Tỉ mỉ quan sát một phen, Vương Ngữ Yên quả nhiên xưng được với kinh thế tuyệt diễm. Bất quá Tống Thanh Thư dù sao không phải Đoàn Dự, dưới sự trợ giúp của các loại trang thiết bị cùng với mỹ phẩm của xã hội hiện đại, mỹ nữ cũng gặp qua không ít, lực miễn dịch tự nhiên cao hơn một chút.
Muốn nói Vương Ngữ Yên thật có thể đẹp hơn bao nhiêu so với A Châu A Bích? Trong lòng Tống Thanh Thư lắc đầu, đều là mỹ nhân, tới một đẳng cấp nhất định, đâu phân cao thấp dễ dàng như vậy. Giống như Phạm Băng Băng và Cao Viên Viên, bạn có thể nói ai hấp dẫn hơn đối phương không? Có người cảm thấy Phạm Băng Băng đẹp mắt hơn, có người cảm thấy Cao Viên Viên giống nữ thần, vẫn là phải nhìn khẩu vị của mỗi người mà thôi.
Sở dĩ người của thế giới này phổ biến cho rằng Vương Ngữ Yên đẹp hơn A Châu A Bích, cũng không phải dung mạo của Vương Ngữ Yên thật sự hơn bao nhiêu, mà là khí chất tự tiên phi tiên lượn lờ của cả người nàng ấy, khiến cho nam nhân bình thường liếc mắt qua đi tự ti mặc cảm không dám tiếp tục nhìn ngắm, mà ấn tượng liếc mắt để lại sẽ khắc thật sâu ở trong đầu hắn, bị chính các loại ý nghĩ tốt đẹp gia công, đương nhiên cảm thấy Vương Ngữ Yên đẹp hơn rất nhiều so với những cô nương như A Châu A Bích.
Tống Thanh Thư là một người hiện đại, trải qua kinh diễm lúc đầu qua đi, rất nhanh liền có thể dùng tâm lý bình thường xem xét dung nhan của nàng ấy.
"Biểu ca, mấy vị này là?" Trong lúc vô thức chú ý tới ánh mắt nhìn chằm chằm mình của Tống Thanh Thư, lông mi thật dài của Vương Ngữ Yên nhẹ nhàng run lên, trong lòng e thẹn có chút không thích, bất quá lo lắng đối phương là bạn của biểu ca, bởi vậy cũng không dám đem tâm tình biểu hiện ra ngoài.
"Hai vị này là bằng hữu của ta, " Mộ Dung Phục đỡ Vương Ngữ Yên đi vào bên trong, "Nói đến cũng trùng hợp, chúng ta vừa đi vừa nói."
" Nội công trị liệu kinh mạch?" Mọi người ngồi xuống tại một chòi nghỉ mát, Vương Ngữ Yên nghe Mộ Dung Phục nói tình huống của Tống Thanh Thư, nhíu mi bắt đầu suy tư.
"Hiện nay võ công thiên hạ rất nhiều, muốn nói trị liệu nội thương hiệu quả tốt nhất không qua được Cửu Âm Chân Kinh ngày xưa Ngũ Tuyệt Trung Nguyên tranh giành, " Vương Ngữ Yên nói khiến cho trong lòng Tống Thanh Thư trầm xuống, nghĩ thầm Cửu Âm Chân Kinh quả thật có kỳ hiệu trị liệu nội thương, thế nhưng bản thân mình kinh mạch đứt đoạn, căn bản không cách nào điều động chân khí dựa theo pháp môn chữa thương, chẳng lẽ trước đó Mộ Dung Phục ám chỉ của là môn nội công này. . .
"Bất quá. . ." Ngữ khí của Vương Ngữ Yên thay đổi khiến cho trái tim của Tống Thanh Thư như muốn nhảy ra ngoài, "Tống công tử bây giờ kinh mạch bị hao tổn, sợ rằng Cửu Âm Chân Kinh đã không dùng được."
Tống Thanh Thư âm thầm bội phục, bản thân của Vương Ngữ Yên không biết chút võ công nào, đối với võ công trong thiên hạ lại thuộc như lòng bàn tay, hơn nữa lý giải thấu triệt, Mộ Dung Phục đang ở bảo sơn mà không tự biết, mỗi lần Vương Ngữ Yên chỉ điểm hắn ngược lại sẽ tức giận, khí lượng nhỏ hẹp, không được rộng rãi.
"Không biết Vương cô nương có thể có biện pháp khác?" Một bên Hồ phu nhân ôn nhu hỏi.
Vương Ngữ Yên cũng hoảng hốt vì vẻ đẹp của vị đại tỷ tỷ này, khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Ta từng nhìn thấy trong một quyển sách cổ một câu như sau: Cửu Âm Chân Kinh chủ trị kinh mạch héo rút bế tắc, Thần Chiếu Kinh chủ trị mạch đứt cốt gãy, một chủ trong, một chủ ngoài. Về phần hiệu quả chân thực mà nói, bởi vì hai quyển sách ta chưa từng xem qua, ta cũng không dám kết luận. . ."
Tống Thanh Thư cả người không nhịn được ức chế mà run rẩy, lúc này nội tâm kích động "Đúng rồi đúng rồi, sao mình lại quên Thần Chiếu Kinh nhĩ, lúc trước Địch Vân Đinh Điển ngay cả xương tỳ bà bị đánh xuyên, xương chân đều bị đánh gãy, đều có thể dựa vào Thần Chiếu Kinh sinh long hoạt hổ, thậm chí có thể dựa vào Thần Chiếu Kinh đem người vừa mới chết cứu sống. . ."
"Cảm ơn Vương cô nương chỉ điểm." Tống Thanh Thư kích động đứng lên, tâm tư đều đã bay đi ra ngoài, hận không thể lập tức đi tìm Thần Chiếu Kinh.
Hồ phu nhân thấy dáng dấp kích động của Tống Thanh Thư, trong lòng biết lần này sợ rằng được rồi, vội vã nhìn Vương Ngữ Yên hỏi: "Vương cô nương biết đi đâu có thể tìm ra Thần Chiếu Kinh?"
Vương Ngữ Yên nhăn đôi mi thanh tú, nghiêng đầu, tỉ mỉ suy tư một phen: "Tục truyền Mai Niệm Sanh của Tương Trung cũng biết thần công này, bất quá ông ta từ trước đến nay đều có hành tung không rõ ràng, ta cũng không biết đi đâu có thể tìm được ông ta."
Tống Thanh Thư không khỏi ngẩn ngơ, âm thầm suy nghĩ không biết lúc này Mai Niệm Sanh có gặp phải độc thủ của ba tên đệ tử hay không, nếu như đã qua đời, bản thân mình chỉ có thể ra tay từ trên người Đinh Điển và Địch Vân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT