Tống Thanh Thư lắc đầu: "Ta nói với ngươi nhiều như vậy là thấy ngươi đời này rất thất bại, hy vọng ngươi kiếp sau đầu thai từ tốn suy nghĩ lại một chút."

Vân Trung Hạc cười gượng hai tiếng, giơ Ngân Hạc Trảo công đi tới, Tống Thanh Thư trở mình xoay người một góc kỳ diệu tại chỗ, vừa vặn tìm đúng khe hở của hắn, một ngón tay điểm dưới nách hắn, Vân Trung Hạc cảm thấy toàn thân tê rần, không thể động đậy, sợ hãi hô lên: "Ngươi làm sao biết tráo môn của ta nằm tại dưới nách?"

"Không văn hóa thật đáng sợ, 'Hạc xà bát đả, dịch hạ kiến không', đây là thường thức." Tống Thanh Thư ngoài miệng nói dễ dàng, trong lòng lại cảm ơn Vương Ngữ Yên một vạn lần, nếu không phải trong nguyên tác nàng ấy chỉ ra nhược điểm của Vân Trung Hạc, với khinh công của đối phương, bản thân mình đánh bại thì dễ, muốn đơn giản bắt hắn lại không có khả năng.

Vân Trung Hạc làm nhiều việc ác, tâm tư cũng nhanh chóng lay chuyển, ánh mắt chuyển động, nảy ra ý hay: "Vị tiểu huynh đệ này, vừa rồi ta nghe cao kiến của ngươi, vừa nhìn là biết ngươi cũng là người trong đồng đạo, ngươi đã coi trọng vị mỹ nhân này, kính mời tự tiện, tại hạ chắp tay xin nhường."

"Phi! Ai là người trong đồng đạo với ngươi?" Tống Thanh Thư như bị giẫm chân đau, thoáng cái nhảy dựng lên, "Hơn nữa, hiện tại ngươi sinh tử đều nằm trong khống chế của ta, nếu như ta thật sự có ý đồ xấu với vị cô nương này, còn cần ngươi nhường?"

"Phải phải phải, tại hạ nói lỡ, đại hiệp anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng. . ." Vân Trung Hạc nói khiến cho Tống Thanh Thư một trận không nhịn được, phất phất tay ngăn hắn tiếp tục vuốt mông ngựa: "Ngươi nói nhiều cũng vô dụng, ngày hôm nay ngươi khó thoát cái chết, ta muốn thay trời hành đạo, báo thù cho những nữ tử bị ngươi đạp hư."

Vân Trung Hạc trong lòng hoảng hốt, bất quá nhận thấy được khe hở trong giọng nói của đối phương, vội vã nói: "Đại hiệp chỉ cần đáp ứng buông tha ta, ta có thể đem tuyệt kỹ của mình đưa cho đại hiệp."

"Chút công phu mèo ba chân của ngươi có ích lợi gì?" Tống Thanh Thư khinh thường nói.

" Võ công của tại hạ tại trong mắt đại hiệp đương nhiên không đến nhắc tới, " Vân Trung Hạc xấu hổ nở nụ cười hai tiếng, "Thế nhưng khinh công của tại hạ lại có thể xếp thứ ba trong chốn giang hồ." Trong giọng nói không giấu được tự ngạo.

"Ồ? Hai vị trước là cao nhân nào." Tống Thanh Thư nhất thời hứng thú, mình cũng không có cái võ công gì có thể chen vào top mười thiên hạ.

"Khinh công đệ nhất đương nhiên là Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu của Minh Giáo trên Quang Minh đỉnh, khinh công của hắn quả thật thiên bẩm. . ." Vân Trung Hạc nói tiếp lộ vẻ kính phục, "Về phần khinh công đệ nhị chính là Đông Phương Bất Bại của Hắc Mộc Nhai, thân pháp quỷ mị dị thường, hẳn là cũng vượt xa ta." Trong giọng nói Vân Trung Hạc tràn ngập kinh sợ.

"Thứ ba cũng là ngươi?" Tống Thanh Thư cười nhạo nói, "Mạnh miệng lắm."

Vân Trung Hạc xấu hổ cười nói: "Đại hiệp anh minh, thiên hạ quả thật còn có không ít người khinh công không kém gì ta, nhưng cũng không có mạnh hơn ta rõ ràng, ta chẳng biết xấu hổ tự xưng đệ tam." Thấy Tống Thanh Thư không hề động tâm, vội vàng bổ sung: " Khinh công của tại hạ và Vi Nhất Tiếu thực ra như nhau, tại hạ chỉ vì tư chất cùng với nội lực, luyện không được đại thành mà thôi."

"À? Là cái khinh công gì?" Tống Thanh Thư lúc này thật sự có chút tâm động.

"Đạp Sa Vô Ngân!" Thấy hắn ý động, Vân Trung Hạc vội vàng nói, "Chỉ cần đại hiệp thả tiểu nhân một mạng, tiểu nhân cam đoan sau này sửa sai, không bao giờ gây họa nữ nhân nữa."

"Được! Ngươi đem khẩu quyết khinh công nói cho ta nghe, ta kiểm nghiệm không có sai lầm, tự nhiên sẽ thả ngươi." Tống Thanh Thư lúc này tim đập nhanh vô cùng, nếu như học được Đạp Sa Vô Ngân, thật sự không yếu thế hơn so với Lăng Ba Vi Bộ!

Thấy hắn đáp ứng thống khoái như vậy, Vân Trung Hạc ngược lại chần chừ không xác định, cười xấu hổ nói: "Nếu như ta đem khinh công nói với đại hiệp biết, đại hiệp đổi ý làm sao bây giờ. . ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play