Hứa Hướng Dương sửng sốt, đã lâu rồi chưa có người ôn hòa quan tâm nàng một cách thân thiết như vậy. Nàng một mực yên lặng thừa nhận mọi

lời nói lạnh nhạt, ngẫu nhiên có được một tia ấm áp nàng liền cảm thấy đó chính là trời cao ban ân xuống. Cảm giác hoàn toàn quan tâm như thế này, nàng rất lâu rồi chưa từng cảm thụ qua. Trong lúc nhất thời, nàng ngây ngốc nhìn hắn, không nói nên lời.

Ý cười trong mắt hắn càng phát ra hiền lành, cực kì kiên nhẫn chờ nàng. Không biết qua bao lâu, Hứa Hướng Dương giật mình tỉnh táo lại, co rúm một chỗ xê dịch ra xa, phô trương thanh thế nói:" Ngươi, ta... Người nhà của ta rất nhanh sẽ tìm đến..." Mặc dù hắn không giống người xấu nhưng nàng cũng không dám dễ dàng tin tưởng. Nếu hắn có dã tâm gây rối, hi vọng lời nói này có thể khiến hắn cố kị.

Hán tử không tiếng động cười cười, sang sảng nói:" Vậy thì tốt." Xem nàng ngồi dưới đất, tựa hồ chân không được tiện:" Bị thương ở chân?"

Hứa Hướng Dương vội vàng lắc đầu, gắt gao cắn môi, không chịu thừa nhận. Tình hình như vậy là không ổn, nàng nên làm sao bây giờ. Hán tử nhận ra nàng đang sợ hãi, ôn tồn nói:" Cô nương chớ sợ, ta không có ác ý. Hôm nay ở đây náo nhiệt, ngư long hỗn tạp, ta ở lại cùng cô nương một lát nữa, đến khi người nhà ngươi đến ta cũng an tâm rời đi."

Nghe vậy, Hứa Hướng Dương càng thêm sợ hãi, nếu hắn đi rồi nàng mới có cơ hội rời đi. Nếu hắn không đi, lại phát hiện căn bản không có ai đến tìm nàng, vậy thì phải làm thế nào mới tốt? Hán tử thấy bộ dáng nàng run rẩy sợ sệt, mi tâm vừa động tính nói một câu an ủi, lời chưa ra khỏi miệng, đằng sau đột ngột có một tiếng xé gió mà đến, vội vàng nghiêng người né tránh. Tập trung nhìn lại, phía trên nóc nhà cách mặt đất ba trượng có một nam tử y phục màu lam, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, thanh âm trầm thấp:" Cách xa nàng ra một chút!"

Hán tử quay đầu nhìn ám khí kia, một cái phi tiêu khảm nhập vào vách tường. Hứa Hướng Dương thấy Triển Chiêu, trong lòng buông lỏng, không tự giác rơi lệ, là do vui mừng mà khóc, nghẹn ngào nói không ra lời, luôn miễn cưỡng đem hai chữ "Triển Chiêu" xóa sạch, nhưng thâm tâm lại tràn đầy những thứ cảm xúc khó nắm bắt.

Triển Chiêu nói một câu, như tên rời cung mà phi đến. Hứa Hướng Dương nhìn thấy Triển Chiêu cùng người kia động võ, khác hẳn những lúc luyện kiếm, cả người tràn ngập sát khí, làm người khiếp sợ. Hán tử vội vàng đẩy Hứa Hướng Dương sang bên cạnh, động chân vài cái tránh đi, sau đó cởi bao lớn trên lưng xuống, một thanh đại đao phản chiếu ánh sáng được bàn tay hữu lực của hắn nắm chặt lấy.

Hứa Hướng Dương hoảng sợ, đây là muốn đánh nhau?:" Đợi đã đợi đã..." Thanh âm của nàng nhỏ như tiếng mèo kêu bị một trận kình phong thổi tan, Triển Chiêu đã tiến đến đón lấy đợt tấn công của hán tử, cự khuyết va chạm với đại đao, hai người đều cầm vũ khí của mình, bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt Triển Chiêu ẩn nhẫn tức giận, còn hán tử tỏa ra khí thế như mãnh hổ.

Hán tử cả giận nói:" Ngươi tại sao chưa phân rõ phải trái đã động thủ?"

Mày kiếm đột nhiên giãn ra, trong lòng Triển Chiêu có chút buông lỏng. Hắn nghe nói có một cô nương bị người đuổi theo hướng này, vội vã tìm đến, lại thấy trước mắt tráng hán đứng trước mặt Hứa Hướng Dương, hắn e sợ người kia đối nàng có ý đồ bất chính, thế này mới động thủ. Hiện tại nghe tráng hán nói, tựa hồ là hiểu lầm. Hứa Hướng Dương gắng gượng đứng lên:" Triển đại ca, vị này, vị này..." Dường như mất đến nửa ngày, nàng mới miễn cưỡng tìm được một cái xưng hô:" Vị tráng sĩ này đã cứu ta."

Triển Chiêu hơi quay đầu nhìn nàng một cái, thế này mới thu thế lại, ôm quyền hướng hán tử kia:" Huynh đài, đã đắc tội." Hán tử cũng là người sang sảng, cũng không so đo, thu đao, nói:" Ta đi ngang qua gặp ba tên du côn đuổi theo cô nương này liền lại đây nhìn một cái, may mắn kịp thời ngăn chặn ý đồ làm xằng làm bậy của bọn chúng. Ngươi mau nhìn một chút, hình như vị cô nương kia bị thương ở chân."

Triển Chiêu nói cảm ơn, vội vàng trở lại xem xét thương thế Hứa Hướng Dương thế nào. Đập vào mắt là hình ảnh nàng tóc tai lộn xộn, hai mắt hồng hồng, thấy hắn nhìn, không kìm được nữa, nước mắt rơi xuống. Một giọt lại một giọt, mặc dù nàng đã cố gắng chịu đựng, tránh né, tìm đường chết, cũng không thể nào trốn thoát khỏi tầm mắt hắn. Ở trong mắt hắn, nàng là ẩn nhẫn hoảng sợ đau xót, lắc đầu, nghẹn ngào nói:" Ta, ta không sao. Thực xin lỗi, để mọi người lo lắng. Ta, ta..." Đáy lòng nàng có cao hứng, bởi vì hắn tìm thấy mình, nếu không có hắn, nàng không biết bản thân sẽ rơi vào dạng kết cục nào nữa. Trong lòng vừa động, sinh ra một chút tâm tư quá phận, nàng nghĩ hay là cứ ở lại bên cạnh hắn như vậy.

Hán tử nhìn, không khỏi khuyên nhủ:" Cô nương, người đừng khóc a, nhanh nói bị thương ở đâu. Đau chỗ nào thì nói ra người khác mới biết được a!" Mấy vị cô nương chính là hay đa sầu đa cảm, chưa nói được câu nào đã bắt đầu rơi lệ. Đau ở đâu thì nói ra, không nói thì ai biết được? Hắn xem xem người thanh niên này cử chỉ có nề nếp, không giống như am hiểu tâm tư nữ tử.

" Bị thương thế nào?" Triển Chiêu cúi đầu hỏi một câu, bất luận là cô nương nào gặp phải chuyện như vậy hắn cũng sẽ quan tâm hỏi han, đối mặt với nàng, ngược lại có chút khó khăn. Thấy nàng dường như khóc đến nỗi không thở nổi, hắn cắn môi, thật lâu sau, bỗng nhiên đem nàng ôm vào trong lòng, thanh âm nhẹ đi vài phần:" Không có việc gì, không có việc gì, không phải ta đã ở đây rồi sao?"

Bất luận như thế nào, người trước mắt này cũng là thê tử của hắn. Chẳng sợ cả đời này mối quan hệ giữa bọn họ sẽ không tiến triển thêm bước nào, nhưng giờ khắc này, hắn nguyện ý làm một chỗ dựa cho nàng tựa vào. Nếu ngay cả hắn không thể bảo vệ được nàng, nàng nên làm thế nào cho phải? Bị hắn ôm một cái như vậy, tất cả ủy khuất hoảng sợ tức thì tìm được chỗ phát tiết, nước mắt rơi xuống ướt vạt áo của hắn.

Vì cái gì? Vì sao lại đưa nàng đến nơi này? Vì cái gì để cho nàng nhận hết lạnh nhạt, khinh thường từ người khác? Nàng chỉ nghĩ, đem những gì không thuộc về nàng trả lại, vì sao không thể thành toàn cho nàng.

Hán tử thở dài, làm sao lại càng khóc lớn hơn trước? Mắt thấy hai người ôm nhau một chỗ, hắn nghiêng người nhìn về nơi khác. Không biết nhớ tới cái gì, khóe miệng cong lên một chút, tựa hồ rất thư thái. Đợi hắn quay đầu lại, Hứa Hướng Dương rốt cục cũng ngừng khóc, giọng khàn khàn xin lỗi Triển Chiêu, nói là đã làm dơ quần áo của hắn.

Hán tử nhếch miệng cười:"Cô nương, chỉ cần có thể tìm thấy ngươi, không chỉ nói một kiện quần áo, chính là mười kiện cũng tùy ngươi khóc." Triển Chiêu nghe vậy cười nói:" Vị đại ca này nói phải." Lại nhìn Hứa Hướng Dương:" Bị thương chỗ nào?"

Hứa Hướng Dương sờ sờ chỗ da đầu vừa rồi bị kéo, hiện tại đã không còn đau. Giật giật chân, trên mặt nhíu lại, không đợi nàng nói, Triển Chiêu liền hỏi:" Là chân bị thương sao?" Nàng gật đầu, Triển Chiêu ngồi xuống xem xét một chút, mắt cá chân sưng to, chỉ sợ không thể đi được. Hắn xoay người đưa lưng về phía nàng:" Lên đi, ta cõng ngươi về."

Hứa Hướng Dương ngẩn ra, theo bản năng lắc đầu một cái, sự tình sao lại chuyển biến thành thế này? Không nói ở cổ đại, chính là tại hiện đại, để người khác cõng trên lưng mà đi nàng cũng thấy xấu hổ vô cùng. Hán tử khoát tay, nói:" Có gì đâu nào? Vết thương của ngươi ở chân, để hắn cõng về thì có gì không ổn? Ôi chao, lại nói, các ngươi là quan hệ gì?" Lời này khiến hai người cùng sửng sốt, Hứa Hướng Dương cúi đầu không dám nhìn Triển Chiêu, hắn dừng một chút, giọng nói hơi thất lạc:" Phu thê." Nha! Hứa Hướng Dương kinh ngạc, hắn...

Hán tử cười:" Này không phải được rồi sao? Mau trở về tìm đại phu nhìn thương thế, đừng chậm trễ. Ta cũng phải cáo từ rồi."

Hứa Hướng Dương lại sửng sốt, hắn vừa mới cứu nàng, nàng còn chưa kịp nói lời cảm tạ mà người đã muốn đi. Có chút áy náy nói:" Đa tạ tráng sĩ đã cứu mạng." Triển Chiêu cũng ôm quyền hướng hắn nói:" Tại hạ Triển Chiêu, hôm nay đa tạ huynh đài đã ra tay tương trợ, xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài là gì?"

Hán tử kinh ngạc, lập tức cười nói:" Không nghĩ tới đúng là Nam hiệp, có thể cùng Nam hiệp giao thủ thật sự là vinh hạnh. Tại hạ họ Quan, tên chỉ có một chữ Húc."

"Quan đại ca, đa tạ ân cứu mạng." Đã biết danh tính ân nhân, Hứa Hướng Dương vội vàng nói cảm ơn. Quan Húc khoát tay:" Triển phu nhân khách khí rồi, chỉ là nhấc tay chi lao thôi. Tính danh Nam hiệp vang xa, hôm nay có thể được gặp mặt đã là chuyện may mắn, nếu không phiền khi nào ngồi xuống cùng uống vài ly rượu?"

Lần đầu bị người khác gọi là Triển phu nhân, trên mặt Hứa Hướng Dương căng cứng, không biết đối đáp thế nào. Nghĩ bây giờ vẫn còn ở bên ngoài, không nên để bại lộ thân phận, chỉ có thể kiên trì nói:" Quan đại ca, ngươi, ngươi vẫn cứ gọi ta là Hứa cô nương đi..."

Quan Húc sửng sốt, gật đầu cười đáp ứng. Mỗi người mỗi chuyện đều có nguyên nhân của nó, không nên hỏi thì cũng không cần miệt mài tìm tòi làm gì. Giữa Triển Chiêu và cô nương trước mặt này có chút quái dị, nhưng cùng hắn có quan hệ gì đâu? Hắn chỉ là nghe danh Nam hiệp, tưởng tụ tập chè chén một bữa mà thôi.

Hứa Hướng Dương mặc dù bị thương, nhưng cuối cùng cũng đã trở về, mọi người rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn Quan Húc cùng đi chung, không khỏi cảm tạ một phen. Trương Long Triệu Hổ đều là mấy người tuổi trẻ tính tình hào sảng, gặp được Quan Húc, đúng là tâm đầu ý hợp, chỉ chốc lát sau liền xưng huynh gọi đệ. Khi Triển Chiêu ngồi vào bàn, mấy người đó đã bàn luận với khí thế ngút trời.

Nguyên lai, Quan Húc là binh lính đã xuất ngũ, trong quân doanh cũng là một tay giết địch giỏi. Triển Chiêu đã cùng hắn giao thủ, biết được hắn nông sâu thế nào, khen ngợi một câu:" Thân thủ của Quan đại ca rất tốt." Quan Húc uống một hớp rượu, nói:" Triển huynh đệ quá khen rồi." Mặc dù bọn họ không nhắc đến, nhưng Triển Chiêu thủ hộ ở bên cạnh Bao đại nhân, trên giang hồ ai cũng biết, trong quân doanh tự nhiên cũng nghe Hoàng thượng ban thưởng phong hào Ngự Miêu cho Triển Chiêu, để hắn làm việc trong Khai Phong phủ. Cho nên vị lão gia ngồi phía trên kia hẳn là Bao đại nhân. Bọn họ giấu diếm thân phận tất có nguyên do, hắn cũng xem như giả bộ không biết gì cả.

Bỗng nhiên, Bảo Nhi giãy dụa từ trong lòng Đinh Nguyệt Hoa hướng đến phía Quan Húc, y y nha nha vươn tay ra, giống như muốn hắn ôm. Đinh Nguyệt Hoa vội vàng ôm Bảo Nhi lại, gõ chiếc đũa để hấp dẫn lực chú ý, nhưng nó có vẻ thích thú với bộ mặt râu ria của Quan Húc, cứ y y nha nha không ngừng. Quan Húc buông ly rượu xuống, vươn tay về phía Bảo Nhi, cười nói:" Đứa nhỏ này thích ta hả, đến, để thúc thúc ôm được không?"

Đinh Nguyệt Hoa hơi chần chờ, Quan Húc nhìn cao lớn thô kệch, thực sự biết cách ôm đứa bé sao? Bảo Nhi vẫn vươn về phía hắn, nàng cũng chỉ thấp thỏm buông tay ra. Không nghĩ tới Quan Húc ôm đứa nhỏ rất thuận tay, không giống người mới học nghề chút nào. Đinh Nguyệt Hoa cười:" Quan đại ca cũng biết cách ôm đứa nhỏ ghê."

Tươi cười trên mặt Quan Húc phai nhạt vài phần, chậm rãi nói:" Mấy năm trước, thê tử và nữ nhi của ta đều qua đời. Khuê nữ lúc còn nhỏ rất thích được ta ôm, có ta ôm, nó sẽ không khóc."

Tiếng cười trên bàn tan đi, mọi người không tiện nói tiếp. Quan Húc thấy thế lại nói:" Đã qua mười năm rồi, lâu đến nỗi nhiều chuyện ta không còn nhớ rõ. Sau khi bọn họ mất đi, ta ở trong quân doanh ra sức giết giặc, thay hai người báo thù. Sống nhiều năm như vậy, ta mới hiểu được một đạo lý, người còn sống mới là quan trọng, cái gì đã qua thì liền để cho nó qua. Cho nên ta mới lui trở về, nghĩ đến Biện Kinh tìm một bà con xa cùng mở quán xá gì đó kiếm sống."

Bao đại nhân nghĩ nghĩ, cười nói:" Vừa vặn, chúng ta cũng đến Biện Kinh, Quan đại hiệp nếu không ngại thì đi chung một đoạn đường đi."

Quan Húc nhếch miệng cười:"Tốt quá, ta cũng có thể dành nhiều thời gian ở bên cạnh đứa nhỏ này, tìm lại chút cảm giác làm cha."

Lời vừa nói ra liền khiến tất cả mọi người thoải mái cười ra tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play