Hồ phu nhân trong lòng ai thán một tiếng: "Thật sự là một oan gia, lần trước bị hắn sờ soạng không tính, như thế này thì xong rồi, đều bị thấy hết. . ."

Cảm thụ được lưng truyền tới nhiệt độ ấm áp, đôi mi của Hồ phu nhân khẽ run lên, cắn răng, nhắm hai mắt lại mặc cho số phận.

Trải qua cả đêm trị liệu, Tống Thanh Thư rốt cục đem Hồ phu nhân từ quỷ môn quan kéo lại, khi hai người mở cửa lớn của miếu đổ ra, nghênh tiếp bọn họ chính là nụ cười thiện ý của Lăng Sương Hoa và biểu tình trừng to mắt ra của Đinh Điển.

Đinh Điển cũng không quản Hồ phu nhân xấu hổ đỏ mặt, ngược lại kéo Tống Thanh Thư hỏi han, biết được hắn thật sự học xong Thần Chiếu Kinh, trong lúc nhất thời thần sắc phức tạp nhìn hắn: "Ta đều do dự có nên nhân lúc ngươi còn chưa trưởng thành diệt trừ ngươi hay không. . ."

Trong lòng Tống Thanh Thư cả kinh, trải qua cả đêm trị liệu, lúc này chân khí của mình hoàn toàn khô kiệt, một chút sức chống cự cũng không có.

Lăng Sương Hoa tức giận cười mắng: "Đinh đại ca, huynh đừng hù dọa Tống công tử người ta, tối hôm qua nếu không phải huynh lỗ mãng, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Đinh Điển cười xấu hổ, ôm quyền quỳ xuống: "Tống huynh đệ, tối hôm qua ca ca với lấy dạ tiểu nhân đo bụng quân tử, lấy oán trả ơn, làm hại vị … cô nương này thiếu chút nữa hương tiêu ngọc vẫn, ở chỗ này bồi tội với các người." Hắn nhất thời cũng không biết Hồ phu nhân họ gì, chỉ biết là bọn họ xưng hô thúc tẩu, bất quá thấy giữa bọn họ thân thiết như vậy, còn nghĩ đến việc chữa thương tất nhiên phải cởi sạch quần áo, Đinh Điển sắc mặt cổ quái, không thể làm gì khác hơn là xưng cô nương.

Tống Thanh Thư ngày hôm qua tâm muốn đâm hắn trăm đao ngàn đao đều có, bất quá may là cuối cùng Hồ phu nhân bình an vô sự, bản thân mình luyện thành Thần Chiếu Kinh, kinh mạch hồi phục, vui mừng nhìn đối phương cũng thuận mắt hơn, vội vã nâng hắn dậy.

Một đêm thời gian, dường như đã qua mấy đời, bốn người thổn thức không ngớt, hàn huyên một lúc, Đinh Điển Lăng Sương Hoa thấy Hồ phu nhân đã không việc gì rồi, liền hướng hai người cáo từ rời đi.

Trong lúc Tống Thanh Thư do dự mà có muốn nhắc bọn họ một chút ngàn vạn lần không nên quay về Kinh châu hay không, trong lúc vô tình thấy biểu tình suy yếu của Hồ phu nhân, nhất thời trong lòng hung ác một chút: "Mặc cho số phận đi, nếu các người lại chạy về Kinh châu, bị Lăng Thiếu Tư hại, vậy cũng là đáng đời, ai bảo các người thương tổn tẩu tẩu."

Chỉ còn lại có hai người đơn thân ở chung, Hồ phu nhân có chút không được tự nhiên, hai người cũng không biết làm sao phá vỡ cái bình tĩnh này.

Tống Thanh Thư một người hiện đại, đối với việc tối hôm qua thật ra không sao cả, bất quá sợ Hồ phu nhân da mặt quá mỏng, không nghĩ qua là chọc nàng ấy thẹn quá thành giận vậy thì nguy rồi.

Cuối cùng Hồ phu nhân thật sự chịu không nổi loại im lặng mờ ám này, mở miệng hỏi: "Ngày ấy thúc thúc làm sao khiến cho Lăng Thiếu Tư mở miệng đồng ý hôn sự của hai người?"

Tống Thanh Thư vừa nghe xong thiếu chút nữa nở nụ cười, không ngờ rằng lâu như vậy đối phương mới nghẹn ra được một câu không liên quan như thế, không thể làm gì khác hơn là cố nén ý cười, giải thích: " Lúc ta lại gần Lăng Thiếu Tư, dùng Di Hồn Đại Pháp bên trong《 Cửu Âm Chân Kinh 》thôi miên lão, chờ lão nghe được chỉ thị của ta, dựa theo ta dạy nói ra từng chữ từng câu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play