"Trương giáo chủ một thân Càn Khôn Đại Na Di thần công, thần diệu không gì sánh được, năm đó ở Quang Minh đỉnh một người độc chiến cao thủ của Lục Đại phái, võ công của công tử so sánh với Trương giáo chủ sợ rằng vẫn đang không đủ." Khô Vinh thiện sư suy nghĩ một lát, vẫn là làm ra phán đoán của mình.
"Hiện tại đại sư cũng hiểu được ta vì sao còn mơ ước Lục Mạch Thần Kiếm của quý phái?" Tống Thanh Thư cười khổ, lời này vừa nói ra, hắn liền biết Lục Mạch Thần Kiếm cũng đã vô duyên cùng hắn, bất quá hắn là một người như thế, mặc dù có đôi khi hành sự đê tiện, nhưng luôn luôn có khí khái với ngạo khí của mình, có đôi khi hắn không muốn quá mức hèn mọn, ngược lại khi thường nói xạo.
Quả nhiên nghe được lời nói của hắn, Khô Vinh mặc niệm một tiếng phật hiệu: "Công tử thẳng thắn thành khẩn, đủ thấy các hạ là một người quang minh lỗi lạc. Chỉ là Lục Mạch Thần Kiếm của bản phái từ trước đến nay không truyền người ngoài, bần tăng cũng không muốn trở thành tội nhân mấy trăm năm qua của Đoàn thị, mong rằng công tử thứ lỗi."
"Tại hạ lý giải, đêm nay quấy rối các vị đại sư thanh tu, mong rằng thứ tội." Nói xong Tống Thanh Thư cười dài một tiếng, xoay người rời đi.
Chúng tăng cũng không ngăn trở, nhìn thân ảnh rời đi của Tống Thanh Thư, Bản Trần suy nghĩ: từ nay về sau võ lâm sợ rằng . . .
Sau khi rời Thiên Long tự, trong lòng Tống Thanh Thư cũng âm thầm hối hận, thật vất vả đem mấy lão hòa thượng nói cho tâm động, bản thân mình cần gì phải trang bức. . . Bất quá cái ý niệm này trong đầu chợt lóe liền mất, ý niệm trong đầu không thể hiểu rõ, Lục Mạch Thần Kiếm đạt được rồi thì có tác dụng gì? Âm thầm an ủi bản thân mình vài câu, dù sao trong thiên hạ còn có nhiều võ học kỳ diệu như vậy, bản thân mình cần gì phải đơn phương yêu mến một cành hoa?
Vừa nghĩ tới đây, Tống Thanh Thư tâm tình lại trở nên vui vẻ, lập tức hăng hái dâng trào bước trên đường tìm kiếm võ lâm bí tịch.
Bắc Minh Thần Công, Lăng Ba Vi Bộ, còn có Lục Mạch Thần Kiếm chết tiệt xem ra là không hy vọng, võ tàng còn lại bản thân mình phải từ từ suy ngẫm, Cửu Dương Chân Kinh giấu trong Côn Luân to lớn, tìm ra cũng không phải chuyện dễ, hơn nữa bản thân mình bây giờ thân kiêm Thần Chiếu Kinh và Cửu Âm Chân Kinh, trợ giúp của Cửu Dương Thần Công đối với bản thân mình cũng không lớn, hơn nữa, đây là võ công của Trương Vô Kỵ, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn, Tống Thanh Thư rất nhanh phủ định ý niệm trong đầu đi đến Côn Luân.
Bạch Thủ Thái Huyền Kinh ở Nam Hải quá mức hư vô mờ mịt, biển rộng mang mang, bản thân mình sợ rằng còn không tìm được Hiệp Khách Đảo, cũng đã táng thân trong bụng cá, lắc đầu, cũng đem loại phương án này phủ định.
Tịch Tà Kiếm Phổ. . . Ặc, kế tiếp!
Trong Hoàn Thi Thủy Các của Mạn Đà sơn trang hình như có Tiểu Vô Tương Công cái gì đó, bất quá Cửu Dương Chân Kinh đối với bản thân mình đều không có trợ giúp, một bộ Tiểu Vô Tương Công thì tính cái gì? Rất nhanh lại phủ định.
Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp của Phái Cổ Mộ bản thân mình lại học không được, tay trái vẽ hình tròn, tay phải vẽ hình vuông? Tống Thanh Thư thử vài lần, nhìn hai cái hình tròn không ra tròn vuông không ra vuông trên mặt đất, oán thầm không ngớt, bản thân mình thông minh như vậy, Tả Hữu Hỗ Bác khẳng định học không được, như vậy Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp cũng luyện không được, hơn nữa, cái kiếm pháp này cũng không phù hợp phong độ và khí chất của bản thân mình. . .
Bạch y như tuyết, nhất kiếm tây lai, thiên ngoại phi tiên, đây mới là tư thế oai hùng mà tất cả nam nhân đều hướng tới!
Xem ra bây giờ mục tiêu còn lại là Độc Cô Di Khắc ở Thần Điêu Cốc và Độc Cô Cửu Kiếm của Hoa Sơn, nghĩ đến kiếm pháp thông thần trong truyền thuyết, Tống Thanh Thư tâm nóng không ngớt, suốt đêm bước đi. ( Chổ này xin làm một chút giải thích ngắn gọn cho mọi người dễ phân biệt, Độc Cô Cầu Bại và Phong Thanh Dương là hai nhân vật khác nhau, Độc Cô Cầu Bại không có tên thật, chỉ có ngoại hiệu Kiếm Ma – Độc Cô Cầu Bại, một nhân vật tồn tại trước cả Phong Thanh Dương, tinh hoa kiếm thuật của ông chỉ đúc kết ra thành một câu nói vô cùng nổi tiếng ‘vô chiêu thắng hữu chiêu’)
Một nơi thâm cốc nào đó ngoài thành Hồ Bắc ở Tương Dương, Tống Thanh Thư sắc mặt đen tím nhìn xuống đống chất thải mà mình không cẩn thận giẫm trúng, hung hăng phun ra một ngụm nước bọt: "Con chim ngốc đó đúng là có thể!"
Có cái vật tham chiếu này, Tống Thanh Thư rất nhanh tìm được chỗ chôn cốt của Độc Cô Cầu Bại, nhìn một đống loạn thạch, còn có vài câu nói trên tường khí phách bắn ra bốn phía, Tống Thanh Thư im lặng một lúc lâu, rốt cục mở miệng chửi: "@#%¥, làm màu có ích lợi gì, ngươi thật ra nên lưu lại bí tịch hay cái gì khác đi chứ!"
(Giải thích lần hai: Sau đây là nội dung những gì được miêu tả trong kiếm chủng (kiếm mộ) của Độc Cô Cầu Bại trong nguyên tác:
Dương Quá thấy trên phiến đá lớn, bên cạnh hai chữ "Kiếm mộ", còn có hai hàng chữ khắc vào đá:
"Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại vô địch thiên hạ, chôn kiếm chốn này.
Ô hô! Quần hùng thúc thủ, trường kiếm dẫu sắc, còn có ích chi!"
Phát hiện ba thanh kiếm và một tảng đá ở trong Mộ kiếm cùng năm triết lý kiếm thuật:
Thần điêu lại kêu khẽ vài tiếng, dùng hai chân bới các tảng đá trên mộ kiếm sang một bên. Dương Quá chợt nghĩ: "Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại võ công tuyệt thế, không chừng lưu lại kiếm kinh kiếm phổ gì chăng?". Chỉ thấy thần điêu hai chân chuyển đá không ngừng, để lộ ra một dãy ba thanh kiếm, giữa thanh kiếm thứ nhất và thanh kiếm thứ hai có một phiến đá dài. Ba thanh kiếm và phiến đá được đặt trên một tảng đá lớn màu xanh.
Vị trí thứ nhất: Cương kiếm
Dương Quá nhấc thanh kiếm thứ nhất lên, thấy dưới bề mặt tảng đá có khắc hai hàng chữ nhỏ:
"Cương mãnh lợi hại, cứng mấy cũng xuyên,
Thời trẻ dùng để tranh đấu với quần hùng"
Nhìn lại thanh kiếm, thấy dài chừng bốn thước, thanh quang lấp loáng, đích thị là kiếm sắc.
Vị trí thứ hai: Tảng đá (thay cho Tử Vi nhuyễn kiếm)
Chàng đặt thanh kiếm ấy xuống chỗ cũ, cầm phiến đá lên, thấy dưới bề mặt tảng đá xanh cũng có khắc hai hàng chữ nhỏ:
"Tử Vi nhuyễn kiếm, dùng trước ba mươi tuổi
Lỡ tay đả thương nghĩa sĩ, bèn vứt xuống vực sâu"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT