không lời từ biệt sao? Hắn không khỏi hoài nghi mình nghĩ nhiều, có lẽ là nàng không quen đường lối, đi lạc
đến nơi khác lại bị người để mắt tới, trong lúc hoảng loạn mới chạy đến
chỗ kia.
Sự tình cũng đã xảy ra, cho dù nàng thật có gan trốn đi,
hiện tại cũng đã bị giáo huấn một phen rồi, chắc sau này không dám nữa.
Nhìn nàng vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, hắn cũng không tiện truy vấn
nhiều, ngồi xuống đối diện, ôn tồn nói:" Việc hôm nay là do ta sơ sót,
khiến ngươi sợ hãi."
Lời nói của hắn khiến nàng chấn kinh, vội vàng
lắc đầu:" Là do ta không theo sát mọi người, không liên quan đến ngài."
Sợ hắn tiếp tục hỏi kĩ chuyện sau đó, nàng kiên trì đổi đề tài:" Quan
đại ca cố ý tìm ngài uống rượu, ngài mau đi đi, một mình ta ở đây không
có chuyện gì đâu." Cửa sổ mở ra, còn có thể ẩn ẩn nghe thấy tiếng huyên
náo bên ngoài, sẽ không buồn chán.
Triển Chiêu tựa hồ là đến giúp
nàng giải buồn, ngược lại kể chuyện Quan Húc cho nàng nghe. Nghe xong,
Hứa Hướng Dương có chút cảm khái, không nghĩ tới hắn đã phải trải qua
từng ấy chuyện. Nhớ tới vừa rồi Triển Chiêu và Quan Húc so chiêu, lòng
nàng vẫn còn sợ hãi, nhịn không được nói:" Vừa rồi hai người đánh nhau,
thật là dọa người. Đao kiếm không có mắt, nhất định phải cẩn thận một
chút." Lại nghĩ tới vết thương lần trước của Triển Chiêu, một đường thật sâu trên lưng kéo dài từ nam sang bắc, lồng ngực nàng căng thẳng, bất
giác nói ra lời dặn dò lo lắng.
Triển Chiêu nhìn xem nàng, yên lặng
không lên tiếng. Hứa Hướng Dương thấy khóe miệng hắn hơi gợi lên ý cười, trên mặt bỗng nhiên thấy nóng lên, cúi thấp đầu, cẩn thận nói: "Ta, ta
không có ý tứ gì khác..."
"Cô nương có ý tốt, đao kiếm vô tình, quả thật phải cẩn thận."
Hứa Hướng Dương ngẩng đầu nhìn, trong mắt hắn là một mảnh ấm áp, không hề
giống với ngày đầu tiên tràn ngập trào phúng cùng chán ghét, chất chứa
từng đợt sóng bao dung hiền lành đánh vào đáy lòng nàng. Nàng không khỏi có chút ngây người, hắn vốn là người rộng lượng, đối với nàng cũng
không ngoại lệ. Nàng không trách thái độ lúc trước của hắn, vô luận là
ai, gặp phải chuyện như vậy sao có thể bình thản mà đối mặt. Nàng nên
thấy may mắn, may mắn vì đã được gặp hắn.
Ánh mắt hắn ấm áp, trong
suốt mà lấp lánh, con ngươi sâu thăm thẳm như vì tinh túy dưới đáy đại
dương, giờ khắc này ngưng đọng lại trong tâm trí nàng, khiến nàng si
ngốc nhìn, nhỏ giọng nói:" Triển Chiêu, cám ơn ngài." Một lời này là
phát ra từ nội tâm, của chính bản thân nàng muốn cảm tạ hắn, thì ra vô
luận là Hứa Hướng Dương nào cũng chưa từng gọi thẳng tên của hắn bao
giờ. Nàng nghĩ nói với hắn thật nhiều, rằng nàng không phải Hứa Hướng
Dương, nàng là từ thế giới khác đến đây, tá thi hoàn hồn vào Hứa Hướng
Dương. Nhưng dạng chuyện như vậy, ai có thể tin đây?
Triển Chiêu cười, vẻ mặt cương nghị giãn ra vài phần, có chút nhu hòa nói:"Ân."
Hứa Hướng Dương biết tính tình hắn hiền hòa, đó là đối với người khác, khi
đối diện nàng luôn hơi mất tự nhiên. Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận
được sự thoải mái của hắn, thật sự buông xuống những thứ này nọ cùng
nàng nói chuyện. Nàng không rõ vì sao hắn đột nhiên lại nghĩ mở lòng, có lẽ là vì nàng đã "triệt để thay đổi", cũng có lẽ vì nàng gặp nạn, kích
động đến lòng trắc ẩn của hắn. Chính là, nàng cũng thấy vui vẻ vì việc
này.
Triển Chiêu thu hồi ánh mắt, thong thả đi đến phía trước cửa sổ, dưới kia cực kì náo nhiệt, tiếng pháo vang lên liên tiếp mấy ngày liền, một mảnh mù mịt, nhìn ra xa xa, trong không khí còn ẩn ẩn phiêu đãng
tàn vị của pháo đã đốt, hôm nay nhất định lại một ngày nhộn nhịp ồn ào
không ngớt: "Chúng ta dừng ở đây hai ngày rồi lên đường, ngươi gắng
dưỡng thương cho tốt." Nói xong, hắn quay đầu:" Quan đại ca cũng đến
Biện Kinh, đồng hành cùng chúng ta luôn."
"Cái này...... có ổn không?"
" Không việc gì, tuy nói đại nhân cải trang vi hành, cũng không phải
không ai nhận ra ngài ấy. Ta thấy Quan đại ca trầm ổn cẩn thận, là một
người đúng mực. Nếu đã cùng đường, chi bằng đi chung."
Hứa Hướng
Dương gật đầu, việc này nàng cũng nghe qua. Quan Húc muốn đến Biện Kinh
tìm bà con xa bàn việc buôn bán, sắp tới đều ở cùng một nơi, sau này tìm một cơ hội hảo hảo cảm tạ hắn, nghĩ nghĩ nói:" Đợi khi nào trở về, ta
sẽ mời Quan đại ca ăn một bữa cơm, tiện thể tỏ lòng biết ơn với người
ta."
"Ân." Triển Chiêu đóng cửa sổ lại, bước trở về:" Nghỉ ngơi cho
tốt, thêu thùa ít đi chút, đừng làm tổn thương đến mắt." Nàng luôn thêu
hoa, may quần áo, ngay cả ở trên xe cũng không ngừng nghỉ. Từ lúc nàng
tỉnh lại đến giờ, hắn thường thường thấy nàng thêu thùa may vá để kiếm
sống, hoàn cảnh hiện tại cũng không quá khó khăn, nàng không cần làm
nhiều như vậy.
Hứa Hướng Dương vừa mừng vừa sợ, khóe miệng cong lên,
sờ không đến tâm tư của hắn, chỉ là trực giác cảm nhận được trong lời
nói có ý tứ quan tâm. Dù hôm nay chỉ ngắn ngủi nói với nhau vài câu,
nhưng những cảm xúc đè nén cùng ủy khuất trong lòng tựa hồ lập tức tiêu
tan, chỉ cần như vậy, chỉ cần hắn có thể đối đãi với nàng bình thường
như những người khác, nàng liền không oán không hận, cảm thấy chẳng có
gì là không vượt qua được.
Mỉm cười, tựa hồ như một lần nữa tìm được một nơi tựa vào, như vậy thật tốt.
Vết thương ở chân khiến Hứa Hướng Dương đi lại không tiện, chỉ có thể ở
trong phòng dưỡng thương. Mọi người đều đã đi qua thăm, Quan Húc cũng
thuê phòng ở quán trọ này luôn, hắn làm người thoải mái, thấy nàng liền
hỏi:" Hứa cô nương, ngươi đã tốt lên chút nào chưa? Thương cân động cốt
một trăm thiên (Vết thương động đến gân cốt cần 100 ngày để bình phục),
không thể gấp gáp, cẩn thận dưỡng thương cho tốt. Khi ta còn ở trong
quân doanh, một số huynh đệ chủ quan, không chú ý dưỡng thương, nhẹ thì
sau này để lại tật, nặng thì thương càng thêm thương, cuối cùng chân bị
tàn phế. Một tiểu cô nương mà chân bị tàn tật sẽ rất khó coi, ngươi nói
có phải không?"
Hứa Hướng Dương có chút dở khóc dở cười, vị Quan đại
ca này là có ý tốt, chính là lời nói sao nghe có chút dọa người vậy? Bảo Nhi ở bên cạnh thấy Hứa Hướng Dương, hồn nhiên ngây thơ cười cười, vươn đôi tay mập mạp hướng phía nàng, muốn ôm. Triển Chiêu đưa tay qua :"
Hiện tại Hứa di không thể động được, để Triển thúc thúc đến ôm."
Tâm
tư mỗi nữ nhân đều nhẵn nhịu mẫn cảm, Triển Chiêu chỉ tùy ý nói một câu
lại khiến trong lòng Đinh Nguyệt Hoa nổi lên khác thường. Ánh mắt lướt
qua trên người Triển Chiêu và Hứa Hướng Dương, không nói gì. Nàng có thể nói cái gì? Hứa Hướng Dương mới trải qua một hồi hoảng sợ, dù có như
thế nàng cũng không thể nhiều lời. Làm sao nàng không rõ ràng, có rất
nhiều chuyện đã chậm rãi thay đổi, chính Triển Chiêu cũng dần dần sinh
ra khác biệt.
Hứa Hướng Dương vươn một ngón tay để cho Bảo Nhi cầm,
nhẹ nhàng lắc lắc, ôn nhu cười nói:" Bảo Nhi ăn cơm có ngoan không?"
Quan Húc cười ha ha:" Đứa nhỏ này với ta rất hợp ý, ta đút nó ăn gì cũng nhanh. Có phải hay không a, Bảo Nhi?" Bảo Nhi quả nhiên rất thích Quan
Húc, lập túc buông tay Hứa Hướng Dương ra, cọ đầu vào trong lòng Quan
Húc.
Đinh Nguyệt Hoa lại có chút buồn bực, mình ở chung một chỗ với
Bảo Nhi nhiều ngày như vậy, tại sao gần đây nó chỉ thích được Quan Húc
ôm? Nhìn kĩ thật giống như hai cha con.
Mọi người cười đùa một trận
liền cáo từ. Triển Chiêu đi ra ngoài trong chốc lát lại quay trở về,
trong tay cầm một quyển sách:" Nếu ngươi buồn chán thì xem sách này đi."
" Sách gì vậy?" Hứa Hướng Dương tiếp nhận, hóa ra là một bản du kí. Triển Chiêu cười:" Ta hay mang theo bên người, thi thoảng viết giết thời
gian, không đến nỗi nào."
Mở ra trang thứ nhất, nhìn nhìn, là kiểu
chữ phồn thể, đối với một người hiện đại như nàng, thoạt nhìn có hơi khó khăn. Nhưng nhìn vài trang, Triển Chiêu viết rất xuất sắc. Nàng nhàn
nhạt cười:" Mặc dù chưa được trải nghiệm qua, nhưng từ trong sách tưởng
tượng ra non sông nước biếc cũng có thể an ủi bản thân một chút." Bỗng
nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ, nói:" Triển đại nhân tra án, dấu
chân trải rộng khắp nơi, kỳ văn dị lục (những chuyện kì lạ ở trên đời)
chắc chứng kiến không ít, nếu ngày sau quy điền, đề bút viết sách, nhất
định rất hấp dẫn."
Triển Chiêu chưa từng cùng nàng chậm rãi nói
chuyện, hơi kinh ngạc vì tâm tình của mình có thể bình tĩnh ôn hòa như
thế này, cũng bởi vì lời nói của nàng mà thấy bất ngờ. Vẫn cho rằng nàng chỉ là một nữ nhân biết xử lí những công việc phía sau trạch viện,
chẳng sợ mơ hồ cảm nhận được nàng cũng có một thế giới nội tâm sâu kín,
cũng chưa từng nghĩ tới người đó sẽ nói ra những lời như vậy.
Ngày
trước, hắn nghĩ cha nàng là tú tài, nàng đi theo cũng biết cái chữ, được nuôi dưỡng thành bộ dáng kiều mảnh nhu nhược. Thực tế bản chất lại
không chỉ như vậy. Chẳng qua sau khi bị bệnh một hồi bỗng nhiên có chút
khác lạ, vẫn là bộ dạng yếu đuổi ấy, nhưng lại biết giặt giũ, nấu cơm,
xử lí việc nhà đâu vào đấy, không nói đến việc tính tình thay đổi quá
lớn, cũng khiến người khác kinh ngạc không thôi. Hiện tại, hắn có chút
tin tưởng nàng thực sự mất trí nhớ, nếu không, sao có thể ngụy trang lâu đến như vậy, không hề có một tia sơ hở?
Đáp lại nàng bằng một nụ
cười:" Triển Chiêu đi theo Bao đại nhân, người ở quan phủ thân bất do
kỉ, trong lúc làm nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, có thể đợi được đến ngày
quy điền hay không, còn khó nói."
Hứa Hướng Dương nháy mắt mấy cái, ý cười tiêu tan, lúng túng nói:" Mặc dù việc sống chết không thể đoán
trước được, nhưng nghe lời này của ngài, ta thực sự thấy có điểm sợ
hãi." Triển Chiêu cười cười, không nhiều lời nữa, Hứa Hướng Dương nhìn
hắn tựa vào cửa sổ mà đứng, mặt mày như họa. Nàng mỉm cười, tầm mắt
chuyển đến quyển sách ở trên tay. Trong lòng dâng lên một cỗ lo lắng, hi vọng thời gian có thể dừng lại, lưu giữ giây phút an bình tại khoảnh
khắc này mãi mãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT