"Ơ?" Tiểu nha đầu kinh ngạc nhìn Tống Thanh Thư, "Thế nhân chỉ biết là Độc Thủ Dược Vương, rất ít người biết Vô Sân đại sư, nhìn ngươi tuổi còn trẻ, có thể có cái phần kiến thức này, không tồi, không tồi. . ." 

Tống Thanh Thư thấy dáng dấp giả vờ làm ra vẻ của nàng ta, cố nén ý cười: "Kiến thức của tại hạ nói ra cũng không bằng cô nương ngươi, cho nên mới cần hướng cô nương thỉnh giáo." 

Tiểu nha đầu cười đến hai mắt khép lại, ngọt ngào nói: "Tuy rằng biết ngươi là đang vuốt mông ngựa, bất quá ta vẫn rất là vui vẻ. Được rồi, các người muốn đến Dược Vương trang, thì đi theo ta." 

Tống Thanh Thư đại hỉ, vội vã kéo Hồ phu nhân đi theo, Hồ phu nhân vội vàng thu hồi tay, nhưng kéo không được, trong lòng vừa tức vừa vội: "Không biết tiểu thúc là cố ý hay không. . ." 

"Tại hạ Tống Thanh Thư, đây là tẩu tẩu của ta Hồ phu nhân, không biết phương danh của cô nương?" Tống Thanh Thư biết rõ cố hỏi. 

"Ta không được nho nhã như ngươi, ta họ Trình, gọi là Linh Tố." Tiểu nha đầu vừa nhanh vừa vội nói. 

"《 Linh Xu 》《 Tố Vấn 》, chẳng lẽ cô nương là học trò của Dược vương?" Tống Thanh Thư giả vờ kinh ngạc mà hỏi. 

"Ngươi người này không thành thật, rõ ràng sớm đoán được, vẫn cứ muốn làm bộ kinh ngạc." Trình Linh Tố hừ lạnh một tiếng. 

Tống Thanh Thư ngượng ngùng cười, không ngờ rằng Trình Linh Tố còn nhỏ như vậy, tâm tư đã nhạy bén như thế. 

"Đón lấy nè." Trình Linh Tố ném hai đóa hoa xanh đến, "Thực vật xung quanh Dược Vương trang, kịch độc không gì sánh được, loại hoa này vừa vặn là khắc tinh của nó." 

Hai người cuống quít đem hoa đeo ở trước ngực, Trình Linh Tố lại mở miệng: "Đợi lát nữa sư phụ ta muốn ứng phó một rắc rối lớn, tiến vào Dược Vương trang, mặc kệ thấy cái gì các người đều không được nói, cũng không nên hỏi." 

"Đó là đương nhiên." Hồ phu nhân ôn nhu nói. 

Trình Linh Tố kinh ngạc quan sát đối phương, lại cúi đầu nhìn bộ ngực có chút bằng phẳng của mình, cái miệng quyệt lên, trong lúc nhất thời có chút phiền não không biết từ đâu đến, Tống Thanh Thư ở một bên nhìn thấy mà mỉm cười, nghĩ thầm Trình Linh Tố lại có thể ghen ăn tức ở với mẹ chồng tương lai. 

"Sư phụ, ta đã trở về." Trình Linh Tố buông gánh thuốc xuống, đẩy cửa đi vào. 

"Phỉ nhi!" Hồ phu nhân đột nhiên kích động nhìn trong phòng, Hồ Phỉ trừng to đôi mắt nhìn hai người, cả người lại không thể động đậy ngồi ở chính giữa phòng, một bên là tên thư sinh vừa rồi, một bên là một hòa thượng râu tóc bạc trắng. 

"Ha ha, các người lại có thể lông tóc không tổn hao gì tìm được nơi này" Thư sinh ngoài ý muốn nhìn hai người, thấy Hồ phu nhân đang muốn hành động, "Ta khuyên ngươi không nên cử động, con trai ngươi đã trúng kịch độc, cho dù được ngươi cứu đi cũng vô dụng." 

Hồ phu nhân giống như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, thân thể chấn động, đang muốn xông lên liều mạng với đối phương, Trình Linh Tố vội vàng giữ nàng lại: "Dì à, bọn họ đang đấu độc, vị tiểu ca ca này không có việc gì đâu." 

Nhiều năm trà trộn giang hồ, Hồ phu nhân biết thủ pháp quen dùng của hai người cao thủ dụng độc là do một người hạ độc, người còn lại giải độc, sau đó trao đổi trình tự, mãi đến khi phân ra thắng bại mới thôi. 

Nghĩ đến Hồ Phỉ muốn chịu thống khổ như vậy, Hồ phu nhân nhất thời như muốn đứt đoạn ruột gan, bất quá lại không dám lỗ mãng, lỗ mãng xông lên, đến lúc đó kịch độc trên người của Hồ Phỉ không người giải, vậy thật sự là chết chắc rồi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play