"Mặc kệ nó, dù sao võ công một đường cuối cùng vẫn dựa vào tốc độ và lực lượng, bản thân mình bỏ ra nhiều công phu một chút, tới vô chiêu thắng hữu chiêu, ha ha ha ~" nghĩ đến chỗ đắc ý, Tống Thanh Thư không khỏi ngửa mặt lên trời cười dài.
Trên đường đi xuống núi, Tống Thanh Thư một hồi luyện tập Thần Chiếu Kinh, một hồi vận hành Cửu Âm chân khí, cuối cùng sắc mặt càng đổi càng khó coi, hai loại nội công này một chí cương chí dương, một chí nhu chí âm, hoàn toàn không liên quan, nếu như hắn không muốn cuối cùng bạo thể mà chết, chỉ có lựa chọn một võ công để tu luyện.
"Mẹ nó!" Tống Thanh Thư không nhịn được chửi bậy một câu, hai loại thần công mỗi cái đều có ưu thế riêng, thật sự là khó có thể chọn hay bỏ.
Quấn quýt một hai ngày, cuối cùng vẫn là buông tha tự hỏi, tạm thời theo đuổi hai loại chân khí, dù sao một chốc cũng không tới hạn.
Trên đường xuống núi, hắn thật ra một mực suy tư kế tiếp đi chỗ nào, khi tới chân núi, trong lòng Tống Thanh Thư đã có quyết đoán, "Đi Vô Lượng Ngọc Động!" Kiếp trước hắn ở trên diễn đàn gặp qua một câu nói: xuyên không đến trong võ hiệp Kim Dung, không luyện Cửu Âm Cửu Dương, Lăng Ba Lục Mạch đều thấy ngại khi đi ra ngoài gặp người. Hiện tại hắn vô cùng chấp nhận, bản thân mình có năng lực BUG vừa nhìn là học thuộc, không đi tìm võ học thiên hạ, thật sự là thẹn với trời xanh ban ân.
Bắc Minh Thần Công bên trong Vô Lượng Ngọc Động cũng được, dù sao Tống Thanh Thư người mang Thần Chiếu Kinh và Cửu Âm chân khí, nội lực đã vô cùng hùng hồn, Bắc Minh Thần Công cần tan hết nội lực toàn thân, với hắn mà nói như không tồn tại. Lăng Ba Vi Bộ thì không giống với, đó là biện pháp bảo mệnh.
Đối với thế giới tràn ngập bạo lực này, Tống Thanh Thư tương đối kiêng kỵ, kỹ năng bảo mệnh dù nhiều cũng không ngại.
Càng nghĩ tâm càng nóng, Tống Thanh Thư lập tức đi đến Đại Lý. Dọc theo đường đi nghĩ trong thiên hạ còn có nhiều võ tàng như vậy chờ bản thân mình lần lượt đi lâm hạnh, Cửu Dương Thần Công ở Côn Luân sơn, Độc Cô Kiếm Trủng, Độc Cô Cửu Kiếm trong Tư Quá Nhai ở Hoa Sơn, Kim Xà Bí Tịch của Kim Xà Động, Tịch Tà Kiếm Phổ của Phúc Kiến. . . phi, cái này không tính! Nghĩ những cái này, tâm tình sầu khổ bởi vì Băng Tuyết Nhi rời đi xa của Tống Thanh Thư dần dần ổn định lại.
Một đường trèo non lội suối, thâm nhập đất cằn sỏi đá, rốt cục dọ thám biết chỗ của Vô Lượng kiếm phái, Tống Thanh Thư tuy rằng biết Vô Lượng Ngọc Động gần Vô Lượng kiếm phái, thế nhưng không biết vị trí cụ thể, không thể làm gì khác hơn là lấy khối ngọc bích là vật tham chiếu, bắt đầu tìm kiếm chung quanh.
Tìm nửa tháng, rốt cục tìm được Vô Lượng Ngọc Động, "Thần tiên tỷ tỷ, ta tới đây ~" Tống Thanh Thư mừng rỡ vui vẻ chạy vào, lúc này nếu như có người bên ngoài ở đây, nghe được âm thanh thèm khát không gì sánh được, khó tránh khỏi sẽ không suy nghĩ miên man.
Xa xa thấy được pho tượng ngọc, quả nhiên như người sống, trên người khoác áo lụa vàng hơi rung động, đôi mắt long lanh sống động, trong hoa văn bạch ngọc cũng mơ hồ lộ ra vẻ ửng đỏ, không giống với da thịt người thường.
Nhìn chằm chằm đôi mắt đen long lanh, Tống Thanh Thư có cảm giác tim đập nhanh, "Thảo nào tên ngốc Đoàn Dự kia thoáng cái bị mê hoặc, quả nhiên có chút tà môn."
Nhớ tới mục đích chuyến này của bản thân mình, Tống Thanh Thư cũng không có công phu tán thưởng mỹ sắc, gấp gáp quay đầu, cúi đầu tìm kiếm.
Rốt cục phát hiện bồ đoàn, khi Tống Thanh Thư chú ý tới cái lổ thủng trên mặt, sắc mặt nhất thời có chút xấu xí, vươn tay vào bên trong, rốt cục hết hy vọng.
Xem ra Đoàn Dự của thế giới này đã nhanh chân đến trước, trước đó chú ý tới hướng đi của nội dung cốt truyện trong thế giới này có chút khác biệt với nguyên tác, Tống Thanh Thư còn ôm hy vọng, hay là Đoàn Dự còn chưa tới đây. . . Bây giờ xem ra tất cả đều là bản thân mình suy nghĩ nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT