"Ngươi!" Bị Vân Trung Hạc đâm trúng nỗi đau đớn trong lòng, Mộc Uyển Thanh trong cơn giận dữ rút kiếm công đến.
Gian kế thực hiện được, khóe miệng Vân Trung Hạc lộ ra một nụ cười đắc ý, quơ ngân trảo nghênh qua. Tống Thanh Thư làm tư thế xem náo nhiệt, chỉ thấy kiếm pháp g` Mộc Uyển Thanh có chút căn bản, đáng tiếc vẫn không phải đối thủ của Vân Trung Hạc, hơn nữa Vân Trung Hạc chiêu thức hạ lưu, chiêu chiêu công hướng một ít nơi bí ẩn của thiếu nữ, Mộc Uyển Thanh vừa tức vừa giận, bởi vậy khắp chốn bị quản chế.
Tống Thanh Thư rốt cục thấy rõ diện mạo của nàng ấy, một khuôn mặt tú lệ tuyệt tục, rực rỡ như trăng non, hoa thụ đôi tuyết, đặc biệt chiếc cằm bé nhỏ tinh xảo, phối hợp miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn, thanh lệ nói không rõ, thanh tú nói không hết, "Đoàn Dự là đứa ngốc sao? Dung mạo của Mộc Uyển Thanh không kém chút nào so với Vương Ngữ Yên kia!" Đây là phản ứng đầu tiên của Tống Thanh Thư sau khi nhìn thấy hình dạng của nàng.
Nghĩ đến Vô Lượng Ngọc Động vừa đến, từ nay về sau liền dính vào vận xui, Tống Thanh Thư hận nghiến răng Đoàn Dự, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa, "Vậy trêu cợt thê tử của ngươi một chút, để giải mối hận trong lòng!"
Vân Trung Hạc trong lòng càng ngày càng nhảy nhót, mắt thấy trứ Mộc Uyển Thanh sẽ bị bản thân mình bắt, khi đó cũng không phải mặc cho bản thân mình muốn làm gì thì làm. . . Nghĩ cả đời đều chưa từng chạm qua nữ nhân đẹp như thế, trong lòng hắn nhất thời lửa nóng lên.
"Ai ở chỗ này cãi nhau, quấy rầy cẩu đản nhi ngủ." Đột nhiên trên cây truyền đến âm thanh khiến cho hai người đều cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cây một thiếu niên nông gia quần áo tả tơi, đầu tóc hổn độn ngồi ở trên cành cây duỗi lưng, hình dạng còn buồn ngủ vừa nhìn cũng là vừa bị đánh thức.
"Tiểu tử thối, cút đi, đừng cản trở chuyện tốt của đại gia." Vân Trung Hạc tàn bạo hù dọa, thì ra Tống Thanh Thư trong khoảng thời gian này màn trời chiếu đất, một thân quần áo bẩn loạn, gần đây khí trời lại nóng, Tống Thanh Thư kiếp trước quen sống điều hòa, làm sao chịu được, ngày thường vô thức đem ống quần quấn lên, bây giờ hắn nhìn giống dáng dấp một vị thiếu niên nhà quê gánh củi.
Tống Thanh Thư giả ngu sững sờ nhìn chằm chằm hai mắt Vân Trung Hạc, tấm tắc lấy làm kỳ nói: "Thì ra ngươi cũng là biểu ca Kim Dung."
"Ai là Kim Dung?" Vân Trung Hạc không hiểu ra sao, bất quá hắn vừa rồi hoàn toàn không phát hiện còn có người khác tồn tại, trong lúc nhất thời có chút không rõ thiếu niên cổ quái này.
Hắn đương nhiên không biết Vân Trung Hạc là bút danh của Từ Chí Ma anh họ của Kim Dung, liên tưởng đến hành vi thay lòng đổi dạ của Từ Chí Ma kiếp trước, Tống Thanh Thư thầm khen một tiếng: "Kim lão gia tử đúng là một cao thủ chế giễu!"
"Ngươi giữa ban ngày vì sao phải bịt một cái khăn che mặt? Kỳ quái." Mộc Uyển Thanh kỳ quái nhìn trang phục của Tống Thanh Thư.
"Nương của ta nói ta lớn lên quá xấu, vì vậy từ nhỏ đem mặt ta che lại, còn nói sau này người nữ tử thứ nhất cởi khăn che mặt của ta, thấy dung mạo của ta, ta sẽ gả. . . À không, ta sẽ cưới nàng ấy làm thê tử." Tống Thanh Thư ngốc nghếch quay sang Mộc Uyển Thanh cười cười, quay chung quanh nàng quan sát.
"Thì ra là một đứa ngốc." Vân Trung Hạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Uyển Thanh bị hắn làm cho sợ hãi, tức giận nói: "Ngươi nhìn cái gì vậy!"
"Tỷ tỷ tỷ tỷ, tỷ trông thật xinh đẹp, nếu không ngươi tới cởi khăn che mặt của ta đi, ta sẽ cưới tỷ về làm thê tử." Tống Thanh Thư khờ khạo nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT