Tống Thanh Thư thoáng cái có chút tuyệt vọng, quét rác tăng ( Tảo Địa tăng) là một tồn tại gần như thần trong Kim Thư, ông ta đều nói cứu không được, đó là thật sự không cứu được.
Quét rác tăng thấy hắn gần như tan vỡ, yên lặng niệm một tiếng phật hiệu, chậm rãi nói: "Võ công là vật ngoài thân, thiếu hiệp cần gì phải chấp nhất như vậy. Hiện nay võ công thiên hạ, tạo nhiều sát nghiệt, mặc dù ngẫu nhiên có người hiệp nghĩa cứu được một hai tính mệnh người, làm sao so được với phật hiệu phổ độ chúng sinh. Thiếu hiệp sao không từ nay về sau nghiên cứu phật hiệu. . ."
Âm thanh của quét rác tăng tựa như có loại tác dụng tĩnh nhân tâm thần, Tống Thanh Thư chậm rãi bình tĩnh xuống, bất quá thấy đối phương khuyên hắn quy y phật môn, trong lòng không cho là đúng, vội vã từ chối: "Ý tốt của Đại sư, vãn bối xin nhận, bất quá vãn bối trong lòng có nhiều việc nghi hoặc, cần lần lượt đi chứng thực, thật sự không cách nào xuất gia."
"Cũng được, ta thấy thiếu hiệp trần duyên chưa dứt, cũng không cưỡng cầu nữa." Vô Danh lắc đầu, đột nhiên vươn ngón tay, điểm vài cái tại đại huyệt các nơi trên người Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy dòng nước ấm bao vây toàn thân, Vô Danh đã xoay người rời đi, âm thanh xa xa truyền đến, "Lão nạp dùng chân khí bảo vệ kinh mạch thiếu hiệp, khiến cho tạm thời không đến mức héo rút. Hiện nay thiên hạ, sợ rằng chỉ có tứ đại thần y, có biện pháp với thương thế của thiếu hiệp. . ."
"Tứ đại thần y?" Nghe được câu hỏi của Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược nhíu mi, tỉ mỉ suy tư một chút, "Hiện nay thiên hạ, có thể xưng là thần y, không ngoài Hồ Điệp cốc y tiên Hồ Thanh Ngưu, khai phong sát nhân danh y Bình Nhất Nhỉ, Tiết Thần Y của Tung Châu thành, đúng rồi, còn có Độc Thủ Dược Vương trong truyền thuyết."
Thấy ánh mắt ước mơ của trượng phu mình, Chu Chỉ Nhược trong lòng cũng có chút không đành lòng, khuyên giải an ủi: "Thanh Thư, Trương Vô Kỵ đã được Hồ Thanh Ngưu chân truyền, có thể nói trò giỏi hơn thầy, ngay cả hắn đều không có biện pháp, mấy người thần y khác y thuật cũng không khác biệt so với cùng Hồ Thanh Ngưu, có lẽ cũng không có tác dụng. . ."
Tống Thanh Thư cho rằng nàng ấy muốn ở chỗ này chờ Trương Vô Kỵ, không muốn đi cùng bản thân mình, trong lòng phiền muộn, thuận miệng quát: "Không nên nhắc tới người kia!" Vừa nói xong thliềnì hối hận.
Chu Chỉ Nhược cũng không ngờ rằng hắn có phản ứng lớn như vậy, bất quá nàng ấy rất rõ ràng bởi vì duyên cớ của bản thân mình, Tống Thanh Thư từ trước đến nay vô cùng ghét Trương Vô Kỵ, nghĩ đến hắn vẫn tình thâm ý trọng đối với mình, trong lòng mềm nhũn, ôn nhu khuyên nhủ: "Thanh Thư, võ công không có thì cùng lắm cũng không có gì, chúng ta cùng nhau quay về Nga Mi, ân ân oán oán trong chốn giang hồ không nên để ý, đến lúc đó có võ công không võ công có cái gì khác nhau đâu, ngươi có chịu không?"
Cho tới bây giờ chưa thấy qua Chu Chỉ Nhược nhu tình như nước như vậy, mềm giọng muốn nhờ, Tống Thanh Thư nhìn xinh đẹp động nhân của nàng, trong lúc nhất thời có chút ngây dại.
Thấy đối phương kinh ngạc nhìn chằm chằm mình, dù cho hai người trên danh nghĩa đã là phu thê, Chu Chỉ Nhược cũng không tránh được có chút ngượng ngùng, tức giận trợn mắt liếc hắn: "Lâu như vậy còn chưa có nhìn đủ à!"
"Nhìn cả đời đều thấy không đủ ~" Tống Thanh Thư vô thức đáp, đột nhiên có chút nghi hoặc thái độ của nàng ta chuyển biến to lớn, không xác định nhìn nàng ấy: "Ngươi thật sự chịu theo ta quay về Nga Mi?"
"Ngươi là trượng phu của ta, ta không quay về Nga Mi với ngươi thì quay về với ai?" Chu Chỉ Nhược ôn nhu nói, ở chỗ sâu trong khóe mắt lại khó nén một tia cô đơn, đêm đó Trương Vô Kỵ chủ động ôm nàng, Chu Chỉ Nhược tuy rằng từ chối, nhưng trong lòng vẫn là có một chút vui mừng, biết Trương Vô Kỵ từ đầu đến cuối có tình ý dạt dào với mình. Đáng tiếc qua nhiều ngày như vậy, cũng không thấy Trương Vô Kỵ có cái gì hết, trong lòng biết đối phương sợ rằng vẫn là nhớ thương vị quận chúa nương nương kia nhiều hơn, trong lòng thấy thất vọng vô cùng, nghĩ đến Trương Vô Kỵ không bằng Tống Thanh Thư đối xử tốt với mình, trong lúc nhất thời có chút nản lòng thoái chí, hơn nữa Tống Thanh Thư lần này vì bản thân mình mà trở thành một phế nhân, Chu Chỉ Nhược thầm nghĩ mau chóng quay về Nga Mi cùng hắn sống hết quãng đời còn lại.
Tống Thanh Thư đại hỉ không nhịn được một tay đưa ra ôm Chu Chỉ Nhược vào trong lòng, nghĩ thầm quản loạn thế cái gì, võ công cái thế cái gì, có một tuyệt sắc giai nhân cùng mình, cũng không uổng cuộc đời này.
Chu Chỉ Nhược không có phòng bị bị hắn ôm vào trong lòng, thân thể không khỏi cứng đờ, bất quá nghĩ đến hắn dù sao cũng là trượng phu của mình, thân thể cũng chậm rãi mềm xuống.
Trong lòng có một thân thể mềm mại thơm ngào ngạt, đường cong lả lướt rất nhanh khiến cho Tống Thanh Thư có cảm giác, cúi đầu hôn xuống mặt nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT