"Hay cho cẩu đản nhi, hay cho một võ lâm cao thủ!" Mộc Uyển Thanh chỉ vào hắn tức giận đến cả người run lên, nghĩ thầm hai ngày nay bị hắn lừa, còn bị hắn chiếm hết tiện nghi. . .
"Mộc cô nương, thật sự xin lỗi." Việc đã đến nước này, cũng không cần tiếp tục giả vờ, Tống Thanh Thư cười khổ nói.
"Ngươi một đại cao thủ như vậy, trêu đùa người thường như ta, thú vị không?" Âm thanh của Mộc Uyển Thanh càng ngày càng lạnh.
"Ta cảm thấy rất thú vị." Trong lòng Tống Thanh Thư nghĩ như vậy, đương nhiên ngoài miệng lại trăm triệu lần không dám nói rõ như thế: "Tại hạ cũng là thấy cô nương thương tâm gần chết, hình như có ý niệm phí hoài bản thân mình trong đầu, tình thế nhất thời cấp bách, cố tình khuyên bảo, lại sợ cô nương từ chối người lạ, mới ra hạ sách như vậy."
Lần này còn nói tới chuyện thương tâm của Mộc Uyển Thanh, chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng hơi run run, trong đôi mắt đẹp lại nổi lên một làn hơi nước.
Mộc Uyển Thanh tuy rằng biểu hiện ra lạnh lùng hung ác, nói cho cùng bất quá cũng là một hoa quý thiếu nữ, đổi lại ở kiếp trước, nàng ấy ở tuổi này sợ rằng còn chưa có đi học đại học, trong đầu Tống Thanh Thư hiện lên những cái ý niệm này, thế nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết khuyên bảo như thế nào.
Một lát sau, Mộc Uyển Thanh quay đầu đi, lặng lẽ dùng đầu ngón tay lau lau gương mặt một chút, trầm giọng hỏi: "Ngươi rốt cục tên gọi là gì?"
Chú ý tới ngón tay ngọc xanh miết của nàng, Tống Thanh Thư đột nhiên có chút miệng khô lưỡi khô, vội trả lời: "Mộc cô nương, tại hạ Tống Thanh Thư."
"Cảm ơn Tống đại hiệp mấy ngày trước ra tay cứu giúp, tiểu nữ tử lúc này cáo biệt." Mộc Uyển Thanh lạnh lùng nói, nói xong xoay người đi. Nàng ấy tuy rằng vô cùng tức giận, dựa theo tính tình ngày xưa, gặp phải loại xú nam nhân này đương nhiên là một tiễn bắn chết hắn, nhưng lo lắng đến vừa rồi tận mắt nhìn thấy võ công không thể tưởng tượng nổi của hắn, vẫn là buông tha cái ý niệm này trong đầu.
"Cái này đi." Tống Thanh Thư thì thào tự nói, ý không muốn vô cùng rõ ràng. Bị giai nhân vạch trần bộ mặt, trong lúc nhất thời cũng không biết giữ lại như thế nào, dựa theo tính cách của hắn, cũng làm không được mặt dày mày dạn theo đuôi như Đoàn Dự.
Nghe được Tống Thanh Thư lẩm bẩm, Mộc Uyển Thanh bên tai đỏ lên, đột nhiên dừng thân hình lại, xoay người nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư: "Ngươi đem mặt rửa đi, ta không muốn ngay cả dáng dấp của ân nhân cứu mạng cũng không biết."
"Đây là cái ý gì?" Tống Thanh Thư rõ ràng tính cách ngạo kiều dị thường của Mộc Uyển Thanh, trong lúc nhất thời cũng không rõ ràng suy nghĩ của nàng ấy, không thể làm gì khác hơn là chạy đến bên dòng suối nhỏ đem vết bẩn trên mặt rửa sạch, sau đó đem tóc tai bù xù dùng khăn buộc lên lại.
Nhìn Tống Thanh Thư rực rỡ hẳn lên, trên hai má trắng nõn của Mộc Uyển Thanh hiện lên một vệt đỏ ửng không thể nhận ra, "Được rồi, ta đã nhìn rõ." Nói xong thẳng thắn người rời đi.
Chẳng lẽ nàng ấy bị tướng mạo anh tuấn của mình mê hoặc? Trong lòng Tống Thanh Thư vô cùng kinh ngạc, thì ra Tống Thanh Thư vốn là thiếu niên anh tuấn nổi danh trong chốn võ lâm, bây giờ hắn thần công đại thành, cái loại thần thoại nội liễm này, khí chất trầm ổn như uyên càng tăng thêm mị lực, mỗi lần hắn thức dậy đứng soi gương thì nói câu đầu tiên cũng là "Lại con mẹ nó làm bản thân tỉnh vì đẹp trai" . . .
Nhìn Mộc Uyển Thanh càng chạy càng xa, Tống Thanh Thư lắc đầu, trong lòng cười khổ: Mộc Uyển Thanh chính là nữ tử si tình có tiếng trong nguyên tác, suốt đời khổ luyến ca ca Đoàn Dự của mình, làm sao động tâm với nam nhân khác.
Bất quá nhìn thân hình yểu điệu của nàng ấy, Tống Thanh Thư vẫn là ma xui quỷ khiến hô một câu: "Kế tiếp ta trở lại Giang Nam."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT